Đồng hồ điểm mười giờ. Jonathan có thể cảm nhận thấy chân mình đang sưng mọng, mạch máu căng phồng. Cơn sốt càng lúc càng trở nên tồi tệ, anh đặt tay lên trán giờ đã thấm đẫm mồ hôi.
Mỗi giây trôi qua là thêm một khoảnh khắc tra tấn. Jonathan nhìn chằm chằm vào bức tưởng, tự hỏi làm thế nào để sống sót qua mấy ngày sắp tới. Anh loáng thoáng nghe thấy ngưòi hầu nói gì đó về việc tìm thấy xác của một người nào đó. Dù không rõ người chết là ai, nhưng anh lờ mờ đoán có thể đó là người giữ ngựa hoặc anh hầu của mình. Nếu một trong hai người có ai còn sống thì giờ này người ta sẽ tìm thấy anh. Nhưng không thấy ai đến.
Lần đầu tiên, Jonathan bắt đầu suy nghĩ về những mối nguy hiểm. Anh là Công tước xứ Worthingstone, và nếu có ai đó biết được điều này, chắc hẳn anh sẽ bị bắt cóc tống tiền. Tốt nhất nên giữ kín thân phận của mình và cứ để cho mọi người tin rằng anh đã bị mất tích.
Dù đã mua lại mảnh đất này từ Bá tước Strathland để gán nợ cờ bạc, anh vẫn không tìm được lý do để hợp tác với người đàn ông đó. Nhất là khi mọi cư dân ở đây đều muốn bá tước phải chết.
Và dù cá nhân không hề có mâu thuẫn gì với mấy người tá điền, Jonathan cũng không muốn đứng giữa chiến tuyến. Tất nhiên, mọi thứ sẽ chẳng còn là vấn đề nếu anh chết vì sốt cao.
Jonathan cúi xuống chạm vào làn da nóng hổi, nhớ lại cách Victoria đã may lại miệng vết thương. Có thể công việc thủ công đó đã cứu mạng anh nhưng có quá nhiều nghi vấn về người phụ nữ này. Tại sao cô ta muốn ở lại trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này? Có phải cô ta muốn tránh một vụ bê bối nào đó không?
Nhìn qua thì cô ta có vẻ là một người khiêm tốn. Căn phòng được bài trí trang nhã, ghế bằng gỗ gụ chạm khắc, tràng kỷ lót nệm nhung đó thẫm, những bức tranh sơn dầu vẽ chân dung nhiều người đàn ông, có thể là thành viên trong gia đình. Nhưng khi quan sát kỹ hơn thì anh thấy trong phòng không hề có chân nến bằng bạc hay bất cứ thứ gì thể hiện sự giàu có.
Tiểu thư Andrews đã từng nói cha mình đang chiến đấu ở Tây Ban Nha. Có vẻ như ông là một sĩ quan, nếu căn cứ vào diện tích của ngôi nhà và điền trang. Nhưng anh không nghĩ lại có người cha nào tự nguyện để con gái ở lại đây với chỉ hai người hầu.
Qua khóe mắt, Jonathan nhận thấy có cái gì đó đang di động gần cửa. Tiểu thư Andrews cầm một ngọn nến trong tay, khoác một chiếc áo xanh bên ngoài áo ngủ trắng cứng nhắc. Mái tóc không được thắt bím, xõa thoải mái như suối mật ong dài ngang thắt lưng. Trong ánh nến, anh nhìn thấy mọi biểu cảm thoáng qua gương mặt nàng – bối rối, căng thẳng và tò mò.
"Cô định đến kết liễu ta luôn sao?", anh hỏi.
"Tôi cứ tưởng là anh ngủ rồi."
"Ta nghĩ có lẽ mình sẽ là một người bạn đồng hành tốt hơn khi bất tỉnh. Gia đình ta chắc sẽ đồng ý với cô ở điểm này." Anh ra hiệu bảo cô đến gần. "Đáng tiếc phải khiến cô thất vọng."
Nàng vẫn đứng ở cửa ra vào như thể sợ anh. Ánh nến chập chờn léo lắt trong bóng tối và khi anh không nói thêm gì nữa, nàng ngập ngửng tiến lên một bước. "Anh thấy khá hơn chút nào không?"
"Không. Nhưng ta sẽ cố không chết trước sáng mai."
Câu nói đùa nhạt nhẽo của anh chẳng làm nàng nản lòng, nàng tiến đến gần hơn. Anh uể oải trong bộ quần áo màu trắng nhờ. Dù cho nàng đã phá vỡ cả đống quy tắc xã hội khi xuất hiện trước mặt anh trong bộ váy ngủ nhưng anh vẫn hiểu tiểu thư Andrews khác hẳn hoàn toàn so với những người phụ nữ mà anh từng biết.
Hầu hết bọn họ đều sẽ hét toáng lên và ngất xỉu ngay tại chỗ khi nhìn thấy máu của anh. Bọn họ chắc chắn cũng chẳng tốn thời gian mà ngồi khâu lại miệng vết thươmg cho anh.
Trái lại, nàng hoàn toàn khác hẳn, anh nhìn dải đăng ten đen. "Cô mang đến trang phục chuẩn bị cho tang lễ của ta sao?”
"Chỉ là đồ... may vá thôi. Tôi nghĩ có lẽ tôi không nên để lại anh một mình suốt đêm." Nàng kéo ghế và ngồi xuống, cách anh độ một sải tay. Anh thật sự không biết dải đăng ten đó dùng để làm gì, nhưng hình như ngoài ra còn có nhiều hay một vài loại vải vóc nào đó.
"Cô không lo lắng chuyện ở lại một mình với ta sao?" Hay đặc biệt quan tâm đến chuyện ở cạnh anh mà chỉ mặc độc chiếc áo ngủ.
"Tôi lo anh sẽ mất máu tới chết nhiều hơn, tới lúc đó lại phải lo giải thích về xác của anh với chính quyền."
Thật can đảm, anh nghĩ. Một lúc sau, anh tự tiêu khiển bằng cách tưởng tượng nàng mặc trên người một chiếc áo khêu gợi hơn, ví như hoàn toàn chỉ là ren đen. Hiện giờ, dáng người nàng hoàn toàn bị che phủ bởi bộ váy áo kín kẽ, nên anh chẳng thể nói được gì nhiều. Thân hình hơi mảnh dẻ nên chẳng nghi ngờ gì việc nàng hẳn phải sở hữu một vòng eo thon thả và những đường cong khiêm tốn.
"Mẹ cô sẽ nói gì nếu như bà biết cô đang ớ dưới này với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, trên người chỉ khoác mỗi chiếc áo ngủ?"
Victoria ghim kim vào lớp vải den rồi chầm chậm may "Có thể bà sẽ vui mửng và mong sao tôi bị tổn thất gì đó, và thế là anh buộc phải kết hôn với tôi."
"Nếu dự định của cô là thế thì ta xin lỗi phải làm cô thật vọng rồi, ta không phải loại người dễ dàng sập bẫy rồi bị ép cưới thế đâu."
"Còn tôi thì cũng chưa bao giờ có ý định lấy chồng." Nàng gấp một góc vải lại rồi tiếp tục khâu. "Cho nên cô vẫn như chẳng có ai trong chúng ta gặp nguy hiểm gì cả."
Thật là nhẹ nhõm khi biết nàng không hề có ý định gài bẫy anh. Nhưng nếu mẹ nàng biết về chuyện này... nhất là nếu bà ta phát hiện ra thân phận của anh... thì chắc chắn bà sẽ tìm mọi cách buộc anh phải kết hôn. Chính vì vậy anh phải mau hồi phục và không được để cho bất kỳ ai biết chuyện anh là một công tước.
Jonathan nhìn bàn tay cầm kim của nàng di chuyển thì thấy cứ như thể cây kim là một phần cá thể nàng vậy, không ngửng đâm vào kéo ra khỏi miếng vải với một sự linh hoạt điêu luyện. "Ta sẽ không nói nếu cô cũng không nói."
Đôi mắt xám của nàng thoáng ánh lên tia ngạc nhiên và một nụ cười lộ nơi khóe miệng rồi nàng tập trung vào miếng vải.
Jonathan chống khủy tay, tựa người ngồi dậy nhìn nàng. "Vậy thì, cho ta biết, sao cô lại không muốn kết hôn? Ta chắc rằng ít nhất cô có thể khiến cho một phú ông nào đấy nhũn ra."
"Tôi hạnh phúc được là một phụ nữ độc thân."
"Cô không muốn có con cái gì sao?"
Nàng đặt kim xuống, nhìn anh. "Tôi không phải một người vợ tốt."
Anh không tin điều đó. Jonathan chẳng thể nào tưởng tượng nổi người phụ nữ này lại có thể không kết hôn. Khi anh hôn tay nàng, anh thoáng thấy mắt nàng khẽ động, và rõ ràng nàng có phản ứng trước sự tiếp xúc đó. Miệng nàng đã hơi mở ra, trong khi đôi má ửng hồng. Nàng cũng không hề rút tay về. Anh có thể dễ dàng tưởng tượng ra thiên thần này hoàn toàn trần trụi với mái tóc buông ngang vai, mắt khép hờ hưởng thụ.
Hình ảnh khiêu khích đó khiến anh xoắn chặt mảnh ga giường. Chuyện quái gì với anh thế này? Rõ ràng, vết thương đã gây cho anh ảo giác.
"Ta thấy khát", anh nói, tìm cách đổi chủ đề.
"Để tôi mang cho anh ít nước." Có một sự nhẹ nhõm khi nàng nghe thấy yêu cầu đó và nhanh chóng bước vào bếp.
Jonathan nghiến răng cố chống lại cơn đau, thà nàng cứ đưa cho anh ít rượu mạnh còn hơn. Anh muốn say để quên đi mọi đau đớn. Một cơn co giật giáng mạnh xuống khiến anh phải nắm chặt ga giường cố khống chế lại những phản ứng của cơ thể. Nỗi đau đớn và cảm giác sưng phồng ở chân bắt đầu đánh trực tiếp vào ý chí của anh, cảm giác mà anh chưa hề có trong đời. Đến cả việc thở cũng cần anh phải nỗ lực thật nhiều.
Khi quay trở lại, Victoria ngồi xuống cạnh bên anh và đỡ đầu anh lên. Khi anh uống, nàng thì thầm, "Anh đang phát sốt rồi. Lẽ ra anh nên cho tôi biết".
"Đâu có gì đáng ngạc nhiên. " Trong anh có một nỗi sợ hãi lớn hơn, đó là có thể vết thương sẽ từ từ đầu độc anh. Anh đã thấy rất nhiều ngưòi lính trở về từ chiến trường, chỉ còn lại một chân, vết đạn bắn đã bị hoại tử. "Cô nghĩ ngày mai bác sĩ có đến không?"
"Tôi mong là có." Nàng giúp anh ngồi lên rồi hỏi, "Anh có cần gì nữa không?". Nàng đặt tay ngang trán anh, và anh nhắm mắt lại, cố chống lại cơn đau càng lúc càng dữ dội.
"Không." Trừ khi cô có cách giúp tôi giảm đau. Nhưng nếu có thì có lẽ nàng đã nói với anh rồi. Victoria ngồi cạnh bên anh, tiếp tục may vá miếng đăng ten đen.
"Cô nên quay trở lại giường và ngủ thôi, tiểu thư Andrews. Chúng ta đều biết là cô không nên ở đây một mình với tôi."
"Có thật anh muốn thế không?"
Anh không nói gì, ngay cả chuyện thừa nhận là anh muốn nàng ngồi lại. Anh nhắm mắt, thì thầm, "Đi thôi. Ta không sao đâu".
"Vậy thì nhắm mắt lại đi." Nàng rút tay khỏi trán anh, lướt xuống mí mắt anh cho đến khi anh làm theo lời nàng. "Tôi sẽ ngồi lại một lúc cho tới khi anh ngủ."
Sự tiếp xúc mềm mại khiến anh cảm nhận được rõ ràng mùi hương nữ tính tỏa ra từ nàng. Sự hiện diện của nàng khiến anh bị phân tâm và anh thật vui khi nàng có mặt ở đây, cạnh bên anh chứ không phải bà Larson ghê gớm kia. Dù vậy, ngay khi vừa khoẻ lại đủ để có thể rời khỏi Scotland, anh sẽ đi ngay. Người của anh có thể sẽ kiểm tra đất đai mà anh đã mua và cả ngôi nhà nữa.
Anh vờ ngủ, nhưng thời gian dần trôi, và anh bắt đầu chú ý có điều gì đó khác lạ. Khi anh mở mắt, Victoria vẫn chưa đi. Nàng vẫn tiếp tục làm việc bên ngọn nến, dường như không hề biết gì đến mối hiểm họa đang lờ mờ xuất hiện.
Mùi cay nồng tràn khắp nhà, tỏa lan trong không khí một mùi khói thoang thoảng.
"Cô có ngửi thấy không?" Anh nhăn mũi. "Có lửa cháy ở đâu đó?"
"Lúc nào cũng có cháy", nàng trả lời. "Một vài người tị nạn cố trở về nhà lấy lại tài sản. MacKinloch nói bá tước đã ra lệnh đốt nhà." Dù cho giọng nói cố làm ra vẻ bình tình, gương mặt nàng đã tái nhợt vì sợ hãi.
Jonathan không thích cái ý nghĩ bị vây quanh bởi đám người tị nạn. Những người mất nhà thường hiếm khi bỏ đi mà không nghĩ gì đến chuyện trả thù. Và nếu họ ở lại thì chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng đủ nhen lại ngọn lửa tức giận trong lòng họ.
Trước khi kịp hỏi thêm về mấy vụ cháy, anh nghe thay tiếng đập cửa.
Victoria đứng dậy khỏi ghế nhưng anh đã ra lệnh cho nàng, "Đừng ra mở cửa. Giờ này đã quá trễ nếu có khách muốn đến thăm".
"Để tôi gọi bà Larson dậy", nàng nói với anh. "Có thể là ông bác sĩ."
Anh không nghĩ thế. Và nếu như họ thật sự rơi vào cuộc nổi dậy chống lại Stratland, thì anh không muốn bị bắt trong trạng thái hoàn toàn bị động, không có vũ khí gì.
"Có súng trong nhà chứ?"
Nàng nhìn anh chằm chằm rồi bước lùi về sau. "Cha tôi có một bộ hai cây súng lục. Nhưng tôi nghĩ không cần đâu."
"Mang một cây đến cho ta."
Victoria lắc đầu. "Tôi không mang vũ khí cho anh đâu. Lỡ anh vô tình bắn phải một người hàng xóm cần giúp đỡ thì sao."
"Ta bị một cậu bé bắn vì nghĩ rằng ta là Bá tước xứ Strathland."
Khi nghe anh nhắc đến cái tên đó, nàng trở nên tái nhợt. "Tất cả chỉ là nhầm lẫn thôi."
"Và một hoặc vài người của ta đã chết." Anh cố ngồi dậy, bên ngoài tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn. "Chuyện cuối cùng mà ta muốn làm là ngồi yên ở đây đại bọn họ đến kết liễu mình. Giờ thì mang súng đến đây."
Anh mắt anh trở nên nguy hiểm. Victoria cắn cắn môi dưới, lại bước lùi về sau một bước. Nàng không muốn mang vũ khí đến cho anh, nhất là cặp súng lục không đúng chuẩn kia.
Lặng lẽ, nàng vội rời khỏi phòng và thấy bà Larson đang đứng trước cửa. "Là bác sĩ Fraser. Tôi để ông ấy vào được chứ?"
Victoria thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu đồng ý. Paul Fraser là một người bạn của gia đình kể từ khi họ chuyển đến Scotland. Anh ấy đặc biệt rất thân với Juliette và suốt thời gian học y ở Edinburgh, anh không ngừng viết thư qua lại với cô. Cho dù thỉnh thoảng Victoria mới trò chuyện với anh, nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng anh. Và quan trọng nhất là, nàng muốn nhờ anh xem qua vết thương trên chân ngài Smith.
"Đợi đã", nàng thì thầm, tìm một cái áo choàng để che lại bộ váy ngủ. Chỉ khi đã hoàn toàn được bọc kín từ cổ tới mắt cá chân, nàng mới gật đầu ra hiệu bà quản gia mở cửa cho anh vào.
Đôi mắt xanh lục của bác sĩ Fraser giờ đỏ ngầu, mặt anh dính đầy bồ hóng trong khi mái tóc mang một màu nhờ nhờ hoang dã. Trông như thể anh vừa trở về từ chiến trường với đôi tay đầy máu. Anh gọi to ra lệnh cho mấy người theo sau. "Mang họ vào."
"Họ?", Victoria thì thầm.
"Tôi dẫn theo mấy người cần nơi trú ẩn vì lạnh. Tôi đã đưa mấy người bị thương vào trong kho của cô, nhưng chuyện này quan trọng hơn. Bọn họ sẽ không thể sống nổi qua đêm nếu ở trong lều. Mẹ của cô chắc sẽ không phiền gì đâu, đúng không?"
"Bà ấy đang ở Luân Đôn với các em tôi." Victoria áp sát vào tường, kéo áo choàng quấn chặt quanh người. Ý nghĩ đưa những người bị thương vào nhà khiến nàng bối rối, nhưng nàng cũng không muốn có ai phải chết vì sự nhút nhát của mình.
"Tốt. Chúng ta dọn một chỗ trong phòng khách, và..."
"Không. Ở đó không được." Nàng cố giữ bình tĩnh. "Tôi… tôi có một bệnh nhân trong đó. Chiều nay MacKinloch đã đưa anh ta về đây, anh ta bị trúng đạn. Và là... một người Anh", nàng nói nhanh.
Gương mặt bác sĩ Fraser nhăn lại. "À, anh hầu của cô có nói qua. Cô đã làm gì với anh ta rồi?"
"Chỉ chút ít. Tôi nghĩ chắc anh ta là một quý ông và bị lạc đường. Anh ta gần như suýt chết vì mất máu sau khi bị một cậu bé bắn."
Cái nhìn giận dữ trong mắt người bác sĩ khiến nàng lùi về sau một bước. Victoria thầm hỏi nàng đã nói gì, nhưng rõ ràng rằng bác sĩ Fraser có vẻ tin rằng ngài Smith có liên quan đến mấy vụ cháy.
"Anh ta không liên quan gì đến những chuyện xảy ra với mấy người tá điền", nàng khẳng định.
"Strathland thuê một gã người Anh đốt nhà các tá điền rồi đuổi họ ra khỏi nhà", bác sĩ Fraser lạnh lùng nói. "Có thể hắn ta là một trong số họ."
Nàng muốn phản đối nhưng không thể nói thành lời. Sự giận dữ trong mắt anh khiến nàng chùn bước. Từ sâu thẳm trái tim mình, nàng không hề tin chuyện đó. Người lạ mặt bị thương dù khá lỗ mãng nhưng chưa bao giờ có ý định làm tổn thương nàng. Không hiểu tại sao nhưng nàng cảm thấy muốn bảo vệ anh.
"Tôi muốn nhờ anh chữa vết thương ở chân anh ấy", nàng nói, cố che giấu nỗi sợ hãi thực sự trong lòng. "Chỉ khi đó tôi mới đồng ý cho anh đưa các bệnh nhân khác vào nhà."
"Cô đâu biết chuyện gì đang diễn ra ngoài kia", bác sĩ Fraser phản đối. "Những người này sắp chết, một số còn có vợ con. Cô không thể mong đợi tôi lại đi giúp đỡ cho người đã gây ra chuyện này. "
"Tôi hy vọng anh có thể cứu một người đàn ông bị thương, anh ta chẳng hề liên quan gì đến chuyện này. Hoặc là anh không được quyền sử dụng ngôi nhà này."
Không đợi nghe câu trả lời, nàng bước lên cầu thang và vẫy tay gọi bà Larson đi theo. Và khi đã về đến phòng nàng vùi mặt vào giữa hai bàn tay, thầm mong tất cả bọn họ đều đi hết đi. Biến mất hết, chỉ để lại nàng cùng với sự cô độc của mình. Nàng không chịu nổi khi nghĩ vê những người bị thương đang ở quanh mình, xâm chiếm nơi gọi là nhà của nàng.
Nhưng giờ nàng phải tỏ ra dũng cảm hơn nàng có thể.
"Giúp tôi mặc quần áo", nàng ra lệnh cho bà Larson chọn một chiếc váy đơn giản. Chiếc váy xám lưng cao dù không làm lộ rõ những đường cong cơ thể nhưng giờ điều nàng muốn là có thể trở nên càng trong suốt càng tốt.
Tiếc là nàng vừa chợt nhớ ra mình đã để quên bộ áo nịt ngực đen trên ghế cạnh ngài Smith.
Bác sĩ Paul Fraser chùi tay vào một miếng vải lanh ướt, kiểm tra người đàn ông bị thương vẫn đang nằm im trong phòng khách. Suốt ba tháng qua, anh đã chữa cho rất nhiều người bị bỏng và anh thực sự không bao giờ muốn ngửi thấy mùi thịt cháy nữa. Sự thống khổ của họ chỉ càng làm tăng thêm quyết tâm trừng phạt Bá tước Strathland trong lòng anh. Hàng trăm người, cả đàn ông, phụ nữ lẫn trẻ em đã bị đuổi khỏi mảnh đất của mình, và còn vô số những người khác đều đã chết. Tất cả chỉ vì một lũ cừu chết tiệt.
Nhưng bệnh nhân mới này không phải một nông dân, cũng không phải một ngư dân. Quần áo của hắn gọn gàng một cách bất thường dù màu sắc khá là đơn giản. Áo đuôi tôm bằng len nâu ôm khít thân người như thể được cắt may cho riêng hắn.
Nhưng gã này là ai mới được chứ? Không phải thuộc hạ của Strathland, cũng không phải một chủ đất địa phương. Paul chưa từng thấy người đàn ông này.
Chắc hẳn phải là một người thuộc giới quý tộc Anh. Anh dám đánh cược cả sinh mạng mình cho chuyện đó.
"Anh tìm thấy anh ta ở đâu vậy?", anh hỏi anh hầu MacKinloch vẫn đang nấp sau cửa.
"Gần Loch Monel", anh hầu trả lời. "Người hầu của ông ấy cũng đã chết rồi."
Qua sự căng thẳng của cơ thế người bệnh, Paul đoán người đàn ông đang lắng nghe họ nói. Anh không bao giờ tin rằng anh ta chẳng qua chỉ là có mặt ở một nơi không phù hợp vào đúng thời điểm không phù hợp. Người ta không bao giờ đến Scotland vào giữa mùa đông mà không có lý do gì cả.
"Anh ta là một nhân vật quan trọng", Paul quan sát, anh nhìn kỹ chiếc nhẫn vàng chễm chệ trên tay người lạ. "Là một chiếc nhẫn khắc dấu(1)."
"Tôi có hỏi thăm mấy người bà con nhưng không ai biết ông ấy cả. Ông ấy cũng không phải là người nhà Sinclair."
(1) Giới quý tộc Anh thýờng khắc dấu tên hoặc ký hiệu của mình làm mặt đeo nhẫn.
Paul mở túi, chọn một con dao phẫu thuật. "Gọi bà Larson đi."
Anh hầu làm theo và khi anh ta bước đi, Paul nhận được một sự tĩnh lặng tuyệt đối đang phong tỏa đằng sau mình. Liếc mắt nhìn về sau, anh trông thấy Victoria đang đứng ngay cửa. "Cô định đến hỗ trợ tôi sao?"
Nàng lắc đầu, lui về sau. Điều Paul thấy ngạc nhiên là nàng đang cố bảo vệ người đàn ông này trong khi bình thường nàng luôn nhút nhát. Anh không chút nghi ngờ việc có mối liên hệ nào đó giữa người đàn ông lạ và lão Bá tước Stlathland. Vấn đề là mối liên hệ đó thuộc dạng gì?
"MacKinloch nói với tôi là anh ta bị bắn trúng chân", anh ướm lời, hy vọng nàng sẽ tiết lộ nhiều hơn.
"... Vâng. Anh ấy bị chảy máu nhiều lắm, tôi đã phải may miệng vết thương lại. Tên của anh ta là Jonathan."
"Thế họ của anh ta là gì?"
"Anh ta không chịu nói nên tôi đành phải gọi anh ta là ngài Smith."
Nếu người đàn ông không muốn nói tên thật, nghĩa là anh ta muốn che giấu điều gì. Paul im lặng không hỏi thêm gì nữa mà kiểm tra vết thương kỹ hơn. "Sao anh ta lại tới đấy?"
"Tôi cũng không biết nữa."
Hẳn nhiên người đàn ông lạ mặt này sẽ chẳng bao giờ chịu nói sự thật. Nhất là nếu anh ta thật sự định đuổi thêm nhiều tá điền nữa ra khỏi đất đai của họ.
Lạy Chúa, anh thấy mệt mỏi quá. Nếu như anh nhắm mắt lại dù chỉ một giây, có lẽ anh sẽ ngủ đến tận năm sau mất. Anh đã mất hàng tiếng đồng hồ chăm sóc người bị thương, rất nhiều người đã phải chịu đau đớn và chết đi. Anh đã cứu một bé gái bốn tuổi khỏi ngôi nhà đang bốc cháy chỉ để chứng kiến con bé chết trên tay mình một giờ sau đó.
Những kẻ như Strathland đáng bị thiêu cháy trong lửa địa ngục vì những gì bọn chúng đã gây ra. Và nếu người đàn ông này có liên quan…
Paul siết chặt nắm tay cố kìm nén cơn giận dữ. Khi anh đưa mắt nhìn người đàn ông giàu có nằm bất tỉnh, anh gần như có thể ngửi thấy mùi tiền. Những kẻ như hắn làm sao biết được cái gì là đói.
Nhưng anh có nên lợi dụng người đàn ông xa lạ này để giúp đỡ những người khác không? Anh có nên thỏa hiệp với quỷ dữ, yêu cầu một khoản tiền chuộc để cứu những con người đang đói rách sống sót qua mùa đông này không? Định mệnh đã cho anh một cơ hội nếu như anh chịu tận dụng thời cơ này. Anh phải chiến đấu với sự yếu đuổi của bản thân dù cho phải đối mặt với hậu quả tồi tệ nhất.
Trước hết, anh cần phải giành được sự chú ý của người đàn ông này đã. Anh biết cách để kéo anh ta khỏi trạng thái bất tỉnh này nếu quả thật anh ta chỉ đang giả vờ. "Chắc tôi phải cưa chân của anh ta" , anh nói dối. Cha cô có cây nào có thể cho tôi dùng tạm được không?"
Victoria thấy máu đang dồn lên mặt mình. "Anh không được cưa chân anh ta trong nhà tôi. Anh… Anh ta không bị nghiêm trọng đến thế."
Nghe thấy câu nói đó, người lạ mở choàng mắt nhìn anh trừng trừng. Đúng như Paul nghi ngờ, anh ta nghe thấy từng lời từng chữ, "Ta rất muốn giữ lại chân mình bác sĩ ạ".
"Mọi người đều muốn thế." Anh đưa mắt nhìn Victoria rồi mở túi ra. Sau khi chọn một cây kéo và một con dao phẫu thuật, anh đưa dụng cụ cho nàng rồi hướng dẫn." Cho chúng vào nồi nước và đun thật kỹ. Đừng chạm vào chúng. Tôi cũng cần xà phòng có chất tẩy mạnh và nước sạch để rửa tay nếu tôi cần phải cứu người đàn ông này." Mẹ của anh là một người có khả năng đoán điềm gở, bà đã từng nói rằng dơ bẩn có thể thu hút những linh hồn tội lỗi. Bà thề rằng nước sôi có thể đuổi chúng đi. Dù cho chuyện đó nghe có vẻ như mê tín dị đoan, nhưng quả là Paul mất ít bệnh nhân hơn các đồng nghiệp. Anh gần như không quan tâm đến chuyện có thật là dơ bẩn có thể khiến cho những điều huyễn hoặc cướp đi linh hồn con người hay không, anh chỉ biết làm theo cái kinh nghiệm giản đơn ấy vì lỡ như có chút gì đó đúng đắn trong chuyện này thì sao.
Anh kéo tấm khăn trải giường ra, kiểm tra vết thương. "Đường chỉ hồng mới đẹp làm sao!", anh nhận xét với người bệnh. "Anh chọn màu này à?"
Người lạ nhìn anh. "Nếu cần, ta chọn màu tím."
Paul quan sát bệnh nhân của mình. Đôi mắt xanh lục thông mình nhìn anh như thể đang ngầm đánh giá. "Trong lúc cô ấy đi khỏi, tôi muốn nói riêng với anh một chuyện."
"Về chuyện tại sao anh lại đưa mấy người bị thương xâm nhập vào nhà cô ấy sao?" Người được gọi là ngài Smith tựa đầu lên một cách tay nhìn thẳng vào Paul. "Nếu cha mẹ cô ấy biết anh chiếm dụng nhà của họ như thế này, không biết họ sẽ thấy thế nào nhỉ?"
"Họ sẽ thấy hệt như khi biết cô con gái lớn của mình lại đi chứa chấp một kẻ lừa gạt", anh phản công.
"Ta không phải là một kẻ lừa gạt"
"Anh không cho tiểu thư Andrews biết tên thật của mình. Anh bị bắn và tôi ngờ là anh có mối quan hệ gì đó với Strathland." Paul trừng mắt nhìn lại người đàn ông, quan sát từng cử động dù nhỏ nhất. Nhưng không có chút xao động nào.
"Ta sở hữu một số đất đai ở đây, nhưng chuyện đó thì cũng chẳng liên quan gì đến anh." Người lạ đưa mắt nhìn trần nhà. "Nhưng nếu anh chữa khỏi chân cho ta, anh sẽ được đền bù xứng đáng."
Paul nhận ra đó là một lời hứa hẹn của đồng tiền nhưng anh không cần tiền cho riêng mình. Có hàng tá gia đình cần nó hơn anh. Trước khi anh kịp lên tiếng trả lời Victoria đã trở lại với dụng cụ và một bình nước nóng. Nàng đặt hết lên thảm, cạnh bên người lạ trong khi bà Larson mang theo một cái chậu khác cùng với xà phòng cho anh rửa tay. Anh xắn tay áo, rửa hai tay trong khi hai người phụ nữ lui rạ khỏi phòng.
"Em gái Juliette của cô thế nào?", Paul hỏi Victoria trong khi lấy kéo cắt đường chỉ may ở miệng vết thương. Cô gái trẻ không hề hồi âm ba lá thư cuối mà anh đã gửi, sự im lặng đó khiến anh khó chịu. Cứ như anh đã làm gì đó xúc phạm nàng nhưng anh thật không biết mình đã nói gì sai.
"Juliette đang ở Luân Đôn với mẹ tôi và các em", Victoria đáp. Paul nhăn mặt, không biết có phải bà Lanforshire đang muốn tìm chồng cho các cô con gái không. Đâu cần phải thế chứ, nhất là khi anh đã cầu hôn Juliette hai lần rồi. Nàng không từ chối... nhưng cũng không cho anh biết tại sao lại có vẻ hơi miễn cưỡng. Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, họ đã trở thành bạn bè... và nếu phải nói thật thì tình cảm giữa họ không chỉ là như thế.
Nếu nàng không quan tâm gì đến mình, nàng sẽ từ chối, anh tự nhắc nhở bản thân. Khi nàng trở lại, anh sẽ làm tất cả để giành lấy trái tim nàng.
Paul tập trung vào vết thương của người lạ, banh miệng vết thương ra. Tạ ơn trời đất, chỉ là một viên đạn từ một khẩu súng nòng nhỏ và nó không phạm phải động mạch. Chỉ là xuyên qua lớp da mềm trên đùi anh ta, nhiều khả năng là anh ta sẽ qua khỏi. Nhưng xét theo độ sưng tấy của da, anh ta chắc sẽ phải chịu đau đớn suốt cả đêm đây.
"Cô lại cương quyết ở lại sao?", anh vừa hỏi Victoria vừa kiểm tra xem có còn sót lại mảnh đạn nào không. "Tôi không nghĩ đó là một ý kiến khôn ngoan đâu. Tôi đã cảnh cáo bọn họ tránh xa nhà này ra và để yên cho gia đình nhưng tôi không thể kiểm soát được người của Strathland."
Anh biết Victoria không hề rời khỏi nhà từ khi dọn đến đây. Sự nhút nhát của nàng không giống hầu hết những người phụ nữ khác, nó giữ nàng ở rịt mãi trong nhà. Dù cho đã từng được nghe qua tình trạng này khi học ở trường Y, nhưng anh lại thiếu kinh nghiệm để có thế giúp nàng. Tâm trí con người phức tạp hơn người ta nghĩ. Và nếu như anh cứ cố làm rồi thất bại thì Juliette sẽ chẳng tha thứ cho anh đâu.
"Tôi không sao", nàng trả lời. Paul không nói gì nhưng anh định nhờ nhà MacKinloch để ý tới nàng kỹ hơn.
Gương mặt người lạ đanh lại vì đau, và Paul cắt bỏ phần vải rách quanh vết thương. "Tôi sẽ đề hở miệng vết thương cho máu chảy ra bớt để giảm tấy mủ. Khâu lại sớm như vậy, miệng vết thương sẽ khó lành hơn."
"Tôi không thể để anh ấy chảy máu tới chết", Victoria lý luận.
"Không cần để cả đêm đâu", anh đồng tình. "Nhưng để một lúc thì tốt hơn. " Anh đưa mắt nhìn người bệnh vẻ mỉa mai, nói thêm, "Tôi có thể dùng chỉ tím, nếu cô có."
Victoria dịch về phía bên kia phòng trong khi anh tiếp tục để hở miệng vết thương. Nhận thấy nàng đã ở khá xa, không thể nghe rõ những gì họ nói, Paul hạ giọng nói với người bệnh, "Tôi vẫn còn nhiều người cần được giúp đỡ".
"Đừng mang họ vào đây", người lạ cảnh báo. Anh nghiến răng ngồi dậy. "Có thể anh nghĩ chẳng hề gì khi tiếp quản nhà của tiểu thư Andrews nhưng đừng bắt nạt nàng nữa."
"Đây là chuyện sống còn."
"Và nàng chỉ là một người vô tội." Cơn giận khiến tròng mắt anh tối sầm lại. "Dùng phòng khác mà làm bệnh viện dã chiến. Đừng có lấy phòng này."
"Anh thì có quyền gì mà ra lệnh ở đây", Paul nhắc nhở. Dù vậy, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vẫn khiến người khác buộc phải phục tùng.
Hất đầu về phía Victoria, anh thấp giọng thì thầm, "Đừng làm nàng sợ".
Paul nhìn sang và thấy Victoria đang nhặt một mảnh vải đen. Nàng gấp nó lại, nhét vào trong cái giỏ đựng đồ may vá. Dù nàng không nói một lời, nhưng anh thấy nàng có vẻ cẩn trọng. Đôi má đỏ ửng vì ngượng ngùng và điệu bộ ấy khiến anh nhận ra là nàng không muốn gây chú ý.
Khi Paul đưa mắt nhìn lại người lạ, anh nhận thấy người đàn ông này đang cố bảo vệ Victoria bằng mọi cách có thể. Chuyện này thật không hợp lý chút nào, bọn họ chỉ mới gặp nhau thôi mà.
"Có những chuyện chẳng hay ho gì và nàng không cần phải chứng kiến điều đó", người bệnh nói.
Thái độ của Paul với người đàn ông có chút thay đổi nhưng anh vẫn không thể tin được anh ta. "Tối nay tôi sẽ để bọn họ ở lại trong phòng ăn." Dù vết thương của người lạ đã bớt viêm tấy và khô dần, nhưng đau đớn vẫn còn ở phía sau, còn phải theo dõi để xem xem phần viêm tấy có trở nên tệ hơn không. Anh quay đầu về phía Victoria nói, "Nếu anh ta bắt đầu bị rét thì đến gọi tôi ngay".
Mắt nàng mở to, nhưng rồi nàng gật đầu. Anh không cần nói thêm cho nàng hiểu điều đó có nghĩa gì.
"Anh có thứ gì có thể giảm đau không?", nàng hỏi.
Paul muốn cười. Dù chỉ đặt mua một ít thảo dược trong vườn bách thảo của Hoàng gia trong chuyến đi lần trước tới Edinburgh, anh vẫn không nhận đủ số mình cần. "Còn tùy vào chuyện anh ta có sẵn sàng trả tiền không thôi."
"Anh nên tự cảm thấy xấu hổ, bác sĩ Fraser", Victoria trách. "Nếu đã có thuốc giảm đau thì anh không nên đề cập đến chuyện tiền nong làm gì."
"Tôi có một ít thuốc phiện nhưng tôi phải tốn không ít để mua được đó", Paul thừa nhận. "Tôi định dùng nó cho một người tá điền, nhưng nếu anh ta chịu trả tiền, tôi có mua được thêm. Cain Sinclair có thể thu xếp chuyện này."
Ngài Smith mở áo khoác, đề nghị, "Mấy cái nút này bằng vàng. Coi như là tiền thanh toán đi". Mặt anh trở nên nhợt nhạt hơn, và Paul thấy máu nơi miệng vết thương đã chảy hết. Anh gật đầu với Victoria, "Mang chỉ đến đây, tôi sẽ khâu miệng vết thương lại" .
"Làm ơn đi, bác sĩ", giọng nói của một đứa trẻ vang lên. Bác sĩ Paul quay người và anh thấy một cậu bé đang đứng ngay cửa. "Ông vui lòng đến xem mẹ cháu được không ạ? Tình trạng của mẹ đang... xấu đi." Đôi mắt cậu bé ngập tràn sợ hãi và Paul gật đầu. Do đã được đào tạo và phải chứng kiến nhiều nên anh mới có thể chịu đựng được tình cảnh này, bởi vì anh biết người phụ nữ kia đang hấp hối. Vết thương của bà quá nặng, tất cả những gì anh có thể làm chỉ là giúp bà ra đi nhẹ nhàng hơn.
"Ta sẽ đến ngay, cậu bé ạ." Paul nhận lấy kim chỉ và bắt đầu khâu miệng vết thương. Khi đã hoàn tất mũi cuối cùng, anh thay băng trên miệng vết thương. Anh lấy một lọ nhỏ đựng thuốc phiện ra khỏi túi và đưa cho Victoria. "Cho vài giọt vào trong trà. Đửng cho nhiều quá nếu không anh ta sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."
Sau khi đưa thuốc cho nàng, anh lấy kéo cắt mấy cái nút như giao kết. Không phải một món lớn nhưng cũng đủ để anh mua được thêm ít thuốc phiện. Với tình trạng chiến tranh kéo dài, càng lúc sẽ càng khó mua được thuốc.
Anh cáo lỗi hai người nhưng trước khi anh đi cùng với cậu bé, người lạ lên tiếng hỏi, "Mẹ cháu đau lắm sao?".
Mái tóc nâu của thằng bé rũ xuống khi nó gật đầu. "Mẹ bị phỏng, thưa ngài. Mẹ đang nóng bừng và... mẹ đang khóc." Nắm tay nhỏ siết chặt như thể cậu bé đang cố kìm lòng không để nước mắt rơi xuống.
Ngài Smith bắt gặp ánh mắt đó, còn Paul không nói gì, chỉ để anh ta tự mình đoán định. Rồi người lạ thở dài, ngồi dậy tựa mình vào gối. "Đến chỗ bà ấy đi. Ta có thể tự lo cho mình được."
Cảm thấy cứ như mình đang bị xua đuổi, Paul rời khỏi họ, vẫn ngổn ngang thầm hỏi không biết người lạ đó là ai.