Chàng Chăn Cừu Thôn Góa Phụ
Khi mở cửa bước ra ngoài, lúc này Lưu Vũ mới phát hiện đứng ở bên ngoài ngoại trừ hai mẹ con thím Mai và Trình Trình, thì còn có một người phụ nữ tương đối mập mạp. Hơn nữa, giọng nói của bà ta cực kỳ vang dội.
“Cái thứ gì chứ, tên súc sinh đó lại kéo người đến nhà của con bé Thu Hồng đòi tiền, thật sự là không biết xấu hổ. Tuyết Mai, chúng ta dù sao cũng là người ở trong cái thôn này, đi không thấy mặt, ngồi không thấy… ôi trời, tôi lại nói nhầm cái gì nữa rồi. Thôi thôi, không cần quan tâm đến mấy thứ văn thơ nhảm nhí này. Tuyết Mai, tôi đã kéo người ở trong thôn đến tập hợp đầy đủ cả rồi. Ngay cả ông trưởng thôn cũng bị tôi kéo qua. Trong cái thôn này, cũng chỉ còn có một mình nhà cô nữa thôi đấy…”
Nghe người phụ nữ này luyên thuyên một hồi, Lưu Vũ rốt cuộc cũng hiểu ra được tình huống hiện tại ở trong thôn. Gã chồng của chị Thu Hồng, trước đây từng có đi qua thôn này đòi nợ mấy lần. Nhưng lần này, dường như gã ta muốn làm lớn chuyện, còn kéo theo mười mấy tên lưu manh ở trên thị trấn đến. Thế nên, người ở trong thôn mới tụ tập lại, muốn đem cái đám lưu manh này đuổi đi.
Mà thật tình, thím Mai lúc này lại chẳng muốn đi. Nhưng cái thôn này có một tập tục, hễ nhà nào ở trong thôn bị kẻ bên ngoài ức hiếp, thì người trong thôn phải đi qua hỗ trợ. Hơn nữa, đám người kia thật sự rất quá đáng, không chỉ đến đây đòi nợ, mà còn đập phá, trêu chọc phụ nữ trong thôn. Chính vì thế, bà Tám, cũng là người phụ nữ mập mạp đang đứng ở trước cửa nhà, nhịn không được kéo người đi qua tính toán sổ sách với bọn họ.
Đừng nhìn đám phụ nữ này bình thường chỉ biết trêu chọc người khác, chẳng đánh nhau bao giờ. Nhưng thực sự, bọn họ so với đàn ông còn muốn khỏe hơn mấy lần. Nếu như không phải đám người mà Đinh Lực gọi đến, trên tay cầm theo mã tấu. Lúc này, sợ rằng bọn họ chỉ có thể bò lết để ra khỏi thôn.
Lưu Vũ biết chuyện, đương nhiên cũng muốn tham gia náo nhiệt một phen. Dù sao, cậu ta nhìn thấy người phụ nữ tên là Thu Hồng này thật sự rất đáng thương.
Mấy năm trước, gia đình của cô đi lên thị trấn làm ăn. Không rõ vì sao, việc làm ăn đang làm rất tốt, bỗng dưng lại xảy ra nợ nần. Sau đó, vì cứu lấy cha mình không bị người khác đánh đập, chặt tay. Lúc đó, cô mới đồng ý lấy Đinh Lực, để cho gã đứng ra trả nợ giúp cho cha mình.
Nhưng cưới về được mấy tháng, biết được tính tình của kẻ này là một tên thiếu gia ăn chơi trát táng, không chịu làm ăn đàng hoàng lại chuyên môn gái gú, rượu chè. Thậm chí, có lần Thu Hồng còn phát hiện ra Đinh Lực dẫn phụ nữ ở bên ngoài về nhà ăn nằm. Lúc đó, cô rất tức giận, lớn tiếng với hắn mấy câu, hắn liền không chút kiêng nể gì cả, đánh cô mấy cái bạt tai ở ngay trước mặt người tình của mình, còn để cho người phụ nữ kia sỉ nhục cô một cách thậm tệ.
Bởi vậy, Thu Hồng mới nhịn không được, đâm đơn ra ly hôn. Ban đầu, gã này cũng rất đồng ý. Vì theo gã thấy, Thu Hồng đã chẳng có một chút giá trị gì với mình. Hơn nữa, ăn nằm với cô không có một chút thú vị nào, so với khúc gỗ còn muốn cứng. Thà rằng đi ra ngoài tìm mấy người phụ nữ khác để mua vui, còn hơn là ở với một con đàn bà không có tình cảm gì với mình.
Nhưng không biết vì sao, cách đây vài tháng, gã này lại đột nhiên kéo người tìm đến. Nói là nhà cô còn nợ gã mười mấy cây vàng. Hiện tại, gã muốn lấy tiền, nếu không sẽ đem cả nhà của cô đuổi ra khỏi thôn.
Ban đầu gia đình của cô cũng có thương lượng, muốn đem chuyện này giải quyết trong hòa binh. Nhưng gã này thật sự rất vô sỉ, lấy hết lý do này lý do nọ, ép gia đình của cô phải trả hết số vàng trước đó mới thôi. Hơn nữa, gã còn dẫn theo người đến, hung hăng đánh cho cha của Thu Hồng một trận. Chính vì vậy, cha mẹ của Thu Hồng chỉ có thể nuốt hận vào trong bụng, cố gắng lấy chút dành dụm trong nhà, đem ra đưa cho hắn ta.
Nhưng đòi được một lần, kẻ này lại tới lần hai, lần ba. Đến cuối cùng, trong nhà của Thu Hồng đã không còn tiền để trả cho hắn. Hôm nay, hắn mới dẫn theo một người đàn ông tên là A Hảo, nghe nói là một thương buôn người Hoa, đến đây là để lấy Thu Hồng về làm vợ lẽ, trừ nợ.
Biết được chuyện này, người ở trong thôn thật sự phẫn nộ, đang không ngừng kéo đến, vây ở trong sân của nhà Thu Hồng, không cho đám người Đinh Lực rời đi.
Khi mấy người Lưu Vũ đi tới, biết được việc này, trong lòng cậu ta càng thêm tức giận.
“Thằng khốn, mày đã lấy hết của nhà tao mười mấy cây vàng rồi. Đến tiền sính lễ của con gái tao cũng trả lại cho mày. Bây giờ mày còn kéo người đến, đòi bắt con gái của tao đi trả nợ. Mày có còn là con người nữa hay không? Tao nói cho mày biết, nếu như mày còn dám làm quá lên, tao sẽ liều cái mạng già này với mày!”
Trên tay của ông Mạnh lúc này cầm một cây rựa chặt củi, ánh mắt đã đỏ lên vì tức giận, không ngừng nhìn thẳng về phía gã đàn ông đang mặc quần tây, áo sơ mi vô cùng bảnh bao đứng ở cách đó không xa.
Gã này tên là Đinh Lực, cũng là con rể trước đây của nhà ông Mạnh. Nhưng lúc này, hai người bọn họ đối mặt nhau, thật chẳng khác nào kẻ thù.
Mà tên Đinh Lực này, thấy ông Mạnh hung hăng như vậy, tức thì nhịn không được, phun ra một bãi nước bọt.
“Mẹ kiếp, cái lão già chết tiệt kia. Lão nghĩ chỉ bằng mấy cây vàng đó của lão, có thể đủ trả được số nợ mà trước đây lão đã mượn của tôi hay sao? Tôi nói cho lão biết, tính cả nợ gốc lẫn tiền lãi, cho dù ông có đem con gái của mình bán đi, cũng không thể nào trả đủ tiền cho tôi đâu. Hôm nay tôi đưa người tới đây, đem con gái của ông bán cho ông chủ Hảo, đã là khoan nhượng cho nhà ông lắm rồi. Nếu như ông không còn biết điều, thì đừng trách tôi không nể tình cha con trước đây với ông!”
“Mày… mày…”
Nghe được những lời nói ngang ngược, vô sỉ này của Đinh Lực, cả người của ông Mạnh đều không khỏi vì tức giận mà run lên.
Thế nhưng, một gã đàn ông có cái vệt sẹo ở trên mặt đã lao nhanh tới, đem cánh tay của ông Mạnh giữ chặt. Đồng thời, trong ánh mắt của hắn lóe lên một tia nguy hiểm, nhìn lấy ông Mạnh chằm chằm.
“Ông tốt nhất là đừng có manh động, nếu không tôi sẽ tiễn ông đi về tây thiên!”
Nghe được lời này của hắn, lại cảm nhận được sát khí từ trên người của hắn ập đến, trong lòng của ông Mạnh không khỏi run lên, cổ họng cố nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh không được hài hòa bỗng dưng vang lên.
“Mau bỏ tay xuống!”