Chàng Chăn Cừu Thôn Góa Phụ
“Ta...”
Trong miệng vừa thốt ra một tiếng như vậy, bàn tay của Hồ Mị Nhi đã đưa tới, vội vàng ngăn lại. Ngay sau đó, trong ánh mắt như muốn câu hồn đoạt phách của nàng, Lưu Vũ nghe được một thứ thanh âm, mà cả đời này cậu không thể nào quên được.
“Chủ nhân, ngài không cần phải lo lắng, mọi việc cứ giao cho Mị Nhi, Mị Nhi nhất định sẽ khiến cho ngài hài lòng!”
Bất quá, ngay trong lúc quần áo của Lưu Vũ sắp bị bàn tay linh hoạt của thiếu nữ hồ ly cởi sạch. Thì ở trong đầu của Lưu Vũ, đột nhiên phát ra một thứ thanh âm vô cùng bất mãn.
“Hừ, hồ ly lẳng lơ!”
Nghe được âm thanh này từ trên người của Lưu Vũ phát ra, động tác của Hồ Mi Nhi không khỏi ngừng lại, ánh mắt của nàng lại có một chút sững sờ, sau đó là vô cùng tức giận nhìn về phía cậu ta.
Hiện tại, ngay cả bản thân của Lưu Vũ cũng rất kinh ngạc. Vừa rồi, giọng nói đó không phải do cậu ta nói ra. Nhưng không biết vì sao, nó lại xuất hiện ở trên người của cậu ta.
Nhưng ngay sau đó, Lưu Vũ nghe được một tiếng rít gào, giống như là mưa giông bão tố ập đến, khiến cho đầu tóc của cậu ta đều bị cuốn bay, quần áo phập phùng liên tục.
“Đại Hắc Cẩu, ngươi muốn làm gì? Tại sao lại phá hỏng chuyện tốt của ta?!”
Sau khi âm thanh của Hồ Mị Nhi ngưng lại, thân ảnh của Đại Hắc Cẩu cũng từ trên người của Lưu Vũ hiện ra ngoài. Bộ dáng của nó lúc này, vô cùng tức giận, trực tiếp giơ ngón chân chó lên, chỉ tới trước mặt Hồ Mị Nhi mắng.
“Đồ thứ hồ ly lẳng lơ, ngươi còn không biết xấu hổ mắng ta? Ngươi dám nhân lúc bản Cẩu Ca ngủ say, lén lút đi ra ngoài câu dẫn chủ nhân. Món nợ này, ngươi muốn ta phải tính sao với ngươi ngươi đây?”
“Phi phi phi, cái gì mà nhân lúc ngươi ngủ say, đi ra ngoài câu dẫn chủ nhân? Ngươi cho mình là ai? Ngươi mau cút đi ngươi, đừng nghĩ rằng ta không biết được âm mưu của ngươi. Tốt nhất, ngươi đừng đánh chủ ý lên người của chủ nhân. Nếu không, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!”
“Hừ, đây chính là sự thật, ta cũng chỉ trình bầy sự thật mà thôi!”
Nhìn hai kẻ này cãi nhau, đầu của Lưu Vũ lúc này như sắp nổ tung. Rốt cuộc, bọn họ làm sao lại ở trên người của cậu ta?
“Chủ nhân, xin ngài đừng có tin tưởng mấy lời nói bậy của con chó đen này. Tiểu hồ, từ trước đến giờ vẫn luôn trung thành với ngài. Hơn nữa, tiểu hồ thật sự vẫn còn là thiếu nữ, vẫn còn giữ gìn tấm thân trong sạch. Ngoại trừ chủ nhân ra, tiểu hồ tuyệt đối không có để cho bất kỳ nam nhân nào chạm qua!”
Thấy được sắc mặt của Lưu Vũ đột nhiên trở nên khó coi, Hồ Mị Nhi không khỏi gấp gáp, lên tiếng giải thích.
Nhưng Đại Hắc Cẩn thì tỏ ra khinh bỉ, nhổ nước bọt một cái.
“Phi, chẳng phải là ngươi cũng chỉ thèm đến thân thể của hắn hay sao?”
“Ngươi...”
Lại thấy một màn quen thuộc sắp sủa diễn ra, tâm Lưu Vũ thật sự cảm thấy rất phiền. Trong lúc nhất thời, cậu ta nhịn không được, quát lên một tiếng.
“Các người có thôi đi hay không?”
Nghe được tiếng quát này của Lưu Vũ, cả hai người Hồ Mị Nhi và Đại Hắc Cẩu đều tức thì im miệng, ánh mắt có mấy phần kiêng kỵ nhìn về phía cậu ta.
Mà lúc này, thím Mai đang đứng ở bên ngoài, vốn dự định đưa tay lên gõ cửa, hỏi thăm tình huống của Lưu Vũ như thế nào. Đột nhiên, nghe được ở trong phòng Lưu Vũ quát lên như vậy, bà ta không khỏi giật mình, gấp gáp hô lên.
“Tiểu Vũ, con bị làm sao vậy?”
Nghe được tiếng hô của thím Mai ở bên ngoài, trong lòng Lưu Vũ không khỏi giật mình. Đồng thời, ánh mắt của cậu ta cũng khó chịu, nhìn về phía Đại Hắc Cẩu và Hồ Mị Nhi.
“Chủ nhân, ngài cứ yên tâm đi. Âm thanh của bọn ta cũng chỉ có ngài mới có thể nghe được, người ở bên ngoài, tuyệt đối không thể nào phát hiện ra.”
Như để minh chứng cho lời nói của mình, sau khi nói xong lời này, thân hình của Hồ Mị Nhi đột nhiên đi tới, đem cửa phòng mở ra. Mà Đại Hắc Cẩu đứng ở một bên, khẽ liếc mắt một cái. Sau đó, thân hình của nó cũng nhanh chóng biến mất, không muốn lưu lại ở bên ngoài.
Ngồi ở trong phòng, lúc này Lưu Vũ vẫn có cảm giác khó tin, cậu ta nhìn về phía người phụ nữ đang đứng ở ngay trước cửa phòng của mình. Mặc dù ở trước mặt của bà ta là thân ảnh của Hồ Mị Nhi, nhưng Lưu Vũ có thể thấy được, thím Mai hoàn toàn không phát hiện ra nàng.
“Vũ, vừa rồi con đang nói chuyện với ai?”
Ánh mắt của thím Mai quét nhanh qua một vòng trong phòng, không thấy có người thứ ba xuất hiện ở đây, trong lòng của bà ta không khỏi dâng lên nghi hoặc, hướng về phía Lưu Vũ hỏi thăm.
Lúc này, Lưu Vũ giả vờ như mới vừa tỉnh dậy, vội vàng rời khỏi giường ngủ của mình, dụi lấy hai mắt nói ra.
“Thím, vừa rồi thím mới gọi con sao?”
“Ừm?!”
Nhìn thấy biểu hiện lúc này của Lưu Vũ, trong lòng thím Mai không hiểu có một chút cảm giác kỳ lạ. Bà ta không biết, vừa rồi cửa phòng làm sao lại đột nhiên mở ra.
Tránh để cho người phụ nữ này nghi ngờ, Lưu Vũ lúc này mới đưa tay lên gãi đầu, sau đó lên tiếng giải thích.
“Chuyện là thế này, vừa rồi con vừa mới ăn cơm xong, đột nhiên cảm thấy hơi có một chút buồn ngủ. Sau đó con nằm xuống, liền ngủ mơ thấy hai người đang cãi lộn với nhau. Thế nên, con nhịn không được, mới quát lên một tiếng. Không nghĩ đến, âm thanh ở trong mơ, vậy mà lại phát ra ngoài.”
Nghe Lưu Vũ giải thích một hồi, thím Mai mới thu hồi nghi hoặc trong lòng, nhưng ánh mắt của bà ta vẫn không quên nhìn về phía Lưu Vũ thêm mấy lần.
“Con thật sự không sao?”
“Dạ!”
Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của bà ta, trong lòng Lưu Vũ hơi có một chút cảm giác khó chịu. Nhất là nghĩ đến những hình ảnh xuất hiện ở trong đầu của bà ta khi làm chuyện xấu, trong lòng Lưu Vũ càng thêm chán ghét.
Thế nhưng, thím Mai lại không hề biết chuyện này. Sau khi im lặng một lúc, bà ta đột nhiên lên tiếng hỏi thăm.
“À phải rồi, con nói hôm qua mình ngủ lại trong miếu thần. Vậy, tối hôm qua con có thấy chuyện gì hay không?”
Biết là bà ta đang hỏi dò về việc xấu xa của mình cùng với gã đàn ông mắt chột kia. Lưu Vũ tất nhiên không dại gì mà nói ra. Cậu ta chỉ lắc đầu, sau đó nói một cách mơ hồ.
Mà lúc này, sau một trận cười huyên náo, Hồ Mị Nhi cũng bắt đầu nghiêm túc lại, lên tiếng giải thích cho Lưu Vũ.
“Chủ nhân, thật ra những thứ mà ngài nghe được, là thông qua một môn phép thuật, có tên là Độc Tâm Thuật. Thực chất, môn phép thuật này không quá cao siêu, chỉ cần đạt đến một cảnh giới nhất định thì người tu luyện sẽ có thể lĩnh ngộ ra được. Với lại, nó còn có rất nhiều hạn chế, đối với người bình thường mà nói, thì đây là một môn tuyệt kỹ, thần thông. Nhưng đối với người tu luyện, thì nó chẳng khác nào trò chơi trẻ con. Thế nên, nếu như chủ nhân muốn đạt được những phép thuật cao siêu hơn, thì ngài cần phải bắt đầu tu luyện. Hơn nữa, biện pháp tốt nhất là nên song tu.”
Nói đến chỗ này, ánh mắt của Hồ Mị Nhi không ngừng chợp động, như muốn ám chỉ một điều gì đó. Chỉ là, trong lòng Lưu Vũ lúc này lại có mấy phần thất vọng. Đồng thời, cậu ta rất hiếu kỳ, muốn hỏi thăm đến những vấn đề liên quan tới tu luyện.
Nhưng ngay vào lúc này, phía bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng ồn ào. Sau đó, Lưu Vũ nghe được tiếng gõ cửa phòng của Trình Trình.
“Anh Vũ, trong thôn xảy ra chuyện rồi, anh mau ra đây xem đi!”