Chân Thành Của Trái Tim

Chương 25: 25: Phòng Sách




Một tuần trôi qua kể từ ngày Gia Kì bị thương ở chân, mỗi tối tiểu Thiên đều qua phòng Gia Kì để ngủ, ngày nào cậu cũng bám mẹ cứ sợ buông ra Gia Kì lại đi mất.

Chân của Gia Kì bây giờ cũng đã lành hẩn việc đi đứng bây giờ cũng trở nên dễ dàng hơn, việc đi đến Breckenridge cũng đã lâu hơn dự kiến nên giờ cả ba người phải trở về Thượng Hải để cho Lăng Bắc Dịch tiếp tục công việc.

Trên đường trở về tiểu Thiên một mực muốn ngồi cạnh Gia Kì trong khi chiếc ghế bên cạnh đó là của Lăng Bắc Dịch. Dô cậu nhóc này một mực muốn ngồi với mẹ nên anh cũng hết cách mà nhường cho cậu. Từ khi Gia Kì mở lòng với tiểu Thiên cho đến nay Lăng Bắc Dịch có cảm giác như mình vừa mất đi con trai luôn vậy.

Trước nay tiểu Thiên bám anh bao nhiêu thì bây giờ bám Gia Kì bấy nhiu anh bây giờ một mình ngồi cô quạnh nhìn hai người họ ôm ôm ấp ấp mà chẳng thể làm gì được.

.....

Một chiếc Aurus màu đen đang lăn bánh vào dinh thự của Lăng gia. Tất cả người hầu đã đứng thành hàng ngay ngắn chờ ở đây từ trước.

Cả ba bước xuống xe, tất cả người đều đồng loạt cúi chào.

"Chào thiếu Gia, thiếu Phu Nhân trở về".

Bước đến sảnh phòng khách Gia Kì quay lại nói với Lăng Bắc Dịch và tiểu Thiên.

"Bây giờ em hơi mệt cho nên em về phòng trước đây"

"Được rồi, chúc em ngủ ngon"

Tiểu Thiên nghe mẹ nói như vậy liền chạy đến nắm lấy tay cô.

"Con sẽ ngủ với mẹ"

Lăng Bắc Dịch không biết nói gì chỉ gặt đầu.

Gia Kì nắm tay cậu bé cùng đi lên phòng.

Cả ngày hôm nay phải đi chuyến bay dài như vậy thật sự rất mệt, vừa tắm xong cô bước ra đã thấy tiểu Thiên nằm ngay ngắn trên giường.



"Mẹ đến đây đi" cậu giơ bàn tay nhỏ của mình mà gọi cô tới.

Cô bước đến nằm lên kéo chăn lại cho cả hai

"Mẹ kể chuyện cho tiểu Thiên nghe có chịu không"

"Vâng ạ" cậu rất hào hứng khi được mẹ kể chuyện cho nghe.

.....

Một lúc sau khi tiểu Thiên đã ngủ Gia Kì lặng lẽ đi xuống lầu để lấy nước uống đi ngang cầu thang thì cô thấy đèn phòng sách vẫn còn mở.

Nghĩ rằng đến giờ này anh vẫn còn thức nên cô xuống bếp lấy một ly sữa đem đến phòng cho anh. Cô đến trước cửa phòng gõ cửa.

"Em vào được chứ"

Bên trong vọng ra tiếng trả lời."Em vào đi".

Gia Kì đi đến đặt ly sữa lên bàn cho anh.

"Anh uống đi, đừng làm việc quá khuya như vậy không tốt cho sức khoẻ đâu".

Lăng Bắc Dịch ngước lên nhìn Gia Kì, cô là đang quan tâm anh sao.

"Công việc còn lại hơi nhiều nên việc thức khuya là không thể tránh khỏi mà tiểu Thiên đã ngủ chưa"

"Tiểu Thiên đã ngủ rồi nên em mới xuống lầu thì thấy phòng sách vẫn còn sáng đèn, biết anh còn thức nên em đem sữa đến. Nếu không còn gì thì em về phòng đây" Gia Kì quay lưng bước đi chuẩn bị mở cửa.

Bắt chợt có cánh tay kéo cô trở lại Lăng Bắc Dịch xoay người Gia Kì lại ép sát cô vào tường đặt lên môi cô một nụ hôn bắt ngờ.

"Ưm...ưm" nụ hôn ngày một dài hơn làm cho Gia Kì không thở nổi. Cô dùng tay đẩy nhẹ anh ra mà thở gắp. "Anh...ưm" chưa nói hết câu lại bị anh hôn một lần nữa.

"Anh...em không...thở nổi..nữa~" Bàn tay Lăng Bắc Dịch không yên phận mà luống vào trong áo Gia Kì.



Gia Kì vội cầm lấy tay anh để ngưng những hành động sắp diễn ra. Bị Gia Kì nắm chặt tay với cơ thể rung rẩy anh liền buông cô ra.

"Anh...anh xin lỗi do anh không kiềm chế được cho nên" anh thấy cô không thích như vậy cũng không dám làm gì thêm.

Do ảnh hưởng tâm lí từ lần trước nên Gia Kì rất sợ về việc q.u.a.n hệ giữa nam nữ. Nhưng do cô và anh đã lâu không làm chuyện vợ chồng nên Lăng Bắc Dịch đã phải kiềm nén rất nhiều.

"Không sao em chỉ là hơi sợ..từ lần trước..cho nên mới như vậy". Gia Kì thấy anh lo lắng như vậy cũng không đành lòng.

"Anh xin lỗi...anh không nên làm như vậy..nếu em không thích như vậy thì.."

Chưa nói hết câu anh đã bị Gia Kì hôn lên môi mình.

" Không phải chỉ là em..hơi sợ..nếu lỡ như lần trước"

Anh áp sát vào tai cô mà nói "Anh hứa sẽ thật nhẹ nhàng, sẽ không như lần trước anh hứa đấy".

Nói rồi lại trao cho Gia Kì nụ hôn mãnh liệt, anh bế cô lên đặt cô trên bàn làm việc mà hôn. Tay anh lại không yên phận tiếp tục luồng vào trong áo của cô mà xoa nhắn cái eo nhỏ. Nụ hôn dần xuống cổ cô mỗi lần đi qua đều để lại những dấu hôn đỏ chói.

"Ưm...em..nhột quá" anh hôn đến đâu cả người Gia Kì lại như mềm nhũng ra cô chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh làm điểm tựa.

Lăng Bắc Dịch như con hỏ đã bị bỏ đói rất lâu anh càng hôn càng mãnh liệt. Gia Kì thật sự muốn biết trong những năm qua anh đã phải chịu đựng như thế nào, nếu như trong những năm qua anh tìm đến những cô gái khác để thoả mãn nhu cầu của mình thì sao.

"Ha..em..muốn hỏi anh là..trong những năm qua anh đã phải chịu đựng như nào nếu như có nhu cầu hả?" Gia Kì thở dốc mà hỏi anh.

Lăng Bắc Dịch nghe Gia Kì hỏi như vậy liền bậc cười "Anh đã rất khổ sở đó vợ à!".

Lăng Bắc Dịch ghé sát vào tai Gia Kì thì thầm

"Anh đã phải làm bạn với cánh tay phải của mình suốt 4 năm qua đó em có biết không"

Nghe đến đây Gia Kì liền đỏ mặt. "Sao anh không tìm người phụ nữ khác để thoã mãn mà phải như vậy."