Chân Lộ

Chương 146: Kiểm định - Hết hồn (4)




Tiếp đó vị hội trưởng trung niên lại nói.



-Vậy thì tốt, ngươi có một phút để chọn vũ khí và chuẩn bị kế hoạch tác chiến.



Nói xong, hội trưởng trung niên tắt “nói” rồi đi qua phía bên kia của bàn điều khiển.



-Chết tiệt, không đủ năng lượng để duy trì chuyển động của mộc nhân rồi.



Nhìn vào một thanh mốc nằm phía trên một lỗ to chỉ sáng đến 4/10 vạch, hội trưởng trung niên liền phát hoảng.



-Không đủ sao, vậy còn thiếu bao nhiêu? Ta bên đây có vài cây linh dược bỏ đi, tiện thể ném vào cho tiện.



Nghe thế, vị Tôn giả áo xanh liền lên tiếng cho đỡ mất thời giờ gian tên kia loay hoay tìm nguyên liệu.



Hội trưởng trung niên cũng chỉ còn cách xấu hổ nói.



-Thưa đại nhân, để duy trì bảy mộc nhân này tồn tại trong mười phút thì Linh Cụ Kiểm Định cần phải có 8 mức năng lượng mới đủ, hiện tại còn bốn thiếu bốn, để bổ sung bốn năng lượng này thì ít nhất cần một cây linh dược hoặc linh thảo cấp hai đỉnh phòng chuyên dụng cho Linh Sư cảnh đỉnh phong, không thì cần phải có hai mươi gốc cấp hai bình thường ạ.



Là kẻ có thế yếu cho nên hội trưởng trung niện bị hai vị Tôn giả nói sao thì hắn phải nhanh chóng gật đầu làm như vậy, dù có là nhận quà cáp, chứ hắn cũng không dám có gan nhùng nhằn hay dai dẳng, nhất là khi họ không có thiện cảm với bản thân, không thì kết quả nhận về chỉ là tự trút khổ vào thân.



Linh Cụ Kiểm Định từ 10 năm trước sau khi kiểm tra tên kia thất bại thì vị hội trưởng cũng trở nên chán nản, và điều đó đã khiến hắn quên bén đi mất việc kiểm kê lại nguồn năng lượng, giờ lần nữa sử dụng mới có tình huống như thế này.



-Chỉ là vài cọng cỏ. Đây, ta đưa cho ngươi luôn mười gốc cấp hai đỉnh phong để khiến cho năng lượng đầy, còn dư lại đều phần ngươi.



Nhanh lẹ lấy ra mười gốc linh dược và linh thảo không rõ tên gọi nhưng đều có dược lực mạnh mẽ vô cùng trong mắt của kẻ dưới Tông cảnh, vị Tôn giả áo xanh thẩy hết về phía hội trưởng trung niên để hắn nhanh bổ sung năng lượng cho bộ Linh Cụ Kiểm Định.



“Ông trời ơi!”



Cầm trên tay những loại dược thảo mà hắn có nằm mơ cũng không bao giờ đạt đến, nào là Thái Huy Thảo, Lưu Bích Ngưu Thảo, Bá Lim Thảo,… vị hội trưởng trung niên liền sửng người, hai mắt đảo nhanh liên tục qua lại mười dược thảo vì ngay lúc này đây hắn không thể quyết định được là nên bỏ những loại thảo dược nào vào Linh Cụ Kiểm Định để hóa chúng thành năng lượng và để lại những loại nào, tất cả mười loại đều là thứ có ích trọng yếu và trân quý đối với hắn.



-Tên kia nhanh lên, giỡn mặt với ta à!



-Hây… vâng, tiểu nhân làm ngay.



Bị vị Tôn giả áo xanh dương quát mắng vì đã quá ba giây vẫn chưa thấy hắn làm động tác gì, đôi mắt như muốn nhỏ dãi nhìn dược liệu lão đưa, khiến vị hội trưởng trung niên giật mình hoảng, hai tay đau đớn lòng lập tức cầm đại lấy hai loại dược thảo bỏ vào lỗ tròn bên dưới thanh trạng.



-Ù ù ù…



Nguyên liệu xuống lỗ, một âm thanh kỳ lạ vang lên, vào khoảng năm giây sau thì mức năng lượng dần dần tăng từ 4 lên đến 5, 6, 7, 8…, và đến ba mươi giây sau thì đã hoàn toàn đầy đủ 10/10.



Năng lượng đầy đủ, hội trưởng trung niên vội xoay người lễ phép thông báo.



-Thưa hai vị đại nhân và Thánh nữ, tất cả đã xong.



-Xong rồi thì mau tiến hành, chúng ta không dư thời gian để ngươi làm mất!



Vị Tôn giả áo nâu thấy vậy liền bực mình quát lên, trong lòng tức tối vô cùng mà thầm mắng “mẹ cái tên này, ngươi làm xong rồi thì nhanh vực dậy bảy mộc nhân để bắt đầu vòng kiểm tra, rãnh rỗi quay ra sau nhìn bọn hắn làm khỉ gì, có tin ta tát một phát là chết ngay không hử?”.



-Dạ, dạ, vâng.



Hoảng sợ gật đầu liên tục, vị hội trưởng trung niên tức khắc trở lại với bàn điều khiển, ngón tay còn chưa hết run vì câu quát vừa rồi mà nhấn vào nút “nói”, hắn nhìn Vô Thường trong một phút vẫn chưa làm hành động gì khác ngoài việc đứng yên quan sát mọi thứ xung quanh, nói.



-Thời… thời gian của ngươi đã hết. Vòng kiểm tra bắt đầu!



-Cạch.



Hội trưởng trung niên một tay gặt xuống một cần gạt lớn gần cạnh thanh trạng thái năng lượng, ngay lập tức bên trong căn phòng của Vô Thường, bảy tên mộc nhân sống dậy, hai hốc mắt đen tối đảo quanh một vòng căn phòng.



-…



Thế rồi ngay khi chúng phát hiện Vô Thường đứng bên phía đối diện, tất cả bảy tên mộc nhân đều điên cuồng lao qua theo dạng hàng ngang và cách nhau 1m. Những bước chân lớn và hùng dũng cảu chúng liên tục tạo nên âm thânh “ầm ầm” trên gạch đá nâu.



Tại bên kia, Vô Thường nhỏ bé cởi trần với những đường nét cơ bắp săn chắc không hề phù hợp so với một đứa trẻ 7, 8 tuổi đứng nhìn bảy mộc nhân thân cao 2m, chiều rộng ngang vai 70cm, hai tay cùng hai chân đều dài 80cm và to 15cm lao đến như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, hắn phì phù suy tính.



“Bề ngoài nhìn chúng thì đúng là gỗ, nhưng những cử động chúng đang làm, tất cả đều nói rằng bọn chúng rất linh hoạt, tay chân chắc không khác con người là mấy”.



“Để xem nào. Một bước chân bọn chúng dậm xuống tạo ra rung chấn khoảng… lại cộng với tốc độ bọn 9m/s của bọn chúng, suy ra sức lực trên mỗi một quyền, một cước của chúng sẽ nằm trong khoảng từ 1500 đến 2000 cân khí lực”.



“Theo thông thường, cứ một sợi xích thì Linh Nhân cảnh có thể dùng linh lực phụ trợ vào cơ thể, giúp cơ thể tăng 10 cân khí lực. Ta có 83 sợi xích thì sẽ giúp cơ thể tăng 830 cân khí lực, cộng thêm với tự thân khí lực rèn luyện là gần 100 cân, vậy tổng cho luôn là 1000 cân khí lực. Kiểu này thì ta không thể đánh trực diện được rồi”.




Tính toán xong sức mạnh giữa đôi bên chênh lệch, Vô Thường lại chuyển qua tính toán đường đi nước bước hạ gục bảy tên mộc nhân này một cách nhanh nhất để hoàn thành kế hoạch “thể hiện trình độ”.



“Bảy điểm yếu ư? Hình như là một chấm nhỏ màu đỏ to chỉ 1cm kia nhỉ, vậy thì đơn giản…”.



-Quá đơn giản…



-Vù!



Mỉm cười đầy tự tin lại pha thêm chút kiêu ngạo, Vô Thường điều chỉnh thân nghiêng về phía trước vụt nhanh, tốc độ gần như là gấp đôi so với bảy mộc nhân đang hùng hổ tiến đến.



Tại bên ngoài, hai vị Tôn giả lại tiếp tục bàn luận.



Vị Tôn giả áo xanh dương nói.



-Để qua cửa này thì tất cả những người tham gia đủ thông minh sẽ tạm thời né tránh công kích của mộc nhân, sau đó tranh thủ cơ hội tìm kiếm điểm “tắt” của mộc nhân rồi mới tiến công trả. Nhìn bộ dạng tên tiểu tử này chắc cũng tương tự như vậy.



-Ân, với những gì hắn đã biểu hiện ở đợt kiểm tra trước, chuyện hắn hạ được hết bảy mộc nhân này chỉ là vấn đề thời gian, và điều chúng ta cần chú ý lúc này cũng chính là thời gian hắn phải mất để hạ gục chúng.



Vị Tôn giả áo nâu gật đầu, tiếp đó hắn lại nói.



-Thành tích tốt nhất trong vòng này vào một năm trước chính là Thánh nữ đại nhân với 1 phút 12 giây, không biết hắn sẽ mất bao nhiêu đây.



Vị Tôn giả áo xanh dương chợt nêu ý kiến.



-Chắc chắn thời gian hắn hoàn thành sẽ lâu hơn vì hắn vốn không thể bằng Thánh nữ, ngoài ra thì theo ta đoán, hắn có sẽ còn biểu diễn kỹ năng đặc thù để lấy điểm trước chúng ta, thành ra số thời gian sẽ nằm ở trong khoảng từ 5 đến 7 phút.



-Ừm, ta cũng nghĩ giống ngươi, tên này từ đầu đến cuối đều biểu diễn hết mực để được tổ chức xem trọng a…



-Không, các ngươi sai rồi.



Bỗng ngay lúc này thì vị tiểu nữ Thánh nữ vốn rất ít nói bỗng nhiên lên tiếng khiến hai vị Tôn giả và cả hội trưởng trung niên đều hiếu kỳ chú ý qua.



Nàng nói với giọng điệu vô cùng tin tưởng.




-Hắn sẽ nhanh hơn ta, nhanh hơn ta rất nhiều là đằng khác.



-…



Tại bên trong căn phòng.



Vô Thường sau khi tiếp cận phạm vi 20m so với bảy tên mộc nhân liền sử dụng “Thiên Nhãn” để tăng tốc độ xử lý của não bộ, phân tích mọi tình huống ngay phía trước mặt.



“Một con tại chân trái, một con tại bụng, một con tại giữa ngực, một con tại mi tâm, còn lại ba con thì không biết, có lẽ là ở sau lưng hoặc tại kẽ tay, kẽ chân cũng không chừng”.



“Hừm… vậy thì…”



Cười nhạt một tiếng, Vô Thường xoay chuyển mũi chân một chút, cả thân thể đều đẩy mạnh tốc độ lao về con mộc nhân ở vị trí bìa phải có điểm “tắt” nằm tại giữa ngực.



-Vù…



Đến phạm vi 3m so với mộc nhân ngoài bìa phải, ngay khi mộc nhân này chuẩn bị vung tay tấn công Vô Thường, những mộc nhân khác cũng di chuyển xéo qua mà tiến công, Vô Thường lần nữa sử dụng Thiên Nhãn, biến mọi chuyển động đều hóa chậm chạp vô cùng.



-V…



Tay gỗ của mộc nhân vừa cử động đi ra, Vô Thường đã ngay tức khắc biết được vị trí trên người hắn mà nó đang có ý định nhắm đến, tốc độ là bao nhiêu trên một mi li giây thì chạm tới.



Hắn ngay lập tức vội xoay chuyển mũi chân, khiến cả cơ thể đều trở nên uyển chuyển và vòng lấy một vòng cung qua bên phải.



-Vù!



Một quyền của mộc nhân đấm vào khoảng không, Vô Thường trong lúc xoay người vừa đồng thời né được quyền này lại vừa đồng thời vi diệu chạm vào điểm “tắt” ngay bụng của mộc nhân.



-Đùng!



Lấy xoay người nửa vòng cung nhằm tạo lực mà bản thân đã tính toán từ trước, Vô thường một cước đá thẳng vào cơ thể mộc nhân đã bị chạm trúng điểm “tắt” mà dừng lại, đánh bay thân thể nặng gần 200 cân của nó theo một đường ngang, khiến thân nó đâm trúng ba mộc nhân khác.



-Ầm… ầm…




Bên đó bốn thân ảnh đổ ngã, bên này thì Vỗ Thường cũng đã phải đón đỡ lấy đợt tấn công của ba mộc nhân còn lại, với hai trong số ba con vẫn chưa biết điểm “tắt” nơi nào.



-Thiên Nhãn.



Một lần nữa chấp nhận tổn thương não bộ, Vô Thường tiếp tục sử dụng khả năng xử lý cực độ, nhìn rõ và phân tích mọi cử động đang đi đến trước mắt.



-Vù!.



Mộc nhân chưa thấy điểm “tắt” hai tay hợp lại thành đấm rồi bức phá qua, nện xuống vị trí của Vô Thường, bất quá thì hắn tức thì kịp thời nhào lộn một vòng ra đằng sau né đi.



-Vụt.



Một mộc nhân có điểm “tắt” tại chân trái cũng dậm chân nhảy đến với một quyền mạnh mẽ phủ xuống ngay trong lúc Vô Thường còn đang nhào lộn.



-Rầm!



Như là biết trước tên mộc nhân này sẽ bay đến, Vô Thường vừa lộn được một vòng và tránh thoát được một chiêu hợp lực từ hai tay mộc nhân kia liền dừng lại dộng tác, cơ thể vội đảo thân lệch qua trái một chút, đồng thời đưa một quyền mạnh mẽ kia của mộc nhân thứ hai chạm vào đất đá.



-Vù!



Mộc nhân này vừa kết thúc, mộc nhân thứ ba cũng đã đánh qua, hai tay là liên tục vũ động hướng Vô Thường đả kích.



-…



Mũi chân lại chuyển, Vô Thường khẽ nghiêng người từ ngang thành dọc, điều này lập tức khiến mộc nhân thứ ba đánh thẳng qua cơ thể Vô Thường, vượt qua mặt hắn đánh về phía sau.



-…



-Thiên Nhãn, hồi tưởng.



Chân nhỏ nhanh chạm vài điểm “tắt” nằm trên chân trái của mộc nhân thứ hai, Vô Thường lại dùng tốc độ xử lý cực nhanh của não bộ kết hợp cùng quá trình hồi tưởng, quay trở lại thời điểm lúc Vô Thường “né nhẹ” con mộc nhân thứ ba để truy tìm dấu vết “tắt” của nó.



“Cổ, lưng, hai tay, hai chân, đây rồi, là tại eo lưng bên phải”.



-Vù.



Vô Thường vừa suy nghĩ xong, con mộc nhân thứ nhất ban đầu đã đánh hụt hắn ở chiêu đầu tiên nay lại lao đến, một quyền đám mạnh vào vị trí đầu của Vô Thường.



Còn Vô Thường, hắn nhìn một quyền chỉ còn cách hắn 1m thì hắn cũng đồng thời đánh ra một quyền, tuy nhiên, vị trí hắn nhắm đến không phải là trực điện với một quyền kia mà là theo một đường ngang.



-Cộp!



Một quyền đánh thẳng vào bắp cánh tay đang cách mặt Vô Thường 5cm, đẩy một quyền này lệch hướng quỹ đạo, mộc nhân chịu khí lực gần một ngàn cân tác động lên người liền mất thăng bằng, cơ thể xiu xiu, vẹo vẹo khẽ té về một bên.



-Vù!



Mộc nhân đầu tiên ngã, đằng sau lưng Vô Thường, mộc nhân số ba cũng tung một quyền thẳng đến trong khi Vô Thường không hề nhìn ra phía sau.



-…



Chỉ một cái bước chân ngang vô cùng nhanh lẹ, Vô Thường khiến nắm đấm đó chỉ sượt qua vai phải.



-Hồi tưởng.



Thuận tay điểm nhẹ vào lưng con mộc nhân thứ ba vừa vụt qua mặt, Vô Thường nhanh chóng quay lại quá khứ, trở về thời điểm lúc con mộc nhân đầu tiên xiu vẹo ngã và để lộ một phần lưng.



“Không có bên này”.



“Hừm, nếu xét theo tính chất kiểm tra, chắc bọn tổ chức này cũng không làm khó đến nỗi cho điểm tắt ở dưới đáy bàn chân, kẽ chân, kẽ tay, nắm tay hay giữa háng, đỉnh đầu. Vậy thì có hết 90% là ở bên nửa kia”.



-Vù!



Đoán chắc như thế, Vô Thường lập tức tranh thủ lúc con mộc nhân thứ nhất trong ba con mộc nhân tiến công hắn đang vừa ngồi dậy thân hình, hắn dậm chân nhảy thẳng qua bên đó vì khoảng cách chỉ là 4m.



Tại bên ngoài, bốn người quyền cao trong chỉ sau mười giây quan sát những hành động diễn ra mau lẹ giữa Vô Thường và bảy mộc nhân thì đã có hết ba người trợn mắt to như hai quả trứng ngỗng lên.