Dịch giả: Titan
Sau khi khai phóng hải cấm, các tu sĩ rốt cục vượt qua thời kỳ dò xét lúc ban đầu, đại lượng tu sĩ bắt đầu lỗ rối rít tràn vào hoãn trùng hải vực. Hơn nữa, xu thế này đang ngày càng khuếch đại, Hoàng Ly đảo cũng đã bắt đầu dần dần phồn hoa, tu sĩ dừng lại trên đảo cũng dần dần từ luyện huyết kỳ làm chủ biến thành lấy dung huyết kỳ làm chủ. Cửa hàng của Lục Bình, Hồ Lệ Lệ cùng Trần Luyện ba người cũng bắt đầu lời. Lục Bình tung ra gần hai vạn linh thạch cũng bắt đầu từ từ thu hồi tiền vốn.
Đám người Lý Tử Minh phụ tử cùng Lâm Thịnh lúc đầu ở trên đảo cười nhạo Lục Bình cầm linh thạch múc nước trôi bây giờ nín miệng cầm hơi, hối hận mình ban đầu tại sao không mướn mấy tòa cửa hàng. Bây giờ họ có tiếc thì đã chậm, tu sĩ thương nhân có khứu giác bén nhạy đã sớm đem các cửa hàng trong Hoàng Ly đảo phường thị mua sạch.
Hồ Lệ Lệ ngay từ đầu đối với Lục Bình đại thủ bút cũng có thái độ hoài nghi, sau đó mắt thấy Hoàng Ly đảo càng ngày càng phồn hoa, Lục Bình đầu tiên là đi Phi Linh đảo, sau khi trở lại bế quan, căn bản không quản chuyện của cửa hàng. Nàng chỉ đành phải tiếp lấy mọi chuyện, hơn nữa nhanh chóng si mê loại cảm giác kiếm linh thạch này, đem bao gồm cả Trần Luyện luyện khí phố xử lý đầu ra đó hết.
Trần Luyện mấy lần đùa giỡn nói Hồ Lệ Lệ càng ngày càng có khí phái lão bản nương. Hồ Lệ Lệ lúc đầu thì còn mặt đỏ tới mang tai, sau đó có nghe thì cứ nghe vậy, sau nữa dứt khoát đối với Trần Luyện lật ngược trào phúng, nếu có nhiều linh thạch như vậy, làm lão bản nương thì có gì không ổn, khiến cho Trần Luyện á khẩu không trả lời được.
Lý Tử Minh phụ tử đỏ mắt sản nghiệp trong phường thị của ba người, biết ba chỗ cửa hàng này trên danh nghĩa thuộc về ba người, nhưng thực tế là do một mình Lục Bình bỏ tiền ra mướn. Vì vậy, khi Lục Bình tham gia chuyến đi Phi Linh đảo, liền ngóng xem hắn có chết ở trên đó không. Nếu như vậy, cha con y có thể sử dụng chút thủ đoạn, đem ba chỗ cửa hàng này tiếp tới tay.
Sau đó Lục Bình từ Phi Linh đảo bình an trở về, phụ tử hai người thất vọng vô cùng. Hai người lại nảy ra một kế, hướng môn phái báo cáo nói, Hoàng Ly đảo phường thị ngày càng phồn hoa, hy vọng môn phái có thể đem các cửa hàng rải rác toàn bộ thu hồi, rồi sai phái bồn phái tu sĩ kinh doanh quản lý, vì môn phái phát tài.
Lý Tử Minh này cũng có chút thông minh, biết ở trên đảo những đại hình cửa hàng kia sau lưng đều có bối cảnh, không phải là thứ để mình có thể chọc vào. Trong báo cáo chẳng qua là nói tới những cửa hàng “rải rác”, những thứ này phần nhiều là do tu sĩ bình thường có vốn nhỏ kinh doanh, không dính dấp lớn thế lực, mục đích dĩ nhiên là nhằm vào Lục Bình cùng mọi người. Về phần sau khi thu hồi cửa hàng, sai phái người nào trong môn phái kinh doanh quản lý, trừ Lý Tử Minh bây giờ ở Hoàng Ly đảo thực tế quản sự còn có thể là ai khác nữa?
Lục Bình từ Hồ Lệ Lệ nghe nói những chuyện này, chẳng qua chỉ khinh thường cười một tiếng, đối với Hồ Lệ Lệ nói:
- Cứ để cho bọn họ hồ đồ gây sự, không cần để ý tới.
Quả nhiên, Lý Tử Minh báo cáo giao lên Huyền Kỳ đảo, Lưu tiên trưởng tiếp lấy đọc, liên giao cho Khúc chân nhân. Khúc chân nhân nhìn cũng không thèm nhìn, tiện tay ném một cái vào sọt rác. Báo cáo của Lý Tử Minh liền không âm tín.
Lục Bình trở về, đem ngọc giản liên quan tới trận pháp thu hoạch trên Phi linh đảo toàn bộ làm lễ vật, tặng cho Hồ Lệ Lệ. Đồng thời, quà tặng còn kèm theo một khối trận bàn cùng tùy thân pháp khí của Thủy Yên các tu sĩ. Điều này làm cho Hồ Lệ Lệ rất mừng rỡ, vội vàng mang theo những thứ đồ này trở về động phủ của mình nghiên cứu.
Ở chỗ Trần Luyện, Lục Bình trực tiếp đem những thứ linh tài mình ở trên Phi linh đảo thu hoạch mỗi dạng đều đưa hắn một ít làm vốn, cung cấp cho Trần Luyện nghiên cứu và mài dũa luyện khí kỷ xảo. Điều này làm cho Trần Luyện rất nghi hoặc nhìn Lục Bình, nói:
- Ngươi đây là ở trên Phi linh đảo giết người cướp của phải không?
Câu này nói đúng phân nửa, khiến cho Lục Bình buồn bực một trận. Hắn vốn định đưa cho Trần Luyện món thượng cấp pháp khí luyện khí lô kia, nhưng bây giờ tạm thời chờ một chút hãy tính. Bây giờ Trần Luyện tài nghệ luyện khí mặc dù không thấp, nhưng dung huyết tầng hai tu vi sử dụng thượng cấp luyện khí lô vẫn còn có chút miễn cưỡng, hơn nữa còn có thể khiến cho người ta thèm muốn.
Mười hai tháng tư, đại hội phách mại dành cho dung huyết kỳ tu sĩ ở Địa Khôn đảo sẽ bắt đầu cuộc sống. Bởi vì hải cấm mở ra ảnh hưởng, lần phách lại đại hội này có quy mô có thể nói là lớn chưa từng bao giờ có, chẳng những tu sĩ nhân số tăng nhiều, hơn nữa trong nửa năm qua, tu sĩ ra biển trở về thu hoạch được các trân quý linh tài cũng đem ra phách mại hội Ta đấu giá, làm cho phách mại hội có nội dung vô cùng phong phú.
Lục Bình vốn là không muốn tới tham gia lần đầu giá này. Hắn dùng "Bắc Hải Thính đào quyết" trọng tân ngưng luyện pháp lực của bản thân tới thời khắc mấu chốt. Hơn nữa Lục Bình trước mắt không cần gấp các tu luyện dụng phẩm lắm. Nhưng bất ngờ ở đêm trước phách mại hội, Diêu Dũng, Đỗ Phong, Sử Linh Linh, Chung Kiếm, Mã Ngọc, Lãnh Thiến, Ngưu Đại Tráng, Trịnh Khiết tám người không hẹn mà cùng tới Hoàng Ly đảo.
Diêu Dũng cùng mọi người dĩ nhiên là tới mời Lục Bình cùng Hồ Lệ Lệ cùng đi. Ngưu Đại Tráng cùng Trịnh Khiết hai người cũng đến tìm Hồ Lệ Lệ. Thịnh tình không thể chối từ, Lục Bình không thể làm gì khác hơn là xuất quan, thuận tiện gọi luôn Trần Luyện, mười một người hạo hạo đãng đãng hướng Địa Khôn đảo đi tới.
Phách mại hội tràng sớm đã đầy ắp cả người. Đa Bảo Các phản ứng nhanh chóng, lập tức và kịp thời khoách đại kích thước phách mại hội tràng, nhưng hiện trường vẫn còn có cảm giác chật chội. Lục Bình đại khái nhìn quanh, suy đoán dung huyết kỳ tu sĩ ở hiện trường ước chừng hơn ngàn.
Sử Linh Linh bão oán nói:
- Làm sao lại nhiều người như vậy, nếu luyện huyết kỳ thì hay biết mấy, chúng ta còn có thể trực tiếp vào trong bao gian dành cho khách quý. Bây giờ đến dung huyết kỳ ngược lại lại không được nữa! Nhà ta người lớn chê ta tu vi thấp, không cho ta thiệp mời, đòi ta theo bọn họ tham gia, ta đây mới không thèm!
Mọi người biết Sử Linh Linh thân phận không tầm thường, hơn nữa tuổi tác cũng nhỏ nhất, đều khẽ mỉm cười, chẳng qua là nghe nàng oán trách.
Kể từ sau khi khai phóng hải cấm, mọi người tu vi đều có tăng trưởng. Lục Bình đạt tới dung huyết tầng ba không nói, Diêu Dũng, Đỗ Phong, Chung Kiếm ba người cũng thành công lên cấp dung huyết tầng hai. Mã Ngọc mặc dù còn chưa đột phá đến tầng ba, nhưng cũng đến dung huyết tầng hai điên phong. Hồ Lệ Lệ đột phá dung huyết kỳ hơi trễ, bây giờ cũng đến dung huyết một tầng điên phong. Sử Linh Linh, Lãnh Thiến, Trịnh Khiết cùng Ngưu Đại Tráng bốn người còn lại mới vừa đột phá dung huyết kỳ.
Tu sĩ tới tham gia phách mại hội, phần lớn là có tu vi từ dung huyết trung kỳ trở lên. Dung huyết sơ kỳ cũng hiếm thấy. Dù sao phách mại hội lấy đối tượng đều là tinh anh trong cùng cấp tu sĩ, hoặc là người có tài sản phong phú. Sử Linh Linh cùng mọi người chỉ mới là dung huyết sơ kỳ tiểu tu sĩ, tự nhiên không lọt vào mắt nhân viên quản lý ở hội trường.
Mọi người ở đây tính toán nộp năm trăm linh thạch nhập môn phí, sau đó ở hội trường chọn một chỗ trong góc trong kẹt kiến thức một phen, thì Lục Bình đã lấy một tờ thỉnh giản đưa ra.
Hội trường thủ vệ thấy Lục Bình có thiệp mời, không để ý tới những tu sĩ này chỉ có dung huyết sơ kỳ tu vi, vội vàng khách khí nói:
- Đây là thiệp mời khách quý, có thể hưởng thụ khách quý bao gian, chư vị mời đi theo ta.
Tất cả mọi người hết sức kinh ngạc nhìn Lục Bình, hắn nhún nhún vai, nói:
- Thường ở chỗ này mua vài món đồ, cùng quân sự nơi này quen biết, liền đòi một cái thỉnh giản để tới đây chơi.
Sử Linh Linh cười duyên một tiếng, nói:
- Tin người mới là lạ!
Mọi người theo Đa Bảo Các thủ vệ đi tới một trước cái truyền tống trận, thủ vệ nói:
- Cái truyền tống trận này là vì để giữ bí mật thân phận đặc biệt của khách quý mà thành lập. Thiệp mời của chư vị chính là Truyện Tống Trận khởi động phù lục, có thể đem chư vị đưa tới một căn phòng nhỏ tùy ý nào đó, và ngay cả Đa Bảo Các ta cũng không biết chư vị chỗ ở bao gian số nào.
Tất cả mọi người đều than Đa Bảo Các xử sự kín đáo. Mười một người bước đến trên Truyện Tống Trận. Thiệp mời trong tay Lục Bình sáng mờ chợt lóe, mọi người đã xuất hiện ở trong bao gian số 19. Xuyên thấu qua bao gian, có thể nhìn thấy tràng diện khổng lồ trong phách mại hội tràng với hơn ngàn dung huyết kỳ tu sĩ.
Đợi đến khi mọi người tự tìm chỗ ngồi xong, trên bàn đá trong bao gian đột nhiên ánh sáng chợt lóe, mười một cái chén trà bằng ngọc xuất hiện ở phía trên, lượn lờ dâng lên khói xanh, chính là trà mà Lục Ta Bình trước đó dùng để chiêu đãi Hồ Lệ Lệ - Khải Vân trà.
Mọi người mới đầu còn đối với loại tràng hợp này không thích ứng, đặc biệt là Lục Bình có thể có được thiệp mời, giúp cho mọi người rối rít tò mò thân phận của hắn, vô hình trung Lục Bình phảng phất ở trong mắt mọi người trở nên xa lạ, ngay cả người thành thật giống như Ngưu Đại Tráng vậy ở trong bao gian cũng rất là câu nệ.
Hồ Lệ Lệ "Lạc lạc" cười nói:
- Cái này xem ra chính là bình đài mà phách lại hội tràng dùng để giao dịch rồi. Tu sĩ sau khi gọi giá thành công, đem linh thạch để ở trên vi hình truyền tống bình đài nơi này, bên bán đấu giá sau khi tiếp thu, sẽ đem vật tu sĩ đầu được lần nữa thông qua truyền tống bình đài đưa vào trong bao gian.
Hồ Lệ Lệ vừa nói, vừa đem nước trà đưa cho mọi người. Nàng là người bác văn cường thức, lại khéo ăn nói, nhất là biết điều chỉnh không khí, một hồi liền khiến mọi người hết đi sự câu nệ. Bao gian chốc lát đây tiếng nói cười, rất nhanh quên mất chuyện liên quan tới thiệp mời, ngay cả Ngưu Đại Tráng, Trịnh Khiết cùng Trấn Luyện ba tu sĩ mới gia nhập cũng nhanh chóng làm quen rồi thân lúc nào không hay.
Thật ra thì Lục Bình làm gì có thân phận gì, chỉ là bởi vì hắn ở luyện huyết kỳ đã ở trong phách mại hội có không nhỏ tiêu phí ký lục. Sau khi tiến vào dung huyết kỳ, hắn cùng Đa Bảo Các lại có mấy lần giao dịch số ngạch không nhỏ, khiến cho Cổ quản sự phụ trách cùng hắn giao dịch đối với hắn rất coi trọng, thế mới cho hắn một tờ thỉnh giản. Chẳng qua là trong chuyện này có dính dáng đến ba viên dung huyết châu của Huyền Linh phái Kiều Hi Bằng. Vì vậy, Lục Bình không tiện giải thích.
Phách mại hội rất nhanh liền tuyên bố bắt đầu. Trong bao gian, tất cả mọi người đều bị các đồ vật xuất hiện trên phách mại hội hấp dẫn tâm thần. Chỉ có Lục Bình đối với những thứ này không quá để ý, ở trong bao gian vừa lặng lẽ hành công, ngưng luyện "Bắc Hải Thính đào quyết" pháp lực, đồng thời mở ra linh thú đại, ba con rắn nhỏ dài khoảng một thước, bên ngoài lóng lánh vô cùng, quấn vòng quanh tay phải của hắn leo lên leo xuống.
Ba con rắn nhỏ này chính là Lục Bình từ ba cái trứng của Bích Hải Linh Xà ấp nở ra. Bởi vì ở trong quá trình ấp trứng, Lục Bình một mực dùng pháp lực của mình tăng cường sinh cơ cho ba trứng linh và cùng rút ngắn quá trình ấp trứng. Vì vậy, ba con con rắn nhỏ đối với khí tức của Lục Bình vô cùng quen thuộc cùng mê luyến, coi Lục Bình như là cha mẹ của mình vậy.
Ba con con rắn nhỏ một con màu xanh, một con màu lam đen, một con màu trắng bóng, chia ra bị Lục Bình đặt tên là Lục Bích, Lục Hải, Lục Linh, lấy nghĩa từ câu Bích Hải Linh Xà.
Trong bao gian, mọi người thấy Lục Bình nuôi ba con rắn làm linh thú sủng vật, mấy nữ sĩ còn cười nhạo Lục Bình ác thú vị, đem yêu thú âm trầm kinh khủng như vậy làm linh sủng. Đợi đến khi mọi người thấy ba con rắn nhỏ xinh đẹp giống như thủy tinh vậy, lại bắt đầu kinh ngạc với sự khả ái của chúng. Chỉ có điều mọi người đối với xà có sự sợ hãi thiên nhiên, chỉ ở xa mà nhìn chứ không dám chơi đùa với chúng.
Khi còn bé, Bích Hải Linh Xà cùng xà yêu bình thường không có sự khác biệt lớn. Vì vậy, mọi người trong đó, cho dù là Hồ Lệ Lệ, cũng không phát hiện ba con rắn nhỏ này là đại danh định đỉnh Bích Hải Linh Xà trong giới yêu thú.
Lục Bình đem ba viên đan dược do hắn đặc biệt vì ba con linh và luyện chế nhất nhất đút cho chúng, lại đem yêu thú loại thịt còn nhỏ mua từ tu sĩ quay về từ hoãn trùng hải vực đút cho chúng một ít. Thấy ba con rắn nhỏ ăn uống no đủ, lười biếng không nhúc nhích, hắn lúc này mới đem bọn chúng thu vào trong linh thú đại.
Lúc này, trên phách mại hội đang đấu giá thượng cấp pháp khí phi kiếm, Lục Bình nhìn quanh, so với mình Phi dực kiếm có chỗ không bằng, liền có chút không thèm để ý, trong khi đám người Hồ Lệ Lệ đang xem đam mê thích thú vô cùng.
- Sáu ngàn hai trăm linh thạch, vị đạo hữu này ra giá sáu ngàn hai trăm linh thạch, chư vị ở đây có đạo hữu nào còn ra giá nữa hay không? Thượng cấp linh tài Hỏa diễm thiết tỉ mỉ luyện chế mà thành thượng cấp hóa thuộc tính phi kiếm, chất lượng thượng tầng, là tu luyện hóa thuộc tính công pháp dung huyết kỳ Tổ tu sĩ nên chọn đầu tiên!
Chủ trì buổi bán đấu giá này chính là Cổ chủ sự mà Lục Bình quen thuộc.
Diêu Dũng cũng đối với thanh phi kiếm này hứng thú không nhỏ, bất quá hắn đã được Khúc Huyền Thành chân nhân nội định đệ tử. Khúc chân nhân đã sớm cam kết sau khi hắn lên cấp dung huyết trung kỳ, liền thưởng cho hắn một thanh hóa thuộc tính thượng cấp pháp khí, cho nên mới không tham dự đấu giá thanh phi kiếm này.
Trải qua Cổ chủ sự hết sức tuyên truyền, cái pháp khí này cuối cùng thành giao với giá bảy ngàn linh thạch.
- Kế tiếp sẽ đấu giá đỉnh cấp đan dược thích dùng cho dung huyết sơ kỳ, Bích Linh đan! Loại đan dược này tin tưởng chư vị cho dù chưa từng thấy qua, cũng có từng nghe tới. Nó là một trong mấy loại tu luyện đan dược cao cấp nhất mà dung huyết sơ kỳ tu sĩ có thể dùng đến. Mỗi viên đan dược hiệu dụng so với dung huyết sơ kỳ tu luyện đan dược bình thường nhiều hơn một nửa. Những thứ khác ta cũng không muốn nói nhiều, năm bình Bích Linh đan cùng đấu giá một lượt. Giá bắt đầu sáu ngàn linh thạch, mỗi lần tăng giá không dưới một trăm linh thạch. Bây giờ bắt đầu ra giá!
Cổ chủ chuyện vừa dứt lời, Lục Bình tinh thần rung lên. Loại cao cấp đan dược này đúng là hắn trước mắt cần thiết nhất. Nhưng chỉ cần là dung huyết sơ kỳ tu sĩ, ai lại không đối với loại đan dược này thèm thuồng ba thước? Theo sát người chủ trì vừa dứt tiếng cho kêu giá, thật nhanh chóng năm bình Bích Linh đan đã bị kêu giá cao đến tám ngàn linh thạch. Điều này làm cho không ít dung huyết sơ kỳ tu sĩ chỉ còn biết ngắm nghía mà dừng bước lại.
- Tám nghìn năm trăm linh thạch!
Lục Bình xuất thủ, lần nữa giúp cho bằng hữu bên trong bao gian cảm giác bất khả tư nghị. Hồ Lệ Lệ kinh ngạc nói:
- Nơi nào dùng được nhiều như vậy, người ở trên Phi linh đảo không phải là lấy được không ít đan dược sao? Lại nói ngươi đã đến dung huyết tầng ba tu vi, trong tay đan dược xem ra đủ người tu tới dung huyết trung kỳ mới đúng.
Sử Linh Linh cùng Mã Ngọc đám người biết chút ít về việc Lục Bình ở trên Thiên Linh sơn đắc tội môn phái luyện đan sư. Còn Hồ Lệ Lệ lâu nay ở trên Hoàng Ly đảo, tin tức bế tắc đi một ít. Nghe Sử Linh Linh cùng mọi người giải thích, không khỏi âm thầm trách cứ Lục Bình không biết nhẫn nhịn, luyện đan sư nơi nào là dễ đắc tội chứ.
Thật ra thì Lục Bình cũng không hoàn toàn vì bị bổn phái luyện đan sư gây khó khăn mà chuẩn bị trước. Lục Bình lần nữa tu luyện "Bắc Hải Thính đào quyết", pháp lực chuyển đổi trong cơ thể cần đại lượng đan dược ủng hộ, để tăng nhanh tốc độ pháp lực chuyển đổi cùng ngưng luyện.
Mọi người biết được nguyên do, liền không ngăn cản Lục Bình đấu giá nữa. Bích Linh đan cuối cùng bị Lục Bình dùng chín ngàn bốn trăm linh thạch đấu được.
Lục Bình đem một trữ vật đại trang bị linh thạch đặt ở trên truyền tống bình đài. Sau khi trữ vật đại biến mất không lâu, năm bình ngọc tinh xảo xuất hiện trên truyền tống bình đài. Lục Bình cầm bình ngọc lên, đem bình ngọc mở ra, thưởng thức đan hoàn màu xanh bên trong, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
Bích Linh đan đấu giá xong, tiếp liền theo đó là dung huyết trung kỳ cùng hậu kỳ tu luyện đan dược. Mọi người nghe trong tràng cứ động một cái là ra giá hơn vạn linh thạch, không còn vì Lục Bình mới vừa dùng chín ngàn linh thạch mua đan dược mà cảm thấy xa xỉ nữa.
Đang lúc này, trên đài, Cổ chủ sự đột nhiên thay đổi nụ cười giống như phật Di Lặc lúc trước, trầm giọng nói:
- Chư vị, mọi người đều biết, dung huyết kỳ tu sĩ trong quá trình đột phá trung, hậu kỳ bình cảnh, đều cần bổ túc tự thân huyết mạch. Vì vậy, lúc này mỗi tu sĩ đều phải tìm huyết mạch bổ túc tương hợp cùng tự thân căn cơ huyết mạch, công pháp tu luyện thuộc tính,...