Chạm Vào Ánh Dương

Chương 15






Khi Carol mở mắt, nàng đã ở trong bệnh viện. Nàng ngây người nhìn trần nhà một lúc thì cửa bật mở. Cả người nàng liền cứng đờ nhưng nhận ra đó là cha mình nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.


"Carol cậu tỉnh rồi." – Theo sau ngài Marleigh là Baldr. Cậu nhóc lo lắng chạy lại gần Carol. – "Max cùng mấy người bạn của cậu vừa đến thăm cậu. Họ rất lo lắng cho cậu."


Nhưng Carol hoàn toàn không nghe thấy Baldr nói gì. Mọi sự chú ý của nàng đều tập trung vào người thiếu niên tóc vàng đứng bên cạnh cha mình. Carol trợn trừng mắt, nàng muốn kêu lên nhưng cổ họng đau rát khiến mọi lời nói của nàng đều nghẹn ở cổ.


"Carol đừng lên tiếng cổ họng của con đang bị thương." – Ngài Marleigh nhíu mày nhìn con gái mình. Sau đó ông quay sang Chris dùng ánh mắt đầy tán thưởng mà nói. – "Con bị ngã xuống bể bơi. Nhờ có Chris đi ngang qua cứu con nếu không..."


Cứu? Đây có lẽ là câu chuyện nực cười nhất mà nàng nghe suốt mấy năm qua. Có kẻ nào cứu người mà nhìn người kia bằng ánh mắt hả hê khi họ đang vùng vẫy trong tuyệt vọng? Nhưng giờ có thể làm gì cơ chứ?


 Nàng tỏ vẻ mệt mỏi rồi đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng.


Trước khi rời phòng Chris không quên liếc nhìn Carol một cái khiến cả người nàng co rúm lại.


Cửa phòng đóng lại, Carol cảm thấy cục đá đang đè nàng trên ngực mình cũng biến mất. Nàng nhớ lại ngày hôm ấy khi nàng gặp Chris dưới tầng hầm. Nàng đã đe dọa sẽ tố cáo mọi tội lỗi của gia tộc hắn cho cha mình. Lúc ấy Chris đã có biểu hiện gì?


Hắn cười nhạo nàng! Hắn nhìn nàng hệt như đang nhìn một con cừu non nhốc nghếch. Điều này khiến Carol không thoải mái tí nào. Nhưng rồi hắn nói cho nàng biết những tội lỗi mà cha nàng đã gây ra. Hắn nói cha nàng từng cưỡng hiếp một cô gái chưa đủ mười tám và kết quả cô gái đó chết vì khó sinh. Hắn nói cha nàng từng buôn lậu thuốc phiện và phải nhờ đến sự trợ giúp của gia tộc Carlisle. Hắn nói rất nhiều khiến Carol hoàn toàn ngây người. Nhưng nàng sao có thể tin vào những điều vớ vẩn phát ra từ miệng hắn chứ. Nhưng khuôn mặt đầy tự tin của hắn khiến nàng dần lo sợ. Nếu tội lỗi của cha nàng bị vạch trần ông sẽ phải đi tù và nàng sẽ mất tất cả.


Vì vậy nàng lựa cho bỏ chạy. Chris không có ý định đuổi theo nàng cho đến khi nàng nhận ra mình đã đi đâu thì trước mặt nàng là một bể bơi rộng lớn. Nàng bị một bàn tay đẩy mạnh xuống bể bơi.


"Charles, ông phải dịu dàng với con gái chứ."


Từ trong bóng đêm, Chris bước ra như một cơn ác mộng đeo đuổi nàng. Hắn thản nhiên nhìn Carol và không hề có ý định cứu nàng. Đứng trước bờ vực của sự sống và cái chết nàng không ngừng khóc lóc cầu xin Chris. Cuối cùng khi nàng ngất đi có lẽ hắn mới cho người vớt nàng lên. Giờ đây điểm yếu của nàng đều nằm trong tay Chris, chỉ cần nàng tố cáo hắn người mất tất cả lại là nàng.


Carol cắn chặt môi cố kiềm những giọt nước mắt trực trào trong hốc mắt. Nàng chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Nàng sẽ không trở thành một quân cờ trên tay hắn. Carol chợt nhớ đến Baldr. Xuất phát từ linh cảm nào đó Carol cảm nhận được Chris đối xử với Baldr rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi nàng không dám suy đoán nó là cái gì. Nàng vùi đầu vào hai đầu gối của mình. Nàng phải làm gì đây?


*****


Baldr tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Như thường lệ cậu nhóc kéo rèm cửa và ngắm nhìn những bông tuyết rơi. Carol vẫn đang ở trong bệnh viện, những người khác cũng bắt đầu rời đi. Cả tòa trang viên rộng lớn như chỉ còn mình cậu và Chris. Cậu nhóc dần cảm thấy nhớ nhà. Như cảm nhận được sự buồn chán của Baldr, Chris dành nhiều thời gian bên cạnh cậu nhóc, thậm chí hắn nhiều lần bỏ qua những cuộc gọi đến từ ông nội mình. Chris âm thầm lên kế hoạch để giữ Baldr ở bên cạnh mình mãi mãi. Tất nhiên điều này nhận sự phản đối kịch liệt đến từ phía Andrew.


"Chris, chúng ta cần nói chuyện."


Andrew mang vẻ mặt nghiêm túc bước vào phòng. Baldr nhận ra đây là việc hệ trọng nên cậu nhóc nhanh chóng chạy ra ngoài chơi. Chris tiếc nuối nhìn theo bóng dáng cậu nhóc sau đó lại chuyển tầm mắt về phía người thanh niên tóc nâu:


"Hãy cầu nguyện việc anh sắp nói ra thực sự quan trọng."


"Là JED. Bọn chúng sẽ cho người tìm đến chỗ chúng ta. Hơn hết người đồng ý là chú Will."


Ngay lập tức khuôn mặt Chris trở lên lạnh băng. Nhận ra Chris định làm gì Andrew liền nói tiếp:


"Chris, nghe anh. Hiện tại cậu không phải là đối thủ của JED hay William. Anh với cậu lúc này đã cùng một thuyền vì vậy một cho hai chúng ta ngã kẻ còn lại sẽ xuống nước theo. Cậu nên nhớ ông chủ của JED là một tên bệnh hoạn. So với ông ta cậu chẳng là gì hết."


"Vậy anh đã có kế hoạch gì?"


"Cậu nhớ tổ chức do Norton sáng lập chứ? Bọn họ sẽ bảo vệ được Baldr nhưng hiện tại tổ chức đang có chút lộn xộn phải một thời gian sau họ mới có thể liên hệ được với chúng ta. Hiện tại để đảm bảo an toàn cho cả anh, cậu hay Baldr chỉ có một cách." – Andrew nhìn chằm chằm Chris. – "Bọn chúng muốn cậu."


"Gia tộc Carlisle sẽ không để chúng đem tôi làm vật thí nghiệm."


"Tất nhiên. Nhưng bọn chúng đang có một thí nghiệm thử thách sức chịu đựng của con người. Nếu cậu sống sót cậu sẽ được trả lại gia tộc Carlisle."


"Nếu tôi chết?" – Chris hơi nhướn mày. Dù đã lờ mờ đoán được nhưng hắn vẫn thản nhiên hỏi.


"Làn da, đôi mắt, tóc... mọi thứ của cậu sẽ trở thành chiến lợi phẩm của nhiều kẻ điên trong JED lắm."


Nghĩ đến tài liệu về JED mà mình đọc được Andrew lại thấy khó chịu. Nghe nói trong JED có một lão già điên thích sưu tập mắt người và lão gần như phát điên khi nhìn thấy đôi mắt của Chris. 


Chris không lên tiếng đáp lại Andrew mà lâm vào trầm tư.


Trong lúc này, Baldr vẫn hồn nhiên chơi đắp người tuyết ở ngoài sân. Có vài người hầu đi ngang qua cậu nhóc dù rất sợ Chris nhưng họ vẫn len lén để lại vài món đồ cho Baldr trang trí người tuyết.


Khi Baldr đang mải mê ngân nga một bài đồng dao thì một bóng đen xuất hiện bao trùm lên cậu. Baldr ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người vừa xuất hiện. Đó là một người đàn ông tầm 40 tuổi. Ông ta sở hữu một con mắt sắc lẹm có thể gây áp lực cho người đối diện. Dù khóe mắt đã xuất hiện nếp nhắn nhưng người đàn ông vẫn toát lên vẻ phong độ đầy quyến rũ đủ khiến nhiều phụ nữ ngã gục. Baldr e dè lên tiếng theo đúng phép lịch sự:


"Ch... chào ngài ạ."


Người đàn ông vẫn giữ nguyên ánh mắt lạnh băng đánh giá cậu nhóc tóc đen từ đầu đên cuối. Khi hai chân Baldr bắt đầu run lên người đàn ông mới chậm rãi lên tiếng:


"Ngươi là ai?"


"Cháu là Baldr Hamilton."


Baldr vừa dứt lời một bàn tay xuất hiện kéo mạnh về phía sau. Ngay lập tức cậu nhóc cảm nhận được mùi hương hoa hồng dịu nhẹ quen thuộc.


Chris giương mắt nhìn người đàn ông đầy cảnh giác tưởng như chỉ cần ông ta động vào người trong lòng hắn, hắn có thể giết ông ta bất cứ lúc nào.


William nhìn bàn tay đang giơ giữa không trung của mình. Chỉ còn một chút nữa là gã có thể bóp chết nó. Chỉ còn một chút nữa...


Trong lúc tình cảnh đang căng thẳng thì một người xuất hiện cắt ngang màn đối đầu giữa hai người.


"William!" – Margaret gần như hét lên. Bà hoảng loạn nhìn Baldr với hy vọng cậu nhóc vẫn bình an. Cậu nhóc là con của Edwin. Cậu nhóc không thể bị làm sao được nếu không Edwin sẽ không tha thứ cho bà.


William thu lại tầm mắt. Ông ta tựa như một con chó dữ thu lại nanh vuốt nhanh chóng chạy đến bên chân chủ mình. Margaret không dám nhìn Chris chỉ nói một câu:


"Mau về phòng đi!"


Chris nhanh chóng kéo Baldr đi. Cậu nhóc vừa bước theo Chris vừa quay đầu lại len lén nhìn người đàn ông. Ông ta đứng bên cạnh Margaret trông có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều. Nhưng không hiểu vì sao cậu vẫn cảm nhận được tầm mắt người đàn ông đang đặt lên người mình. Baldr đột nhiên cảm nhận được cơn đau truyền đến từ tay mình.


"Đừng quay đầu lại. Tôi sẽ bảo vệ Baldr." – Chris khẽ nói ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.


Baldr ngoan ngoãn gật đầu rồi bước đi theo Chris.


******


Carol run rẩy nhìn người đàn ông trước mặt. Đây là lần đầu tiên nàng đối diện trực tiếp với Willam. Nàng nhớ lại những lời Rose nói cả người lại run rẩy mạnh hơn.


"Ta nghe nói cháu đã biết được bí mật nhỏ bé của nó?"


Nàng nuốt nước bọt cố làm cho bản thân bình thường nhất:


"V... Vâng ạ."


"Cháu bị nó đe dọa? Có muốn ta giúp cháu không?"


Carol muốn gật đầu nhưng nhớ đến gì đó nàng liền ngập ngừng lên tiếng:


"Ngài... Ngài muốn cháu làm gì phải không?"


Khóe môi William hơi cong lên:


"Thông minh lắm cô bé. Nếu có thể ta rất muốn nhận cháu làm con gái."


"Không cần đâu ạ." – Nàng vội vàng từ chối. Làm con của kẻ này? Đừng đùa sau tất nàng muốn tránh xa nơi này còn chẳng kịp.


"Cháu cũng biết bên cạnh nó có một đứa bé tóc đen phải không?"


"Ý ngài là Baldr?"


"Đúng vậy. Chris bảo hộ nó quá tốt ta không thể chạm vào nó."


"Ngài định làm gì cậu ấy? Baldr không có lỗi gì hết." – Carol đột nhiên kêu lên. Nàng không muốn người vô tội vướng vào chuyện này.


"Đừng căng thẳng như vậy chứ." – William mỉm cười trấn an cô gái trước mặt. – "Ta chỉ muốn đưa cậu nhóc về nhà thôi. Cháu cũng biết Chris không bình thường phải không? Một đứa trẻ trong sáng như vậy sao có thể ở cạnh một con quái vật như Chris được."


Carol trợn mắt nhìn William. Có người cha nào gọi con mình là quái vật không? Chẳng lẽ người này không hề có tình cảm cha con gì với Chris sao? 


Nghĩ đến những lời của William nói, nàng cắn môi do dự:


"Cháu cũng rất muốn giúp Baldr thoát khỏi Chris nhưng..."


"Chẳng phải có ta ở đây sao? Chúng ta chỉ cần vạch mặt Chris sau đó đưa Baldr trở về căn nhà yên bình của cậu nhóc mọi chuyện sẽ kết thúc. Nào, mau nói cho ta quyết định của cháu."


"Cháu... cháu đông ý."


Carol cúi gằm mặt. Nàng biết nàng không phải muốn cứu Baldr mà chấp nhận lời đề nghị này. Trên hết nàng muốn trả thù Chris, nàng biết Baldr rất quan trọng với Chris nên nàng muốn nhìn thấy hắn đau khổ. Nàng muốn Chris cảm nhận được tuyệt vọng hệt như khi nàng rơi xuống nước.


William hài lòng trước sự ngoan ngoãn của Carol. Gã là một người biết giữ lời hứa nên gã chắc chắn sẽ đưa Baldr trở về nhà. Nhưng nếu Edwin nhìn thấy con trai mình bị giải phẫu được gửi về nhà thì sao nhì? Nghĩ để khuôn mặt kẻ mình ghét cay ghét đắng tuyệt vọng William liền cảm thấy hưng phấn.


A chết tiệt, gã phải đi tìm người để phát tiết thôi. Một cô gái tóc vàng mắt xanh sẽ rất hợp khẩu vị của gã.


******


"Baldr, Baldr... Mau tỉnh lại."


Baldr bị giọng nói của Carol đánh thức. Cậu dụi dụi mắt nhìn cô gái trước mặt.


"Sao vậy Carol?''


"Mau đi thôi. Tôi đưa cậu rời khỏi đây."


Thấy Baldr vẫn ngơ ngác nhìn mình, Carol hơi bực mình kéo cậu nhóc rời khỏi giường.


"Nghe đây Baldr, người mà cậu vẫn xem là bạn thật sự là một tên điên."


Cô gần như hét lên vào mặt cậu nhóc. Mọi uất ức mấy ngày nay Carol đều xả hết vào mặt cậu nhóc. Cô kể lại mọi thứ cho Baldr biết với hi vọng cậu nhóc sẽ tin tưởng và cho mình một cái ôm. Nhưng những điều Carol nói kèm theo gương mặt đáng sợ của cô chỉ khiến Baldr ngây người.


Qủa thực Baldr không hề tin vào câu chuyện Carol đang kể. Chris luôn đối với cậu nhóc rất tốt. Mấy ngày nay Chris luôn kề kề bên Baldr khi hắn không ở quản gia Charles sẽ xuất hiện. Vì vậy trong tiềm thức của Baldr vẫn luôn xếp Chris vào nhóm người tốt.


"Cậu nhớ Ella chứ?" – Giọng nói Carol vang lên khiến cậu giật mình. Ella vẫn luôn trở thành ám ảnh đối với cậu. Những kí ức hai năm trước về cô gái dịu dàng trong trang phục người hầu chợt ùa về.


"Cậu biết nguyên nhân sâu xa khiến cô ấy chết không?" – Carol nói tiếp. Dù cô không biết Ella là ai nhưng qua lời kể của Rose cô vẫn nắm được chút thông tin. – "Là do Chris. Hắn đã sắp xếp tất cả để bà đầu bếp giết cô ấy. Chính người hầu cũ, Rose, đã nói cho tôi biết. Nếu không... cậu đi theo tôi."


Carol liền kéo tay Baldr mở ra mật thất rồi cùng cậu bước vào.


"Đây thật sự là Chris làm sao?"


Baldr đưa mắt nhìn đống tiêu bản cố kìm cơn buồn nôn từ dạ dày. Cậu cố tìm một lý do nào đó để biện minh cho Chris. Nhưng mọi thứ trong đầu cậu cứ quay mòng mòng khiến Baldr khó chịu vô cùng. Cậu muốn bỏ chạy và làm ngơ sự thật trước mắt. Cậu và Chris vẫn sẽ là bạn...


Cuối cùng Baldr bắt đầu nôn. Hai hình ảnh Chris và những tháng ngày trong phòng thí nghiệm trong ngừng đan xen trong đầu cậu. Baldr đột nhiên rất sợ Chris. Cảm giác sợ hệt như khi cậu thấy những người mặc áo blouse trắng bình thường nở nụ cười ôn hòa nhưng lại ra tay tàn nhẫn với mọi người trong phòng thí nghiệm. Mọi chuyện đến quá đột ngột khiến Baldr cố thuyết phục bản thân đây chỉ là giấc mơ. Cậu nhóc vẫn cố dựng vòng tuyến cuối cùng để tin tưởng Chris.


"Baldr..."


Đột nhiên một giọng nói vang lên kéo Baldr từ trong cơn mê man. Cậu cố kìm lại cơn đau đầu mở to mắt mình người trước mắt.


Chris đứng đấy. Trên mặt hắn còn vệt máu chưa lau. Lần đầu tiên Baldr nhìn thấy Chris hoảng sợ nhìn mình. 


-------------------------------------------


Một chương nữa thôi là các bạn trẻ lớn rồiiiii.