Chạm Vào Ánh Dương

Chương 14






Ngay từ khi chào đời, Carol biết nàng sinh ra là để trờ thành công chúa. Nàng lắng nghe những lời thơ của Shakespeare, hòa mình trong bản nhạc giao hưởng của Ludwig van Beethoven. Nàng vẫn luôn kiêu ngạo ngẩng cao đầu vì nàng biết bản thân mình sẽ không bao giờ gục ngã. Nàng tin tưởng không điều gì có thể khiến nàng hoảng sợ.


Nhưng sự tự tin của Carol chính thức sụp đổ vào mùa đông năm ấy khi cả nhà nàng đến thăm một người bạn thân của mẹ nàng, Margaret Carlisle.


Carol có thể nghe thấy trái tim mình đang đập rộn ràng. Nàng đang đứng trước cửa phòng Chris nhưng điều này không khiến nàng hưng phấn và đầy tò mò muốn vào đây như trước nữa. Carol nhớ lại cuộc gặp gỡ của mình với cô gái kì lạ mang tên Rose. Rose khác hẳn những những hiểu biết của mình về kẻ tâm thần. Dù trông cô ta có vẻ chật vật nhưng thay vì cho rằng cô ta là một kẻ điên đang cố làm trò trước mặt người khác Carol lại nghĩ rằng Rose chỉ đang cố chạy trốn một thứ gì đó.


Và quả thật Carol đã đúng. Khi nàng yêu cầu có một không gian riêng để nói chuyện với người này, Rose trông có vẻ an tâm hơn rất nhiều. Rose nói để sinh tồn cô đã phải giả điên trong một thời gian dài. Cô đã kể cho nàng nghe về gia tộc Carlisle về Chris và về cả Baldr.


"Gia tộc Carlisle toàn là kẻ điên!" – Rose nói trong làn nước mắt. Gương mặt tiều tụy với hai hóp vào của cô lúc này tràn đầy căm giận cùng sợ hãi. – "Cha của hắn, William, là một kẻ điên chính vì vậy ông ta đã sinh ra một kẻ điên khác là Chris."


Nói rồi cô cầm lấy ly rượu nuốt ực một hơi. Trong hoàn cảnh bây giờ, rượu là thứ duy nhất giúp Rose bình tĩnh. Với sự tò mò của một con mèo, Carol sẽ không từ chối yêu cầu có vẻ quá phận của cô nàng. Dường như hơi cồn giúp Rose có thêm động lực, cô bắt đầu kể cho nàng nghe về William Carlisle.


"Từ nhỏ ông ta đã thích hành hạ người khác. Ông ta từng đỗ vào trường y nổi tiếng nhất London nhưng sau đó bị đuổi học vì tội bạo hành bạn cùng phòng và lén giải phẫu người trong phòng chứa xác. Gia tộc Carlisle đã nhanh chóng ém vụ này xuống và cho ông ta gia nhập quân đội nhưng điều này càng khiến tính bạo ngược của William bộc phát nhiều hơn. Cho đến khi hắn thực sự giết người gia tộc Carlisle một lần nữa phong tỏa tin tức và đưa hắn vào trường kinh tế. Điều đáng ngạc nhiên, ông ta điên như thế vậy mà chưa từng hành hạ vợ mình." – Rose cười điên dại rồi lại đổ rượu ra cốc. – "Vợ ông ta ghê tởm ông ta, cấm ông ta chạm vào mình. William tội nghiệp đã nghĩ chỉ cần hai người có một đứa con là tình cảm cả hai được cải thiện. Ha ha ha... Ông ta sẽ không ngờ vì vậy mà vợ ông ta phát điên không ngừng muốn giết đứa trẻ chung dòng máu với mình."


Rose lại cười một hơi dài, trực tiếp cầm chai rượu uống đến khi cạn đáy rồi nói tiếp:


"Vì sự xa cách của vợ mình, tính tình bạo ngược của William ngày càng bộc lộ rõ ràng. Ông ta cần chỗ phát tiết nên ông ta tình đến những ả tình nhân. Nực cười thay, mẹ tôi lại một trong số đó. Tiểu thư à, cô không đoán được những gì ông ta đã làm với mẹ tôi đâu. Ông ta bắt bà hành xử như vợ ông ta, quý bà Margaret xinh đẹp. Mỗi lần làm tình, ông ta sẽ phát điên mà bóp cổ bà không ngừng nói bà không phải vợ mình. Đôi lúc ông ta bắt bà đứng im cả ngày giữ một đám búp bê tóc vàng mắt xanh. Chỉ cần bà di chuyển ông ta sẽ đánh đập bà. Nhìn mặt cô xanh mét như vậy chắc tôi không cần miêu tả nữa đâu nhỉ. Mẹ tôi nhiều lần muốn bỏ chạy nhưng số tiền ông ta bỏ ra quá nhiều khiến lòng tham bà nổi lên và bà quyết định giấu nhẹm tôi vụ này. Người mẹ đáng thương ha ha... tôi cũng đáng thương ha ha..."


Carol gần như không tin vào tai mình. Nàng biết lời nói của người này chưa chắc đáng tin nhưng nó vẫn khiến cả người nàng run rẩy. Nàng muốn mở miệng phản bác, muốn bắt Rose im miệng. Thế giới của nàng toàn những thứ đẹp đẽ và sa hoa nàng chưa từng nghĩ cái gia tộc mà mình hàng đêm hâm mộ lại có sự thật ghê tởm như vậy. Nàng cảm thấy bản thân như bị cái gì đó nổ mạnh bên tai, cả đầu ong ong, tai như bị ù đi.


Nhưng Rose cũng không rảnh rỗi quan tâm vị tiểu thư bé nhỏ này. Cô đã chịu đả kích quá lớn rồi. Giờ đây người khác đau khổ cũng chẳng khiến cô mảy may động dung. Rose tiếp tục đắm chìm trong hồi ức:


"Nhưng William đã là gì, con trai của ông ta mới đích thực là ác quỷ. Vì không ai quan tâm nó nên nó có thể làm mọi thứ tùy thích. Nó thao túng người khác nhìn người khác bi thương. Vào năm nó 7 tuổi nó đã khiến tất cả những kẻ bắt nạt nó vào trại cải tạo. Ha ha, cô không tưởng tượng được đâu, nó cầm tay bọn chúng rồi tự đâm mình sau đó còn bật cười mà nói với chúng "Vết thương này có thể khiến tao mất máu nhưng nó cũng sẽ khiến chúng mày mất đi tương lai". Nó đã nói thế đấy. Sau đó nó đóng vai nạn nhân, ám thị lũ bạn học khiến chúng nghĩ nó thật sự là người bị hại. Năm nó 9 tuổi, nó bị bắt cóc. Một trong số chúng đã bị nó giết với lí do tự vệ. Vài tháng sau những kẻ trong tù kia lần lượt tự sát. Năm nó 10 tuổi, sau một lần đánh đập, William đã cầm tay nó ép nó giải phẫu xác người. Ông ta nghĩ sẽ khiến nó sợ hãi, nhưng không, Chris đã tìm thấy niềm yêu thích của mình. Ngay trong căn phòng của nó có một khu mật thất nó sẽ dẫn cô đến căn phòng bí mật của nó."


Thấy khuôn mặt của Carol hết trắng lại xanh, Rose bật cười khanh khách. Lúc này cô không còn khách sáo nữa, bắt đầu lục tìm chai rượu mới trong phòng. Khi tìm được rồi, cô ta thỏa mãn uống một hơi rồi nói tiếp với kẻ đang ngây ra như phỗng kia:


"Chắc hẳn cô thắc mắc vì sao tôi biết nhiều chuyện như vậy phải không?" – Rose dí sát mặt về phía Carol. Hơi rượu phả lên khiến nàn khó chịu tránh ra. Rose ngồi lại chỗ cũ bắt đầu lục lọi trong chiếc balo cũ nát của mình. Một lúc sau cô lôi ra một quyển sổ dày cũ kĩ.


"Đây là nhật kí của một người hầu ở đây." – Rose giải thích. – "Vì tò mò về gia tộc Carlisle nên bà ta đã không ngừng thu thập thông tin viết nó vào cuốn sổ này. Khi tôi bắt được cuốn sổ này thì bà ta đã biến mất. Còn tôi..."


Nói đến đây đôi mắt của Rose trở nên đỏ rực tựa như có ngọn lửa đang cháy trong mắt cô. Khuôn mặt cô ta văn vẹo đến đáng sợ. Điều này khiến Carol sợ hãi muốn hét gọi người vào. Nhưng rồi cô ta vơ lấy bình rượu run rẩy đưa lên miệng.


"Đừng sợ... mọi chuyện đã qua rồi..." – Cô ta run rẩy nói. – "Sau một lần làm liều hãm hại bảo bối của Chris, tôi cùng Jendy, tên làm vườn đáng thương cùng nhau bỏ trốn. Trong quá trình bỏ trốn tôi dần nảy sinh tình cảm với hắn. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian ngắn hạnh phúc. Tôi đã quên tất cả quên Carlisle, quên Baldr, quên cả Chris. Nhưng rồi tôi nhận ra Jendy đang dần thay đổi. Hắn bắt đầu đi sớm về muộn, luôn cầm một khoảng tiền ra ngoài. Ha ha ha... Hắn bị nghiện. Khi tôi phát hiện ra thì mọi chuyện đã quá muộn. Jendy gần như trở thành một con chó gục dưới chân lũ bán ma túy. Tên khốn đó bán hết đồ đạc trong nhà để lấy tiền mua ma túy. Rồi ngày khi tôi ngăn cản hắn, hắn đã hất tôi ngã xuống cầu thang. Lúc đó cả tôi và hắn... đều không biết... đều không biết tôi có... hức..."


Nghĩ đến đứa con chưa chào đời của mình, Rose liền òa khóc như một đứa trẻ. Nhìn người thiếu nữ đang ôm mặt khóc, Carol có thể cảm nhận được lúc này cô có bao nhiêu đau khổ. Nàng muốn mở miệng an ủi người này nhưng Rose đã ngẩng đầu cười trong làn nước mắt.


"Ôi chúa ơi, tiểu thư Carol thân mến cô sẽ không tưởng tượng ai đứng sau vụ này đâu. Đến khi Jendy trong cơn nghiện ma túy đem tôi đến trước mặt "ông chủ" của hắn, cô biết tôi nhìn thấy gì không? Charles, ha vị quản gia đáng kính của cậu chủ Chris. Cả hai chúng tôi được mang về đây. Khi nhìn thấy cả hai cô biết nó phản ứng thế nào không? Nó khoái trá cười mà hỏi tôi "Chuyến đi vui vẻ chứ?". Hóa ra... hóa ra chúng tôi vẫn luôn nằm trong sự kiểm soát của nó. Nó khiến Jendy nghiện, nó dồn tôi đến bước đường cùng để rồi tôi phải dang chân như một con điếm ở phố đèn đỏ chỉ để kiếm tiền cho Jendy. Nó thích thú nhìn tôi nếm mùi ngon ngọt của hạnh phúc sau đó xô tôi xuống địa ngục. Ha, chuyện sau này tôi cũng chẳng buồn để ý. Jendy có lẽ đã thành cái xác để William giải phẫu, có lẽ người phụ nữ tìm hiểu bí mật gia tộc Carlisle cũng đã trên bàn mổ của ông ta. Tôi chỉ biết nó giữ tôi sống và cho người canh giữ đảm bảo tôi không tự tử. Nó muốn tôi nhìn thấy nó đang sống hạnh phúc thế nào. Ha ha ha."


---------------------------------------------------------------------------


Hoàn hồn lại, Carol nhận ra mình đã bước vào trong phòng. Theo như Rose miêu tả, căn phòng này được thiết kế theo phong cách phương đông, chỉ cần chạm vào quyển sách ở kệ trên cũng bên trái sẽ mở ra một mật tất khác. Nhớ lại khuôn mặt tiều tụy của cô gái tên Rose, trái tim nàng lại đau nhói. Nàng hy vọng những lời Rose kể chỉ là cơn mê sảng của một kẻ tâm thần. Nàng không hy vọng Chris như vậy và cũng không hy vọng cô gái trẻ như Rose phải trải qua những chuyện như vậy.


Như sự thật Rose đã đúng. Carol gần như sững sờ khi một góc tường bắt đầu rung chuyển và 1 cầu thang nhỏ xuất hiện. Nàng lấy hết can đảm bước từng bước xuống cầu thang. Cuối cầu thang là một căn phòng nhỏ. Carol lần mò tìm công tắc điện. Trong bóng tối nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng.


Tách. Công tắc điện bật lên.


Carol bịt chặt miệng mình cố để bản thân không phát ra tiếng hét.


Trước mặt nàng là rất nhiều tiêu bản đủ loại động vật. Carol nhận ra tất cả chúng đều trong hình dạng khỏe mạnh. Theo như hiểu biết của nàng người ta chỉ làm tiêu bản khi động vật đã chết nhưng...


Carol hơi lùi lại và vô tình va vào một vật cứng. Cả nàng và thứ đó đều ngã sõng soài dưới đất. Carol vừa xoa tay mình vừa ngồi dậy. Khi nàng nhìn thấy vật cứng còn cách mặt mình và cm nàng suýt nữa ngất đi. Đó là một người phụ nữ. Theo từng nhịp đập yếu ớt, Carol nhận ra bà còn sống. Bà ta khoác trên mình một bộ đồ đắt tiền với hoa tai cùng dây chuyền nạm đá quý. Mái tóc người phụ nữ màu vàng óng ả nhưng Carol sao không nhận ra nó được nhuộm bởi một loại thuốc hạng sang cơ chứ. Tầm mắt nàng dần chuyển xuống hai mắt người phụ nữ. Hai mắt bà ta đã không còn, thay vào đó là hai con mắt búp bê long lanh như đá sapphire.


Cuối cùng Carol không nhịn được nôn khan. Nàng lồm cồm bò dậy cố tránh khỏi bàn tay người phụ nữ. Người kia cảm nhận nàng muốn bỏ đi liền ê a kêu. Carol quay người nhìn bà đầy thương cảm nhưng rồi nàng cũng không cứu người đàn bà đáng thương đó. Nàng phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Nàng sẽ kể cho cha nghe và ông sẽ báo cảnh sát.


Nhưng khi nàng chạy lên bậc thang nàng nhận ra nó đã đóng từ bao giờ. Nàng vội xách váy chạy xuống chạy qua đống tiêu bản kia đi đến cuối phòng. Cuối phòng còn một cánh cửa nữa. Nàng do dự không biết nên mở hay không thì từ xa tiếng bước chân ngày càng gần. Carol cắn môi mở cửa ra. Đến khi mở ra nàng bị khung cảnh trước mắt làm cho hoàn toàn sốc. Vì căn phòng toàn dụng cụ tra tấn đủ loại.Chúng được đặt ngay ngắn và cọ rửa sạch sẽ. Nhưng Carol vẫn ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng ở đây. Nàng nhận ra đối diện với nàng có một người đang ngồi. Hắn không biết đã ngồi đó được bao lâu. Dưới ánh sáng mờ nhạt của nến, chiếc vòng cổ có hình con đại bàng lóe sáng.


Thiếu niên buông quyển sách trên tay xuống, đôi mắt sapphire cong thành hình trăng lưỡi liềm.


"Cô làm hư con búp bê của cha rồi. Ông sẽ rất giận đấy."