Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam

Chương 52




Trong đầu Doãn Tang văng vẳng những câu nói từ rất lâu trước kia:

“Nếu con không muốn cưới Thẩm Phong thì mẹ sẽ giúp con.” Mẹ Thẩm nói với cô.

“Bọn nhỏ không muốn có con thì cứ để hai đứa tự quyết định, tôi sẽ không can thiệp." Mẹ Thẩm nói với cô út.

Trước khi bước vào cửa, Doãn Tang ép bản thân phải chấm dứt chuỗi ký ức này. Dù mối quan hệ của cô với mẹ Thẩm đã mở ra một chương mới nhưng mối liên kết từ những chuyện cũ vẫn còn đó. Chính bản thân Doãn Tang cũng không biết tại sao mình lại không thông báo với mọi người việc mang thai, có thể vì cô ích kỷ, cũng có thể vì cô sợ hãi trước phản ứng của mọi người.

Không có ai ra cổng chào đón họ. Hai vợ chồng thay giày rồi bước vào nhà. Trong phòng khách có vài người lớn tuổi đang ngồi, trong đó có ông nội, mẹ Thẩm cùng chú út và vợ chú ấy.

Trước cửa vẫn còn đôi giày của cô chú út, hình như họ cũng vừa mới đến. Chẳng lẽ hai người cố tình chạy từ thành phố bên cạnh qua đây, Doãn Tang thầm đoán, cảm thấy không khí trong nhà khá trang nghiêm.

Thẩm Phong là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, đỡ Doãn Tang đi tới, nói: “Em ngồi xuống trước đi.”

Dì út nháy mắt với anh: “A Phong!”

Thẩm Phong: "Chuyện gì vậy ạ? Ngay cả hỏi cung thì cũng phải để nghi phạm ngồi xuống chứ, mọi người sao lại tề tựu đông đủ vậy?"

"Hai đứa vào phòng làm việc gặp ông." Ông cụ nghiêm mặt, gõ mạnh cây gậy xuống đất. "Lần lượt từng đứa vào."

Thẩm Phong nhìn Doãn Tang, cô đẩy đẩy anh: "Anh đi trước đi."

Việc gì đến cũng phải đến.

Khi bóng lưng Thẩm Phong biến mất khỏi cửa phòng, mẹ Thẩm và cô út đi tới, ngồi hai bên trái phải cạnh Doãn Tang.

“Xem ra không giống mang thai lắm, hay là không đủ dinh dưỡng?”

“Thai mới được bốn tháng, như vậy là bình thường mà chị.”

"Nhìn xem, là do Doãn Tang quá gầy, lúc tôi mang thai A Phong được bốn tháng thì bụng đã lộ rồi."

"Chị dâu, không phải cứ tăng cân là tốt đâu, nhìn Doãn Tang hồng hào như vậy, hẳn là A Phong đã chăm con bé rất tốt rồi."

"Có thật là chăm sóc tốt không, nó từ nhỏ đã là con một, lại là đàn ông, làm sao biết cách chăm sóc người khác chứ."

"A Phong rất thông minh, học gì cũng nhanh, chị cũng xem giấy khám thai rồi, em bé rất khoẻ mạnh mà."

“Có rất nhiều điều cần chú ý, khám thai chưa chắc phát hiện ra, đặc biệt là sức khỏe của bà bầu đều dựa trên kinh nghiệm của người lớn tuổi, bọn trẻ bây giờ thì biết được bao nhiêu?"

"Ai cũng có lần đầu tiên, về sau chỉ cần chú ý cẩn thận là được."

"Thằng nhóc A Phong này đúng là tội quá lớn, không đánh không được."

Doãn Tang bối rối nhìn xung quanh, không biết phải nói gì, cho đến khi mẹ Thẩm nói muốn đánh chồng cô một trận thì cô mới tỉnh táo lại: "Mẹ ơi..."

Mẹ chồng cao quý và tao nhã của cô bị ai bắt mất rồi?

"Này, mẹ và cô út của con đang nói về con đó, gần đây sức khỏe con thế nào, có nôn mửa nhiều không, thích ăn món gì cụ thể không, hàng ngày có bổ sung đủ dinh dưỡng hay không, ngủ có ngon không..."

"Chị dâu, chị hỏi từng câu một đi, hỏi dồn dập như vậy làm sao Tang Tang kịp trả lời?"

"Ừ, đúng rồi, Tang Tang..."

Cả buổi tối Doãn Tang bị xoay vòng vòng hàng trăm câu hỏi, cho đến lúc Thẩm Phong cùng ông cụ bước ra từ phòng làm việc.

Khi được hỏi về nơi ở, Doãn Tang kể lại nguồn gốc câu chuyện. Không ngờ việc này lại mang đến một nỗi lo khác cho mẹ Thẩm: "Vậy là hai đứa vẫn ngủ chung à?"

Doãn Tang ngơ ngác không biết trả lời thế nào, Thẩm Phong đi tới ngồi lên thành ghế sofa, nhìn mẹ: "Có vấn đề gì không ạ?"

“Bây giờ là thời điểm quan trọng của thai kỳ, sao con có thể…” Vì được giáo dục rất nghiêm, mẹ Thẩm không biết phải mở lời thế nào.

Cô út nói: "Tốt nhất nên nhẹ nhàng một chút, bốn năm tháng là thời điểm nhạy cảm..."

Doãn Tang ngẫm nghĩ, không nói gì. Trong chuyện này, Thẩm Phong quả thực rất ôn hòa, thậm chí còn có ý "ăn chay."

Cô là nhà văn thường viết về tính dục vì vậy khi nhắc đến đề tài này cô rõ hơn ai hết. Phụ nữ trong giai đoạn đầu của thai kỳ tràn đầy vẻ nữ tính, vóc dáng ngày càng bụ bẫm nhưng không hề béo phì mà là nét quyến rũ ẩn sau hào quang của người sắp làm mẹ. Sở dĩ đàn ông thường lừa dối phụ nữ khi mang thai cũng chính vì lý do này, gọi là "nhìn được nhưng không ăn được."

Thẩm Phong thường tự mình dừng lại sau khi hai người hôn sâu, cô cảm nhận được anh động tình nhưng cuối cùng anh vẫn nhất quyết không tiến xa hơn. Đã có lúc Doãn Tang thầm nghĩ: có phải Thẩm Phong tìm sự giải toả ở một chỗ khác hay không?

Nhưng sau khi cô vô tình đột nhập vào phòng tắm thì mọi chuyện liền sáng tỏ.

Lúc này, trên tay anh đầy chất lỏng trắng đục. Anh ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt bất ngờ của Doãn Tang, hoảng sợ nói: "Vợ ơi, anh..."

Trái tim của Doãn Tang mềm mại. Cô không bao giờ ngờ rằng một người đàn ông tự giải quyết ham muốn của mình lại quyến rũ đến thế. Anh nghiến răng kiềm chế giọng nói, yết hầu như siết chặt.

"Tang Tang, sao cháu lại đỏ mặt?" Giọng nói của cô út đánh thức cô.

Câu hỏi này khiến phòng khách trở lại im lặng, mọi người nhìn qua Doãn Tang. Mẹ Thẩm đưa mắt nhìn Doãn Tang rồi lại nhìn Thẩm Phong, bà có vẻ bực bội, bất lực xen lẫn tức giận, nói: “Kể từ hôm nay Doãn Tang sẽ dọn về ở với mẹ."

“Còn con thì sao?” Thẩm Phong hỏi.

"Ở đâu được thì ở, kệ con."

“…” Thẩm Phong chán nản, thì ra mẹ anh chỉ cần cháu trai chứ con trai thì không đáng một xu nào.

Doãn Tang ở nhà lớn, Thẩm Phong mỗi ngày tan sở đều về đây ăn cơm nhưng không được ở lại qua đêm kể cả khi anh chỉ xin ngủ ở phòng của khách. Cứ sau giờ cơm tối là mẹ Thẩm lại giục anh mau đi về, cho rằng anh ở lại quá muộn sẽ làm ảnh hưởng đồng hồ sinh học của Doãn Tang.

Mẹ Thẩm cũng hỏi thăm kinh nghiệm từ hội chị em của bà, chọn cho Doãn Tang bệnh viện tốt nhất, bao gồm các dịch vụ từ thăm khám, sinh nở cho đến chăm sóc sau khi sinh. Ngoài ra, bà còn tự tay lên thực đơn hàng ngày cho con dâu.

Vì vậy Doãn Tang không bao giờ được ăn đồ ăn do Thẩm Phong nấu nữa, có lần cô thèm quá, Thẩm Phong tự tay xuống bếp nấu cho cô thì bị mẹ Thẩm đứng bên cạnh cằn nhằn, món thì quá dầu mỡ, món lại không đủ chất dinh dưỡng, cuối cùng Tiểu Lâm là người tiêu thụ hết mấy món đó.

Ngay cả người hâm mộ của cô cũng nhớ những món ăn của Thẩm Phong, Doãn Tang đành phải chụp mấy món ăn bổ dưỡng và đăng lên Weibo.

"Ăn uống lành mạnh quá, nữ thần Tang Tang đã thay đổi thật rồi. Lần trước còn nghe chị nói muốn ăn sầu riêng cơ đấy."

“Đây là bữa ăn dinh dưỡng dành cho bà bầu, là thực đơn cao cấp, giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy ngán, hình như là của bệnh viện phụ sản hàng đầu trong thành phố, hộp đựng kia cũng rất giống."

“Nhanh quá, trái tim bé nhỏ của tôi không chịu nổi rồi, còn không có tin đám cưới mà giờ đã có em bé rồi sao."

"Nữ thần của tôi còn đi học mà..."

"Ai lấy tài khoản của nữ thần nhà tôi thế?"

“Trời ơi, lúc ký tặng sách có ai thấy bụng bầu của Tang Tang không vậy?"

Đọc xong bình luận, Doãn Tang mới nhớ ra cuốn sách của mình năm nay phát hành thành công vang dội. Lữ Lạc cũng đã trở lại, còn có một tác giả truyện tranh đoạt giải nhất ở nước Pháp vì vậy công ty dự định sẽ làm tiệc mừng công vào ngày kỷ niệm thành lập công ty, khi đó có lẽ cô đã mang thai được bảy tháng rồi.

Chắc chắn nhìn cô khi đó sẽ rất xấu xí.

Doãn Tang bây giờ rất thích đọc bình luận của độc giả. Nhiều người để lại bình luận rất dễ thương, thậm chí có những tài khoản mà ngay cả Thẩm Phong cũng phải chú ý. Tuy nhiên, khi tin nhắn riêng hiện lên thông báo, nụ cười của Doãn Tang chợt khựng lại.

"Cô có thai à?"

Tin nhắn từ Lữ Lạc.

Cô mới đăng Weibo chưa đầy 20 phút, rất nhanh tin nhắn này đã tới. Doãn Tang nhất thời không biết phải trả lời thế nào, nhưng vừa bấm vào đọc, hộp thư hiện lên bên kia đang nhập văn bản.

"Có vẻ là vậy. Chúc mừng cô. Trong ba mươi sáu chiêu thì mang thai là chiêu có tính hiệu quả cao nhất, tháng ngày mang thai có thể ngọt như mật, cũng có khi dài đằng đẵng. Tôi chúc cô mọi việc thuận lợi."

Kiểu khiêu khích rẻ tiền này khiến Doãn Tang bật cười. Có câu nói "người như nào thì sẽ có đối thủ xứng tầm như thế.” Doãn Tang thậm chí còn tự kiểm điểm bản thân, từ khi nào cô cho Lữ Lạc ảo giác rằng mình rất dễ bắt nạt rồi?

Doãn Tang suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Sao thế, Thẩm Phong không đến tìm cô à?”

Lúc này nói lý với Lữ Lạc chính là rơi vào bẫy của cô ta, thậm chí có khi còn bị cô ta dạy đời ngược lại. Doãn Tang rất hiểu cách đối phó với loại người này, chỉ cần để cô ta có cảm giác mang búa đi đập kiến, càng cay cú càng tốt.

Cô ta đã ẩn ý rằng đàn ông rất dễ ngoại tình khi vợ anh ta đang mang thai, vậy mà Thẩm Phong vẫn không thèm đi tìm cô ta để giải toả. Một đòn phản kích vào lòng tự trọng của cô ta, làm Lữ Lạc nổi điên.

Một tin nhắn khác từ Thịnh Nhạc xuất hiện trên Wechat, bảo cô kiểm tra email. Luận án của cô được điểm gần như tuyệt đối trong kỳ thi cuối năm, lần chỉnh sửa này để làm nó trở nên hoàn hảo, Thịnh Nhạc nói đề tài của cô rất mới lạ và đột phá, sau khi bổ sung sẽ trở thành một bài nghiên cứu hoàn chỉnh. Các nhận xét của Thịnh Nhạc rất chi tiết, ngay cả những lỗi chính tả cô không thấy cũng đã được sửa, những chỗ cần bổ sung đều được ghi chú rành mạch, không kém gì Cao Đức Minh.

Sau khi Doãn Tang đọc xong, cô nhắn tin cảm ơn Thịnh Nhạc trên Wechat.

Thịnh Nhạc: “Bài luận này cơ bản không có vấn đề gì lớn, em cứ sửa lại rồi gửi cho tôi, kể cả file đính kèm, tôi sẽ gửi cho thầy ở viện xem xét."

"Được rồi, xin lỗi vì đã làm phiền, bên chỗ đàn anh ở cũng đã khuya rồi phải không?"

"Không có gì, bài luận rất có tiềm năng nên tôi đặt kỳ vọng vào nó rất nhiều. Em cũng muốn giáo sư Lâm thấy tên em trên những tạp chí đầu ngành đúng không?"

Anh ta nói rất nghiêm túc, nhưng Doãn Tang lại đùa: “Sợ ông ta sẽ nổi điên mà xé chúng mất.”

"Đó là hiệu quả mà tôi muốn thấy."

Doãn Tang đang trầm ngâm thì một tin nhắn trên Weibo hiện ra, cô lấy lại bình tĩnh và bấm vào để đọc.

Lữ Lạc nhắn tin trả lời: "Sao cô dám nghĩ về Thẩm Phong như vậy, anh ấy không phải loại người bừa bãi."

Cô cong môi trả lời: "Cô biết anh ấy không phải, chẳng lẽ tôi lại không biết à. Cám ơn vì đã lo lắng cho hạnh phúc gia đình tôi nhé."

Tin nhắn báo đã đọc nhưng Lữ Lạc không trả lời tiếp.

Nghĩ rằng Lữ Lạc có lẽ đang nổi giận nhưng vẫn phải giả vờ lịch sự phóng khoáng, Doãn Tang ôm điện thoại cười lăn lộn trên ghế.