Thịnh Nhạc đến chỗ hẹn từ sớm, đang lật thực đơn, thấy Doãn Tang tới liền đưa qua cho cô, nói: “Có rất nhiều món mới, em xem xem muốn gọi món gì.”
Doãn Tang ngồi xuống, nhìn những món ăn Quảng Đông tinh xảo nhưng lại không cảm thấy đói bụng, chắc vì dạo này khẩu vị của cô được ai đó nuông chiều đến mức kén chọn rồi. Cô đẩy thực đơn về lại: "Lần nào cũng là tôi gọi, hôm nay đến lượt đàn anh đi."
Thịnh Nhạc giật mình: “Tôi nhớ lần đầu tiên chọn món, em đã phàn nàn rằng tôi không biết thưởng thức ẩm thực, kết hợp các món ăn vô cùng lạc quẻ."
“Quả thực là vậy,” Doãn Tang nhớ lại lần đầu tiên họ ăn ở đây, Thịnh Nhạc đã gọi đồ ăn nhẹ buổi sáng cho bữa tối, không khỏi bật cười, “Lúc đó chúng ta chỉ là bạn học, anh gọi món dở như vậy mà tôi còn phải chịu một nửa tiền, rất ấm ức."
“Không ngờ chỉ mới sơ giao mà em đã không nể mặt mũi như vậy rồi,” Thịnh Nhạc cười nói: “Nhưng em không biết đâu, ngày đó tôi xấu hổ cực kỳ."
"Tại sao?"
"Vì nhân viên nhà hàng đều nghĩ rằng tôi là một tên bủn xỉn."
"Có gì đâu, khi đó anh giúp tôi rất nhiều trong việc chuẩn bị luận văn, đáng lý ra tôi còn phải mời đàn anh một bữa mới đúng."
“Bởi vì khi đó trong nhà hàng đa phần là các cặp đôi đang hẹn hò, chúng ta chia tiền như vậy lại trở thành kỳ quái..." Đó không phải hành động giữa bạn trai và bạn gái.
Xung quanh im ắng, Thịnh Nhạc nhận ra điều mình đang nói lại vô tình bộc lộ suy nghĩ của mình khi đó.
Còn nhớ vào đêm đó, Thịnh Nhạc trằn trọc mãi không thể ngủ, nhớ ra cô đang bận rộn với đề án tốt nghiệp, vì vậy anh ta chạy đến thư viện để cầu may, không ngờ thật sự gặp Doãn Tang ở đó. Khi cô đồng ý vào một phòng đặt riêng để ăn tối với anh ta, Thịnh Nhạc đã khấp khởi hy vọng rằng cô cũng có tình cảm với anh ta.
Tuy nhiên, trong một môi trường và bầu không khí gần gũi như vậy nhưng cuối cùng mối quan hệ của họ không được cải thiện chút nào. Cô nghiêm túc đọc các bài nghiên cứu, khi đặt câu hỏi, đôi mắt Doãn Tang luôn trực diện và thẳng thắn. Thịnh Nhạc nhận ra Doãn Tang không hề có tình cảm khác thường nào với anh ta. Có vẻ như Doãn Tang biết anh ta có tình cảm với mình, nhưng cô rất kiên định vì vậy ngay từ đầu đã không hề cho anh ta một cơ hội nào.
Người phục vụ bước vào kịp lúc, Thịnh Nhạc nhanh chóng gọi mấy món, cười nói: "Lần này để xem kỹ năng gọi món của tôi có tiến bộ hơn không.”
“Tôi rất mong chờ.” Doãn Tang hỏi, “Nhưng mà, tại sao anh đột nhiên muốn ra nước ngoài?”
"Không phải đột nhiên, là kế hoạch từ rất lâu rồi, gia đình tôi vẫn luôn thuyết phục tôi chuyển chuyên ngành khác, chỉ là tôi cố gắng kiên trì..." Thịnh Nhạc khoanh tay nhìn xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó. "Việc cần bảo vệ tôi đã bảo vệ được rồi, giờ đã có thể yên tâm rời đi."
Không phải Doãn Tang không hiểu được lời thổ lộ của Thịnh Nhạc. Trước đây, đã rất nhiều lần cô dùng lời nói để từ chối thẳng thắn tâm ý của Thịnh Nhạc, nhưng thời gian này, không biết có phải do sắp làm mẹ hay không mà tính tình của cô trở nên dễ bị xúc động, không biết phải nói gì vào lúc này.
Thịnh Nhạc ngẩng đầu cười: "Gần đây tôi nhận ra mình đang phải đóng rất nhiều vai. Tôi là người âm thầm ngưỡng mộ em, nhưng tôi cũng là con một của nhà họ Thịnh. Tôi có trách nhiệm rất nặng trên vai, đó là theo học kinh doanh để giúp đỡ gia đình. Đàn em, gần đây tôi mới biết em chính là nhà văn trẻ Tang Tang, có một câu trong sách của em mà tôi rất thích: bi thảm nhất không phải mất đi người mình yêu, mà chính là vì tình yêu mà đánh mất chính mình."
Doãn Tang nhìn người đàn ông trước mặt, người mà cô đã quen biết hơn hai năm. Cô nghe nói anh ta có gia cảnh rất tốt, khi giới thiệu đối tác cho xưởng thêu, cô luôn được nghe thấy những lời khen ngợi dành cho Thịnh Nhạc, ai cũng khen anh ta là người tốt bụng và chính trực với vẻ ngoài vô cùng thân thiệm ấm áp.
Doãn Tang thậm chí từng thử chú ý đến Thịnh Nhạc, cố gắng để bồi đắp chút tình cảm với đàn anh.
Tuy nhiên, Thẩm Phong lại lần nữa xuất hiện trong cuộc đời cô.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Phong quả thật rất đặc biệt trong cuộc đời Doãn Tang. Cô gặp anh từ rất sớm, khi đó anh như ánh dương đốt cháy vạn vật xung quanh cô, để rồi sau anh, Doãn Tang dường như không còn gặp được người nào rực rỡ như anh nữa. Thẩm Phong đến sớm, cũng đến rất đúng lúc, nắm lấy vận mệnh của cô, để cô không còn khả năng khống chế vận mệnh của chính mình.
Doãn Tang có chút xuất thần, cầm chén trà lên, ánh mắt kiên định nói: "Đàn anh, chúc anh mọi sự bình an, tương lai ngày một tốt đẹp.”
Im lặng hồi lâu, Thịnh Nhạc chậm rãi nâng ly chạm vào ly của cô: “Ừm, cám ơn!”
Các món ăn lần lượt được phục vụ, từ món khai vị đến món chính tất cả đều rất phù hợp. Doãn Tang nói: “Kỹ năng gọi món đã được cải thiện rất nhiều, nhưng anh sắp ra nước ngoài rồi, quan trọng nhất bây giờ chính là cải thiện khả năng nấu ăn."
“Ừ, ra nước ngoài cái gì cũng có thể làm được, chỉ món ăn Trung Quốc là không dễ làm,” Thịnh Nhạc cũng cười nói thêm: "À, xưởng thêu chỉ còn mình em quản lý, tôi nghĩ em nên tìm thêm người hỗ trợ."
"Không vội, tôi định chờ những người học việc này thành thạo, sau đó đề bạt họ lên chức vụ quản lý, sau đó họ sẽ giúp xưởng đào tạo lớp thợ thêu kế tiếp."
"Làm như vậy tuy nhân viên sẽ có sự thấu hiểu đối với xưởng thêu nhưng hiệu quả sẽ không cao. Muốn mở rộng thì phải thuê quản lý chuyên nghiệp."
"Nhưng kiểu quản lý đó chỉ đặt lợi ích kinh tế lên hàng đầu, làm tất cả chỉ vì lợi nhuận, họ sẽ bỏ qua giá trị bảo tồn văn hoá. Anh biết mà, đó không phải là ý định ban đầu khi tôi mở xưởng thêu."
Thịnh Nhạc trầm tư gật đầu, cau mày nói: “Vậy là em không muốn thay thế sức lao động con người bằng máy móc à?"
"Tất nhiên là không." Doãn Tang nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu, "Nếu muốn thì tôi đã làm rồi, sao phải đợi đến bây giờ?"
“Vậy chuyện với Quách Dũ là thế nào?”
“Có chuyện gì với anh ấy?”
“Không có gì, cậu ta tìm được đầu ra rất ổn định ở Pháp, tôi cũng giữ liên lạc thường xuyên với bên đó, thời gian vừa rồi em bận làm luận văn nên có việc gì thì bên đó trực tiếp tìm quản lý của xưởng thêu."
Doãn Tang gật đầu: "Không sao, vậy rốt cuộc là có chuyện gì?"
Sắc mặt Thịnh Nhạc trở nên phức tạp nhưng dưới ánh mắt dò hỏi của Doãn Tang, anh ta vẫn nói thẳng: “Quách Dũ luôn muốn thay thế công việc thủ công bằng máy móc, nhưng nếu em không đồng ý thì cậu ta cũng không đề cập nữa. Tuy nhiên, lần trước Quách Dũ gọi tôi, nói rằng giám đốc Thẩm đến gặp cậu ta, nói rằng nếu cậu ấy muốn hiện đại hoá xưởng thêu thì anh ấy sẵn sàng hợp tác."
“Thẩm Phong và Quách Dũ liên lạc với nhau?”
"Cậu ấy nói là chồng em đến tìm, còn gọi tôi để xác nhận. Thẩm Phong có vẻ như bắt đầu tìm hiểu về ngành thêu, tôi tưởng anh ấy có nói chuyện này với em rồi."
Lúc này, món chính là ngỗng quay được bày ra trước mặt Doãn Tang. Con ngỗng quay được nướng cho đến khi vàng óng, từng miếng thịt thấm đẫm nước sốt, nhìn qua là biết lớp da ở ngoài rất giòn còn thịt bên trong sẽ vô cùng mềm.
Doãn Tang nhìn chằm chằm vào vết dầu loang trên đĩa, bụng cồn cào, hơi thở dồn dập không thể kiềm chế, cô che miệng lao ra ngoài, Thịnh Nhạc cũng nhanh chóng đuổi theo.
Cô đứng bên bồn rửa tay, bắt đầu nôn ói.
Thịnh Nhạc vỗ lưng cô, đưa khăn giấy cho cô: "Sao vậy? Có ổn không?"
Doãn Tang không nôn ra thứ gì, lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, rửa tay lau miệng, cười nói: "Đàn anh, xin lỗi vì làm anh lo lắng, chỉ là phản ứng vì ốm nghén thôi."
Thịnh Nhạc sững sờ, bàn tay đang cầm khăn giấy lơ lửng trên không, ánh mắt di chuyển từ mặt đến bụng cô, sau đó nhận ra cô đang mặc một chiếc áo len rộng mà bình thường cô sẽ không bao giờ mặc, trên mặt lại hoàn toàn không có lớp trang điểm nào.
Trở lại phòng riêng, anh ta gọi người phục vụ mang những món dầu mỡ đi, đồng thời gọi cháo hải sản, trong lúc đó, giữa hai người không nói một câu nào, dường như Thịnh Nhạc chưa lấy lại sự tỉnh táo.
"Đàn anh?” Doãn Tang gọi, không khỏi trêu chọc: “Anh bị dọa sợ rồi à?”
“Chỉ là ngạc nhiên thôi,” Thịnh Nhạc nhìn cô, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Đàn em, tôi biết con cái có ý nghĩa như thế nào đối với một cặp vợ chồng. Người đàn ông có thể nuôi sống cả gia đình, nhưng con cái không nên là sự trói buộc, quan trọng nhất vẫn là chính bản thân mình, không thể vì một đứa con mà giam hãm mình cả đời."
Anh ta luôn nghi ngờ, Doãn Tang và Thẩm Phong kết hôn được hai năm, tại sao không có tin tức nào truyền ra bên ngoài. Cả Thẩm Phong và Doãn Tang đều mang dáng vẻ độc thân, điều này chỉ có một lý do: hôn nhân của hai người chỉ là hữu danh vô thực.
Tuy nhiên, cách đây 2 tháng, Doãn Tang bắt đầu đeo nhẫn, Thẩm Phong cũng thừa nhận cuộc hôn nhân của họ trước công chúng.
Nhưng đứa trẻ này...
Thẩm Phong quả thực rất xuất sắc, rất xứng với Doãn Tang, chỉ là nếu họ không có tình cảm mà vẫn bị ràng buộc vì con cái thì anh ta chắc chắn sẽ ngăn lại.
Doãn Tang hiểu ý anh ta: "Đàn anh, trông tôi có giống loại người như vậy không?”
“Vậy anh ta có yêu em không?”
Cô suy nghĩ một lúc không biết phải trả lời câu hỏi trực tiếp này như thế nào, nhưng suy nghĩ ngắn gọn này trong mắt Thịnh Nhạc lại là biểu hiện của sự chột dạ.
“Em có yêu anh ta không?”
"Tôi gặp anh ấy năm 14 tuổi. Từ lần đầu gặp mặt cho đến nay, chẳng có gì thay đổi cả." Doãn Tang không suy nghĩ nhiều mà trả lời thẳng.
Cô không nhắc đến chữ yêu nhưng Thịnh Nhạc đã hiểu.
Sau đó, cả hai cùng trầm ngâm ăn cháo, không ai nói chuyện, cũng không đề cập đến sự việc của Quách Dũ. Trước khi chia tay, Thịnh Nhạc tiễn cô: “Bây giờ em không tiện, hay để tôi đưa em về."
Doãn Tang chỉ vào chiếc xe bên đường: "Không, tôi có tài xế đến đón, anh còn nhiều việc phải lo nên cứ về trước đi."
Thịnh Nhạc chăm chú nhìn biển số xe mà anh ta cảm thấy quen thuộc, chính là chiếc xe đón Doãn Tang ở sân bay, sau đó gật đầu: “Được, tôi sẽ gửi ý kiến phản hồi về luận văn của em qua email."
"Cảm ơn đàn anh. Tạm biệt."
"Không có gì! Hẹn gặp lại."
Doãn Tang lên xe, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Phong, cô ngạc nhiên: "Sao anh lại ở đây?"
“Tắt điều hòa đi.” Thẩm Phong nói với Tiểu Lâm, rồi quay sang phàn nàn: “Em ăn lâu thế?”
“Bọn em bàn một số chuyện về xưởng thêu vì anh ấy chịu trách nhiệm về các đơn hàng bên Pháp."
Thẩm Phong xua tay ý bảo Tiểu Lâm bắt đầu cho xe lăn bánh: "Vừa viết sách vừa lo chuyện làm ăn không có thời gian dưỡng thai, em làm con của anh không được nghỉ ngơi từ trong bụng mẹ."
Doãn Tang sờ bụng: "Vậy càng tốt, con em sẽ có sự nhạy bén trong kinh doanh, lại còn có kiến thức văn hoá, sẽ không giống ba nó..."
Thẩm Phong liếc nhìn vợ: "Em cứ yên tâm chăm sóc em bé, tạm thời đừng lo lắng cho xưởng thêu, anh sẽ tìm cho em một quản lý chuyên nghiệp."
Vẻ mặt Doãn Tang đanh lại, nhớ tới lời Thịnh Nhạc đã nói: "Không cần, không phải em không đủ tiền thuê người, nhưng đây là việc riêng của em, hy vọng anh đừng can thiệp."
Cô đột nhiên phản ứng mạnh khiến Thẩm Phong nghiêng đầu nhìn: “Em sao vậy?”
"Em không tin tưởng những quản lý chuyên nghiệp."
“Dùng người bên AI Trust được không?” Thẩm Phong hỏi.
Doãn Tang trầm ngâm nhìn về phía trước: "Khi mới thành lập, em chưa bao giờ nghĩ nó sẽ có lãi. Em chỉ đơn giản nghĩ những vật thể phi văn hoá này rất đẹp, cần được quảng bá rộng rãi hơn nữa."
“Trên cơ sở tất cả những điều này đều có thể đạt được trong khi lợi nhuận vẫn bảo đảm thì tại sao không làm?”
"Muốn có lợi nhuận thì thường phải chạy theo thị trường."
"Thị trường vốn không có gì sai. Em muốn xưởng tiến xa hơn thì quy mô hiện tại không đạt yêu cầu, mô hình hoạt động cũng không khả thi. Việc bơm vốn và quản lý chuyên nghiệp là cần thiết. Chỉ khi dẫn đầu trên thị trường thì mục đích ban đầu của em mới có thể thành công."
“Ý anh là xưởng thêu chỉ có thể sinh lời và đạt được hiệu quả như mong muốn nếu vận hành theo mô hình của anh?”
Thẩm Phong hơi ôm trán, đa số người mang thai đều có vẻ thiếu kiên nhẫn, chưa kể người trước mặt anh cũng không phải là người tốt tính. Anh nắm lấy tay cô, chậm rãi nói: “Doãn Tang, đương nhiên là anh không có ý đó. Anh cũng hiểu ý em, đồ thêu của người Miêu chúng ta mang theo tình cảm và niềm tin của người nghệ nhân, không thể bị thương mại hoá. Nếu hiện tại xưởng của em đã đạt được tiếng vang lớn thì anh sẽ không nói những lời này, nhưng thực tế không phải. Anh chính là đang muốn cùng em biến mục đích ban đầu thành hiện thực. Ngành thêu ở Tô Châu cũng từng trải qua điểm khảo nghiệm này, đó là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai, thêu thùa và hội hoạ, nói cho dễ hiểu, đều là những loại hình nghệ thuật, nhưng hội hoạ chỉ có một tác phẩm duy nhất, vừa là đồ trưng bày vừa có thể sưu tầm, còn đồ thêu thì khác, tuy có thể làm hàng sưu tầm nhưng phần lớn vẫn chỉ là đồ tiêu dùng, vì vậy nó phải trải nghiệm sự đánh giá của thị trường."
Khi nghe "văn hoá thêu của người Miêu chúng ta," Doãn Tang gần như dẹp bỏ được cơn tức giận. Nghe kỹ lại phân tích của anh, cô nhận ra anh đã suy nghĩ rất nhiều trước khi nói ra những lời này. "Nếu người quản lý không hiểu mục đích ban đầu của em thì lợi nhuận cao cũng chẳng để làm gì."
“Vậy anh tự làm được không?” Thẩm Phong nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Cô lưỡng lự trong vài giây.
"Em biết tiền công của anh không hề thấp, vậy mà em còn không đủ tin tưởng à."
Doãn Tang ngoảnh mặt đi: "Em tự làm được, không ai quy định phụ nữ có thai thì không được làm việc cả."
“Có,” anh chợt nghiêm túc nói, “em quên mất quý phu nhân nhà họ Thẩm rồi à.”
Mẹ Thẩm
Doãn Tang quay đầu nhìn, Thẩm Phong mỉm cười gật đầu, liếc nhìn bụng cô: "Như em nghĩ, mẹ biết rồi, em còn không nhận ra con đường này không phải đường về nhà chúng ta sao?"
Cô nhìn khung cảnh bên ngoài, là đường một chiều có tám làn xe - họ đang đi qua phố Trường An.
Đây là đường trở lại khu đại viện.
Hai người đã lâu không trở lại khu nhà lớn vì Thẩm Phong lấy lý do bận công việc còn Doãn Tang thực sự bận học hành. Lần duy nhất hai người cùng nhau xin nghỉ chính là ngày đi khám thai.
Hôm nay mẹ Thẩm đi mua sắm quần áo với vài người phụ nữ trong đại viện, sau đó bà mời những người bạn đến quán của Doãn Tang, nhân tiện đến thăm con dâu.
Trên đường đi, bà liên tục gọi điện nhưng không có ai bắt máy, đến nơi cũng không thấy ai ở đây. Lúc đầu bà không ngạc nhiên lắm vì Doãn Tang đang bận viết sách và luận văn, mãi cho đến khi con mèo nhỏ bám vào người mình, bà mới lên tiếng hỏi nhân viên. Người trả lời không ai khác chính là Mễ Thụy. Nhìn Đậu Hũ Trúc nằm trên bàn chờ, Mễ Thuỵ mỉm cười: “Đậu Hũ Trúc đã lâu lắm mới gặp người nhà nên mới bám dính như vậy ạ."
"Lâu rồi không gặp người nhà?"
"Vâng, sau khi chị có em bé thì chỉ đến gặp Đậu Hũ Trúc nửa tháng một lần. Theo lịch trình, phải tuần sau chị Tang Tang mới đến.” Mễ Thụy nhấn mạnh những lời này nhằm tạo ấn tượng tốt trước mặt mẹ Thẩm giúp Doãn Tang, kết quả làm mẹ Thẩm suýt làm đổ đĩa tráng miệng mới mang ra. Bà đột ngột đứng dậy, hỏi: "Có em bé?"
Mễ Thụy vô cùng hoảng hốt. Đây là vở kịch gì vậy? Mẹ chồng của chị Tang Tang không biết chị ấy có thai sao?
"Vâng ạ"
"Bao lâu rồi?"
“Đã gần hai tháng kể từ khi chị ấy chuyển đi.”
“Ý tôi là Tang Tang đã mang thai được mấy tháng rồi?”
Mễ Thụy thầm tính toán: “Đã hơn bốn tháng rồi ạ.”
Mẹ Thẩm luôn lịch sự và chỉn chu, lần này không quan tâm đến bữa trà chiều với mấy người bạn nữa, vội vàng rời đi. “Các chị cứ tự nhiên,” bà nói thêm: “Tiểu Mễ, tôi sẽ chuyển khoản nhé."
Mễ Thụy: “Việc này dì đừng nói với chị, nếu không chị ấy sẽ trách cháu miệng rộng."
Mẹ Thẩm gật đầu, cầm túi định rời đi thì bị mấy người bạn gọi lại, bà vội nói: “Tôi vừa nghe được con dâu đang mang thai, giờ phải chạy đi xem con bé thế nào rồi."
“Vừa rồi đi mua sắm chị còn nói A Phong suốt ngày chỉ lao đầu làm việc, không biết khi nào mới có cháu trai, giờ lại nghe được tin tốt này.”
"Ừ, là ông trời phù hộ nhà chị đó."
"Giới trẻ thời nay thật sự coi việc có con như đi vận chuyển hàng hoá vậy." Mẹ Thẩm tuy trên mặt vẫn lộ ra vẻ tức giận nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười.