Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Chín giờ hai mươi bảy phút tối, cửa nhà họ Quan bị gõ.
Ba Quan mở cửa ra xem, kinh ngạc nói: “Gia Minh, đã trễ thế này rồi còn có chuyện gì à?” LQĐÔN
“Con đưa sách cho Chi Chi ạ, cô ấy hỏi mượn con.” Một thanh niên cao cao gầy teo đi về phía cửa, mặc chiếc áo T-shirt màu trắng thông thường và chiếc quần màu lam rộng thùng thình, mới nhìn tuyệt đối bình thường không có gì lạ. Nhưng lúc ông ngẩng đầu, gương mặt lộ ra dưới ánh đèn thì trong một trăm cô dì thì có chín mươi chín người không nhịn được phải khen một câu “Bộ dạng đứa nhỏ này thật tuấn tú,” - còn dư lại một người chính là vợ ông.
Mẹ Quan nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, lúc này đột nhiên nhìn thấy, vẫn bật thốt lên: “Gia Minh thật sự là càng ngày càng đẹp đó.”
“Dì ạ.” Trang Gia Minh lễ phép cười cười, nhắc lại lần nữa: “Con đưa sách cho Chi Chi ạ.”
Mẹ Quan lập tức nhìn lên tay cậu, một quyển “Sổ tay kiến thức toán học trung học cơ sở”, một quyển “Thi viết Anh ngữ trung học phổ thông max điểm,” không khỏi lắp bắp kinh hãi: “Chi Chi?”
“Dạ, cô ấy nói muốn học….” Trang Gia Minh vừa muốn nói chuyện thì Chi Chi mở cửa phòng, bước ra ngoài kéo cậu vào nhà, miệng nói: “Anh Gia Minh, đừng để ý ba mẹ em, họ hoàn toàn không tin bản thân em có thể thi được.”
Ba Qua há to miệng, chưa kịp nói cô không lễ phép thì đã kéo người vào trong phòng, chỉ chừa lại cho họ một cửa phòng đóng chặt. Tờ giấy A4 “Vào xin gõ cửa” dính trên cửa bay bay, băng dính phía góc bên phải bị bong ra, gấp xuống phía dưới.
Chi Chi dập cửa lại, vẻ mặt giận dữ thoáng chốc mây tan mưa tạnh, vô cùng sáng lạn: “Cảm ơn anh Gia Minh cứu mạng chó của em.”
“Chuyện gì thế?” Trang Gia Minh bị cô chọc cười, đặt hai quyển sách hướng dẫn học lên bàn cô, “Hơn nửa đêm, sao lại cãi nhau với ba mẹ em?”
Chi Chi rầu rĩ ngồi phịch xuống giường, buồn bã nói: “Chuyện học phí.” Nói dăm ba câu khai báo từ đầu đến cuối, cô cầu xin: “Anh Gia Minh, lời của em họ nghe không vào, nhưng rất nghe lời anh nói, anh giúp em một chút nhé.”
Học sinh giỏi có đặc quyền của học sinh giỏi, từ nhỏ đến lớn, không chỉ có chú Trang vui vẻ nghe lời con, lớp phụ đạo báo danh hay không báo chưa từng có ý kiến phản đối, thậm chí sau này mẹ kế cũng vô cùng tin tưởng cậu, con gái học văn học lý, thuê gia sư phụ đạo môn nào, tất cả đều hỏi qua ý kiến người con riêng này rồi mới bàn sau.
Chớ đừng nói chi tới chỗ chú dì, đúng hai chữ: Quyền! Uy!
Trang Gia Minh suy nghĩ một lát, hỏi: “Em muốn học lớp chọn sao?”
“Muốn.” Cô trả lời không cần nghĩ ngợi.
Tuy cho tới hiện giờ, sau khi cô sống lại, chưa có kế hoạch gì rõ ràng, nhưng người thường đi chỗ cao, vào lớp chọn có nhiều chỗ tốt, chẳng có đạo lý gì mà không làm.
“Chia lớp thì còn hơn một tháng, em tính chăm học hơn chút, thử xem có thể thi được không. Nếu không thi đậu, chứng tỏ thực lực của em không tốt, vậy vào cũng không có ý nghĩa, chi bằng vào lớp bình thường chăm chỉ học tập một năm, lúc lớp mười một phân khoa lại nghĩ cách vậy.”
Trang Gia Minh không khỏi kinh ngạc. Cậu luôn cảm thấy Chi Chi vẫn như một đứa trẻ, học nhưng không biết vì sao lại học, ngốc nghếch u mê, hi hi ha ha, thi rớt sợ bị mắng, có rảnh thì thà lén đọc tiểu thuyết chứ không thèm học bài, nhưng hôm nay cô nói mấy lời này, hiển nhiên có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, giống như trưởng thành trong vòng một đêm vậy.
Cậu nhìn Chi Chi, Chi Chi nhìn cậu.
Trước khi sống lại, lần cuối cùng họ nói chuyện là khi Trang Gia Minh lấy được thẻ xanh về nước. Lúc ấy, trong lòng cô kinh diễm “Mẹ ơi không ngờ ngựa tre của mày càng ngày càng đẹp trai,” sau đó thì biết cậu về nước là để đính hôn với bạn gái, lại cẩn thận hỏi tình hình của bạn gái, trong đầu liền nẩy ra suy nghĩ – Người ta là con gái cưng của tổng giám đốc, gia sản hàng tỉ, tốt nghiệp trường danh giá, xinh đẹp tốt bụng, đến lượt mày không đồng ý?
Mối tình đầu đi đến nước này, nhớ tới trong lòng liền chua xót.
“Em thật sự nghĩ như vậy thì tốt lắm.” Trang Gia Minh nở nụ cười, dưới ánh đèn bàn mờ ảo, vẻ mặt sáng sủa của thiếu niên trở nên cực kỳ dịu dàng, “Anh sẽ nói giúp em thử xem, nhưng…”
Cô lấy lại tinh thần: “Nhưng gì?”
“Em phải chăm chỉ học hành… Mai đi thư viện với anh.” Cậu liếc tiểu thuyết ngôn tình đặt trên bàn cô, thở dài: “Ở nhà chắc chắn em học không vào.”
Chi Chi: “… Không gạt anh, em vốn tính mai sẽ đi.”
Trang Gia Minh tin: “Đi đọc tiểu thuyết.”
Không, viết tiểu thuyết, nhưng bây giờ xem ra, viết văn làm giàu là chuyện hư vô mờ mịt, hoàn toàn không thể tiết kiệm một vạn tiền học phí nhanh được. Cô thở dài than thở: “Dù sao bây giờ cũng đổi sang ôn tập rồi.”
“Mấy lời này nói hay lắm, sáng mai anh tới gọi em.”
“Dạ, em nhất định sẽ đi.”
“Anh về đây.” Trang Giang Minh xoa đầu cô một cái, “Ngủ sớm đi.”
Cô đập tay cậu, vuốt vuốt lại mái tóc: “Em vừa gội đầu.”
Trang Gia Minh giả vờ không nghe thấy, mở cửa đi ra ngoài: “Thưa chú dì, cháu về ạ.”
Kết quả người vừa ra ngoài cửa, ba Quan đã theo sát ra rồi khép hờ cánh cửa: “Gia Minh, chú có chuyện muốn hỏi con.”
Trang Gia Minh xoay người lại.
Tiểu khu họ đang ở xây từ mười mấy năm trước, đèn trong hành lang không sáng lắm, ánh sáng vừa mờ vừa lập lòe, có con bướm xám trắng đậu trên vách tường úa vàng, khẽ vỗ cánh một cái.
Dưới lầu mơ hồ có tiếng trẻ con khóc nỉ non truyền tới.
Ba Quan cân nhắc mở miệng: “Gia Minh à, con nói thật với chú, với thành tích của Chi Chi có thi đậu lớp chọn không?”
“Khó ạ.” Trang Gia Minh nói ra thực tế, phân tích nói: “Nghe nói chia lớp khối mười còn khó hơn thi lên trung học phổ thông năm nay một chút, Chi Chi muốn thi đỗ lớp chọn rất khó.”
Ba Quan thở dài nặng nề.
“Nhưng lớp mười một thì sẽ dễ hơn một chút.” Trang Gia Minh như nhớ ra gì đó, bồi thêm một câu trước khi cậu nói chuyện.
Ba Quan nuốt lời vốn muốn nói xuống bụng: “Mười một?”
“Lớp mười một có xu hướng khoa học tự nhiên.” Trang Gia Minh nói, “Chi Chi có chút thiên về khoa học xã hội, nếu kéo mấy môn không thi này lên điểm mà nói… Thứ hạng của cô ấy có thể cao hơn trước rất nhiều.”
Ba Quan ngập ngừng. Theo như nói thì, lớp mười dùng tiền vào lớp chọn không có lợi mấy, chi bằng chờ lớp mười một chi lớp rồi nói sau, thi đại học mới là mấu chốt quyết định số phận đứa nhỏ, tiền đương nhiên chắc giá nằm trên lưỡi đao. Ông suy nghĩ hồi lâu, cười điềm đạm: “Chú biết rồi, đứa nhỏ ngoan, cám ơn con.”
“Chú khách xáo rồi, con về đây.” Trang Gia Minh khẽ gật đầu, mở cửa đi về nhà mình.
Ba quan lập tức về phòng tìm mẹ Quan bàn bạc.
Chi Chi nghe lén một lúc, có tám phần chín nắm chắc được chuyện này, không khỏi cảm thái: Thật sự là người này khác với người kia, chuyện cũng vậy, lời cô nói so với lời Trang Gia Minh nói….. Trọng lượng cũng hoàn toàn khác nhau.
Nói cho cùng, vẫn là thành tích học tập.
Học giỏi, tương lai tươi sáng, thành tích tốt, quan hệ gia đình tốt, đọc sách tốt, xã hội bảy cô tám dì giáo viên tất cả đều coi trọng ba phần, vạn thử vạn linh, chữa khỏi trăm bệnh – Đừng cười, những lời này thiếu niên nghe qua trăm ngàn lần, phần đông cười nhạt, nói cho bạn biết Bill Gates còn bỏ học đấy, chỉ quay đầu lại mới biết, tình hình trong nước của nước ta hiện nay.
Tình hình trong nước như thế…Trong đầu Chi Chi nghiền ngẫm bốn chữ này (tiếng Trung 国情如此)một lúc, đột ngột tỉnh ngộ: Căn cứ theo tình hình trước mắt, bất kể cô sống lại muốn làm gì thì cũng phải chăm chỉ học tập, cạnh tranh mạnh thành tích cuộc thi, làm hết tất cả mọi chuyện là điều kiện đầu tiên.
Còn bây giờ, bên cạnh cô đã có một người như một ngọn đèn sáng rực, đi theo cậu ấy, chuẩn không sai được!
Đã như vầy, trước tiên cứ xác định mục tiêu nhỏ đã, thi đậu lớp chọn, tiết kiệm được một vạn đồng rồi nói sau.
Trang Gia Minh nói là làm, bảy giờ rưỡi sáng hôm nay, đúng giờ tới gõ cửa nhà Chi Chi.
Ba mẹ Quan phải bán hàng sớm, chưa tới sáu giờ đã phải tới quán mở cửa quán, mở cửa là Chi Chi đã sống lại, “Anh Gia Minh?”
“Hôm nay ôn tập không?” Trang Gia Minh rất hiểu tính cách của thanh mai, tối hôm qua đột nhiên có kế hoạch, không có nghĩa hôm nay sẽ thực sự hành động. Dù sao học sinh nào cũng có lúc tức giận muốn phấn đấu, nhưng còn chân chính làm thì ít lại càng ít.
Cậu hỏi theo phép lịch sự, cô đi là tốt nhất, không đi cũng rất bình thường.
Chi Chi cúi đầu rũ mắt: “Đi chứ, không phải đã nói rồi sao. Đêm qua em mất ngủ ngủ không ngon, không nghe thấy đồng hồ báo thức, anh chờ em với, em đi rửa mặt.”
Thiếu nữ thanh xuân mười sáu tuổi thức dậy, so với thành phần tri thức hai sáu tuổi dễ dàng hơn nhiều, hai phút đánh răng, một phút rửa mặt, bôi kem dưỡng da bôi kem chống nắng…. Mẹ ơi, không có kem chống nắng! Bỏ đi, Chi Chi phát huy trình độ trang điểm rèn luyện nhiều năm, thuần thục lau đều mặt, 30 giây buộc tóc đuôi ngựa, thay T-shirt và quần short jean, cầm túi xách đêm qua đã thu xếp xong rồi vọt ra ngoài.
“Giải quyết xong rồi!” Cô liếc đồng hồ trên cổ tay, từ đầu tới cuối chỉ mười phút, không cần trang điểm thật vui vẻ!
Trang Gia Minh hỏi: “Không ăn sáng à?”
“Ăn trên đường.”
“Vậy đi thôi.”
Hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Tiểu khu này vốn là phòng ở được công ty xí nghiệp nhà nước bố trí, mấy năm trước, tất cả hàng xóm đều là bạn bè đồng nghiệp của ba mẹ, đi đổ rác sau nhà cũng phải ân cần thăm hỏi các chú dì một vòng. Tuy nhiên sau làn sóng nghỉ việc, có rất nhiều người phát tài lục lục chuyển ra ngoài, nhưng phần lớn gia đình xuất phát từ đủ loại nguyên nhân (Gần trường học, trung tâm chợ cuộc sống tiện lợi, gần chỗ làm việc, không có tiền….), thời điểm 2010, vẫn đang ở đây.
Cho nên trên đường đi, họ nhận được vô số lời ân cần hỏi thăm: “Gia Minh và Chi Chi, đi đâu sớm vậy?”
Bàn về lễ phép, đều đang thời kỳ trưởng thành nhưng Trang Gia Minh đứng trên tất cả bạn bè cùng lứa tuổi, cậu dừng bước, nho nhã lễ phép trả lời: “Chào dì, tới thư viện học ạ, khai giảng phải thi ạ.”
“Ôi trời, cố gắng như vậy, chả trách được có thể thi lên trung học.” Dì kia nhìn thiếu niên tốt tính, học giỏi, bộ dạng ba tốt trước mắt này, hận không thể đoạt lấy làm con của mình, “Đứa nhỏ nhà dì thì không được như vậy, bây giờ vẫn còn vùi đầu ngủ say kìa.”
Con nhà người khác lúc nào cũng tốt nhất, huống chi là Trang Gia Minh thật sự không thể bắt bẻ.
Dì kia càng nhìn càng thấy đáng yêu, nhắc nói: “Nếu Bân Bân nhà dì hiểu chuyện bằng nửa con, dì sống ít đi mười năm cũng vui vẻ, mẹ con có đứa con trai như con, đời này cũng đáng giá.”
Chi Chi vốn dứt khoát giả làm chim cút, nghe mấy lời này xong trong lòng không tránh khỏi hồi hộp.
Trang Gia Minh cũng không phải là bảo bối từ nhỏ, làm gì được mẹ đẻ cậu hơn mười năm trước kiểm tra ra bị bệnh ung thư, mặc dù thu nhập của chú Trang không hề thấp, nhưng ung thư là cái động không đáy, có đập nhiều tiền vào cũng chưa chắc hiệu quả, cậu dần trở nên ngày càng hiểu chuyện so với người khác.
Nửa năm trước, mẹ Trang nằm trên giường bệnh triền miên nhiều năm, đã kết thúc cuộc sống ngắn ngủi của mình.
Hết chương 2