Edit: Cò Lười
Chủ nhật, Ngày 1 tháng 8 năm 2010, khí trời quang đãng
Hôm nay là ngày thứ hai Chi Chi trùng sinh trở về, lúc ban đầu khiếp sợ, hưng phấn, lúc sau lại hoang mang không biết làm thế nào, cô ở trong phòng ngủ chật chội tự hỏi một vấn đề khó khăn: tới đều đã tới, thay đổi được gì đây.
Báo thù thật xấu hổ cô là uống say xuyên qua, không phải bị mưu sát, uống rượu cũng không phải bạn trai bắt cá hai tay ngoại tình hay bạn thân phản bội, mà là nhóm bạn thân hay giúp cô chúc mừng được thăng chức tăng lương.
Thân là một người bình thường, không thù không oán, không giống như tình tiết trong tiểu thuyết.
Đá đi người con trai cặn bã, không có bạn trai, vậy đề tài tiếp theo.
Làm giàu làm giàu? Việc này có khả năng có.
Dựa theo một số tiểu thuyết, sau khi trùng sinh có ba đường tắt nhanh làm giàu nhất: vé số, mua nhà, ôm đùi.
Vé số là một thứ tốt, một đêm phất nhanh toàn dựa nó
Nhưng mà ngày thường người không mua vé số, dù nhìn đến trong tin tức báo chí có người nào đó trúng giải thưởng lớn hàng tỉ, cũng hiếm khi sẽ có nhàn rỗi đi nhớ một dãy số của tờ vé số, đặc biệt là nó lại dài như vậy, bỏ giai đoạn mà nói dù nhất thời rung động nhớ kỹ, cũng không thể bảo đảm sau khi trùng sinh có thể gặp được.
Chủ chốt là Chi Chi muôn đời không phải người giỏi, hoàn toàn nhờ vào tiền, chưa bao giờ suy xét qua thế gian thật sự có chuyện tốt là trùng sinh như vậy, căn bản không nhớ nổi bất cứ con số vé số nào.
Pass
Như vậy suy xét mua nhà một chút đi
Năm 2010, Phía Bắc Quảng Đông giá nhà trước đây rất rẻ, chỉ có bất động sản bản xứ mới đáng giá suy xét, hiện tại mới bảy tám ngàn một căn, mười năm sau đã tăng tới ba, bốn vạn.
Nhưng cho dù là đi vay mượn thì số tiền cũng không phải là số nhỏ. Cô sờ cằm nhớ lại, nếu nhớ không sai thì năm trước nhà cô mới vay mượn nhiều chỗ mua được một miếng đất mặt tiền để mở quán, trước mắt dự đoán trong nhà tiết kiệm khoảng chừng chỉ có một vạn.
Mua nhà? nằm mơ giữa bạn ngày còn nhanh hơn.
Cuối cùng chỉ còn lại có ôm đùi.
Đáng tiếc chính là, Đằng Tấn thành lập năm 1998, sau đó Alibaba là năm 1999, Weibo Tân Lãng online là năm 2009, thời điểm này là thời điểm làm web lên ngôi, đã từng có hai tháng có thể gọi cơm trên trang web, đến Sưu Hồ cũng muốn tách ra làm riêng, bấm đốt tay tính toán, các vị ba ba sớm đã không thiếu một chân làm bộ trang sức.
Trùng sinh không gặp đúng thời gian, Chi Chi bóp cổ tay thở dài, bi thương tính toán ba đường tắt.
Đừng hoảng sợ, tiểu thuyết nói cho chúng ta biết, đường tắt không thể đi, còn có thể cần cù chăm chỉ sáng lập sự nghiệp.
Nếu năm nay cô đã tốt nghiệp đại học vậy đây là chủ ý tuyệt đối không tồi, ánh mắt chiến lược dẫn trước mười năm đều không phải là không thể. Nhưng mà tiếng tăm của Chi Chi về tri thức là không có năm nay vừa mới mười sáu tuổi, hơn một tháng trước mới vừa kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở, một tháng sau lại sắp trở thành học sinh mới của trường trung học phổ thông, không hơn không kém là một trẻ vị thành niên.
Tốt nghiệp trung học cơ sơ lại bỏ học gây dựng sự nghiệp quá kích thích, không chịu nổi.
Bây giờ lên kế hoạch, xem ra chỉ có thể trở thành người viết lách, văn ngôn không yêu cầu cao, không quy định độ tuổi, tuy rằng trong nhà không có máy tính, cũng không thể đi tiệm net, nhưng có thể đi thư viện, chỉ cần thời gian cùng nghị lực là có thể hoàn thành.
Chi Chi cho rằng, trình độ chính mình có hạn không thành được đại thần, nhưng bằng vào việc động não kiếm điểm tiền tiêu vặt thì chắc không có vấn đề. Nghĩ đến đây, tinh thần cô phấn chấn, vốn là chuẩn bị mở bản thảo ra bắt đầu viết đại cương, nhưng mà khoảng khắc bút đặt lên tờ giấy trắng trong lòng bỗng nhiên hiện lên bất an.
Kỳ lạ, như thế nào cô lại cảm giác giống như đã quên cái chuyện gì đó quan trọng, là cái gì đây?
Đang suy tư, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hai người đan xen, cửa lớn lạch cạch được mở ra, giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng: “Chi Chi, ra đây ăn mì, hôm nay thừa lại nhiều thịt.”
“Vâng.” Cô nhanh chóng trả lời, nhìn thời gian phát hiện không đúng, nhất đôi dép lê đi ra: “Sao lại trở về sớm như vậy?”
Thời điểm cô học trung học cơ sở, cha mẹ ăn uống tiết kiệm mua được một cửa hàng mặt tiền nho nhỏ thì mở ở khu bên cạnh nơi mình sống, sáng bán đồ ăn sáng, tối bán đồ ăn khuya, rất là vất vả. Nhưng hai vợ chồng đều là người cần cù, dựa vào sức trẻ khoẻ mạnh, không chịu bỏ qua cơ hội kiếm tiền, mỗi ngày đều phải đến 10 giờ tối mới đóng cửa.
“Hôm nay trời mưa không có người, chúng ta dứt khoát đóng cửa hàng trở về sớm một chút.” Trong phòng bếp, mẹ Quan dùng sợi mì còn thừa lại thêm chút thức ăn, làm thành một chén thịt kho tàu thật to cho cô: “Ăn đi, ăn rồi ngủ sớm một chút.”
Chi Chi do dự, rãnh rỗi viết văn kiếm tiền cùng kiên định giúp cha mẹ chạy đi chạy lại mở cửa hàng: “Bằng không ngày mai con đi giúp cha mẹ, dù sao nghỉ hè cũng không có việc gì.”
“Con chỉ cần học tập thật tốt, chính là giúp mẹ cùng cha của con rồi.” Mẹ Quan không chút do dự nói.
Chi Chi thở dài, phồng mặt ra ngoài ăn.
Mì sợi tản ra khí trắng nóng hổi, một bên cô hút mì sợi, một bên nghĩ cha mẹ cô quả nhiên là kiểu phụ huynh tiêu biểu của Trung Quốc, có khổ cũng không thể làm khổ con cái, dù trong nhà nghèo đến không có gì ăn, cũng muốn mang phân tiền cuối cùng dùng để cho con cái học hành.
Con cái muốn giúp đỡ công việc, cha mẹ cảm động đến gạt lệ nói cái gì “Nữ nhi rốt cuộc hiểu chuyện biết giúp chúng ta vội” linh tinh hình ảnh, giới hạn trong não bổ.
Sự thật là bọn họ sẽ “Việc trong tiệm không cần con lo.” Vọt tắm ra tới Quan phụ lôi cuốn hơi nước, lời nói thấm thía mà nói, “Nhiệm vụ của ngươi chính là hảo hảo niệm thư, thi đậu đại học, không cần phân tâm.”
Nhìn thực tại đi.
Mẹ Quan cũng gật đầu theo: "Con học được một ít của Gia Minh đi, người ta được nghỉ hè cũng ngày ngày đi thư viện, tháng Chín con đến trường Trung học phổ thông sẽ phải thi phân ban? Con cũng không nên nghĩ là mình đã thi đậu mà lơ là."
Thi phân ban?! Sấm sét giữa trời quang!
Chi Chi rốt cuộc nhớ tới đáy lòng mình lo lắng điều gì, tuy rằng trùng sinh trở về thời điểm kết thúc kỳ thi trung học cơ sở, nhưng lúc cô đi khai giảng trung học phổ thông thì phải thi phân ban.
Mà cô đã tốt nghiệp trung học cơ sở hơn mười năm rồi.
“Đối đầu đối đầu.” Cha Quan không để ý sắc mặt kỳ lạ của cô, cầm hộp thuốc lá đổ ngược ra, cuối cùng lấy ra một điếu thuốc lá ngậm vào trong miệng, ấn cái bật lửa xuống, hung hăng hút một mồm to: “Ta nghe lão Trang nói, phân ban ở trung học phổ thông gồm ban thực nghiệm cùng ban phổ thông, giáo viên dạy hoàn toàn không giống nhau.”
Mẹ Quan đi đến cửa phòng tắm lập tức thu chân trở về, quan tâm hỏi: “Nói như thế nào”
“Ban thực nghiệm giáo viên đương nhiên tốt.” Cha Quan phun ra điếu thuốc, lông mày nhíu lại nghiệm trọng: “Muốn vào đi, hoặc là thi đỗ, hoặc là giao phí giúp đỡ, Gia Minh luôn luôn học hành tốt, thi được là không thành vấn đề, lão Trang là cùng chúng ta làm mối, một vạn tệ.”
“Vậy ông nói chúng ta muốn hay không” Mẹ Quan đưa mắt nhìn qua.
Quạt quay vù vù trên đỉnh đầu, có một mảnh lá cây tạt qua đèn dây tóc, phòng lúc sáng lúc tối, màn cửa sổ bằng lụa mỏng, hai con bướm thiêu thân sa vào tấm lụa mỏng, vỗ cánh phành phạch làm rung động. Cha Quan là người mặc đồ trung niên kinh điển áo lót trắng cùng quần đùi màu đen, lòng mày nhíu lại nghiêm trọng, hít vô nhả khói, tất nhiên cũng là đang suy nghĩ đến vấn đề này.
Chi Chi lại nhớ ra một số chuyện.
Lúc cô thi Trung học cơ sở dẫm phải vận cứt chó, lật đến một bài trên tập lúc đó vừa vặn là đề tài về ngôn ngữ và văn học, cho nên phát huy hơn hẳn, Trên trung học phổ thông có điểm chuẩn cao hơn nhiều.
Trường trung học phổ thông này là nơi có phân ban đầu tiên của khối trung học, năng lực của thầy giáo rất tốt, trên cơ bản mỗi năm đều có người thi đậu Bắc Đại Thanh Hoa, nếu có vô dụng cũng được vào Nam Giao ở Chiết Giang, để mà nói thì chính là: “rất trâu bò”. Cùng rất nhiều trường học giống nhau, ban thực nghiệm ở Nhất trung tập hợp nhiều giáo sư có đẳng cấp nên muốn được bố trí vào trong, hoặc là ở lúc nhập học tìm tòi nghiên cứu để lúc thi ra có một thành tích tốt hoặc là đóng một vạn tệ tiền phí giúp đỡ.
Lúc trước Lão trang và cha mẹ cô là đồng nghiệp, hiện tại là bạn tốt, là hàng xóm nhà đối diện. Có đứa con trai tên là Gia Minh, thành tích vô cùng tốt, dễ dàng thi được vào Nhất trung, đương nhiên thi phân ban cũng không có gì lo lắng mười phần nắm chắc, cha anh ấy đặc biệt qua đây cùng cha mẹ cô nói chuyện một chút về chuyện phí tài trợ.
Cô Quan Chi Chi thành tích bình thường, muốn thi được vào ban thực nghiệm, tính khả thi cực thấp. Trong lòng cha mẹ cô đối với năng lực của cô con gái này rất có hiểu biết, đau lòng mang hết của cải, đưa ra một vạn tệ để đưa cô vào cửa.
Đáng tiếc chính là, bạn học Trang Gia Minh trước vào Bắc Đại, sau vào Yale, tình hình thực tế là Quan Chi Chi chẳng hề hợp với sức học kinh khủng của ban thực nghiệm, theo không kịp tiến độ, áp lực quá lớn, sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu, đỉnh cao là mất đi cơ hội thi cuối kỳ, sau cùng bị đưa trở về lớp thường, mất luôn một vạn tệ.
Một, vạn, tệ!
Chi Chi giật mình một cái, kiên định bày tỏ: "Chúng ta không giao phí tài trợ!"
Mẹ Quan trừng mắt nhìn cô, không khách khí nói: "Con biết cái gì? Ba mẹ là vì tốt cho con, ban thực nghiệm cùng ban phổ thông không giống nhau, Gia Minh nhất định có thể vào, con không phải muốn cùng cậu ta vào một lớp sao?"
"......" Trước kia mẹ Quan chính là dùng cái lý do này thuyết phục cô, nhưng mà Chi Chi không có ý định buông tha, lấy tình cảm để cảm động lấy lý lẽ để nói rõ: "Anh Gia Minh thành tích tốt, con thì không được, theo không kịp ngược lại sẽ có áp lực."
Vậy mà, cha Quan bình tĩnh nói: "Con phải biến áp lực thành động lực, chỉ cần con có để tốt đẹp vượt qua, cha mẹ không quan tâm đến chút tiền này."
Chi Chi “” hiểu rõ cách thức, quen thuộc mùi vị, hiểu rõ cái tuổi mười sáu không hề có quyền lên tiếng.
Không thể nghi ngờ, cha mẹ yêu cô, coi trọng cô, không tiếc bất cứ giá nào bồi dưỡng cô, nhưng cha mẹ cũng coi nhẹ suy nghĩ của cô, bắt cô đi học trong lúc vô số mâu thuẫn trong đầu.
Tiếng mẹ Quan mạnh mẽ vang dội, áo ngủ vừa để xuống, đi vào phòng ngủ lật sổ tiết kiệm: "Trong nhà còn có bao nhiêu tiền? Không đủ ta sẽ hỏi em gái mượn một chút."
Dì nhỏ của Chi Chi mở tiệm bán quần áo ở nhà, buôn bán tương đối khá, cùng chị quan hệ rất hợp hòa thuận, một hai ngàn sổ ngạch tuyệt đối mượn được. Nhưng lòng bàn tay hòa hợp đồng đều đâu phải chuyện dễ dàng, chị em thân thiết cũng không thể luôn giữ được như thế.
"Cha, nhà chúng ta không có điều kiện, lượng sức mà làm." Chi Chi cố gắng giải thích cho cha mẹ hiểu, tận tình nói: "Có số tiền này, không bằng bắt một máy điều hòa không khí, bây giờ thời tiết nóng nực, mở điều hòa mát mẻ thì khách hàng cũng nhiều lên một chút."
Ngoài miệng cha Quan hút vô điếu thuốc lá, hiện lên chút hồ đồ, thần sắc có chút vui mừng nhưng rất không cho phép: “Con không cần phải xen vào, đây là việc của cha và mẹ con, con học hành đến nơi đến chốn là tốt, mì lạnh rồi mau ăn đi.”
Lại tới nữa, trong lòng Chi Chi điên cuồng châm chọc, cha mẹ cô cái gì cũng tốt, nhưng mà một khi dính dáng đến học tập, chủ yếu chỉ ba câu nói: “Không cần con lo”, “Chăm chỉ học bài”, “Đều là vì tốt cho con.”
Cô hít một hơi thật sâu, nói đạo lý không thành, vậy chỉ có thể chơi xấu, đành phải giả bộ hình dáng một thiếu nữ đến tuổi trưởng thành bị tự ái, ném thật mạnh chiếc đũa: “Như thế nào không phải là chuyện của con, người đi thi không phải là con sao? Trả tiền! trả tiền! cha mẹ không nghĩ là con có thể tự bản thân thi được vào sao?
Nói xong, không cho thời gian bọn họ phản ứng, chạy vào phòng ngủ nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong phòng khách, cha Quan cùng mẹ Quan hai mặt nhìn nhau, mê mang trầm mặc. Sau một lúc lâu, mẹ Quan nhét sổ tiết kiệm chỉ có 5000 đồng, do dự mà nói “Nếu mà Chi Chi thi được vào”
“Thành tích của con bé bà còn không biết” cha Quan lắc đầu, thở dài nói: “Đều là vì con bé tốt, như thế nào con bé sẽ không hiểu đâu”
Trong nhà cách âm không tốt, Chi Chi toàn bộ nghe thấy hết, nghĩ thầm con hiểu, nhưng cha mẹ cũng nên nghe theo ý nghĩ của con có được hay không, là con học hành mà. Cha mẹ cảm thấy tốt với con, không nhất định là con đã muốn, như thế nào cha mẹ lại không chịu hiểu.
Đang cười khổ, đầu giường lại truyền đến “Tích tích” âm thanh nhắc nhở. Cô chăm chú tìm, phát hiện là di động của mình, hai ngày trước khi mới vừa trùng sinh trở về, không có thói quen không có năng lực nhớ tốt, nên vẫn luôn ném ở một bên, đêm nay mới nhớ tới sạc bin, đã trễ thế này, cũng không biết là ai nhắn tin tới.
Cô đi qua cầm lấy cái điện thoại di động, mở cái nắp ra, hiện lên một tin nhắn. “Gia Minh” hai chữ vô cùng dễ nhìn thấy, nội dung là: tiểu thuyết đã mượn được, lúc nào rãnh thì tới lấy.
Gia Minh, Trang Gia Minh, cứu tinh a. Chi Chi chợt lóe linh quang, rất nhanh nhấn bàn phím trả lời: Anh Gia Minh giúp em với!!