Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 98:Đây là loại tình yêu gì thế?




Trên ngón áp út của người đàn ông đeo một chiếc nhẫn giống hệt chiếc trên tay Mạn Mạn, ánh mặt trời chiếu lên làm chiếc nhẫn phát ra ánh sáng trắng bạc càng khiến chiếc nhẫn trở nên láp lánh trông vô thực.

" Phu nhân thật có mắt nhìn! Đây là sản phẩm bán chạy nhất của cửa hàng bởi sự tinh tế, uyển chuyển trong từng đường nét, họa tiết của những chiếc nhẫn mang tới cảm nhận nhẹ nhàng và thanh lịch. Lại phảng phất hương vị của sự quý phái và sang trọng. Đặc biệt, không giống như với đính ước truyền thống, nhẫn cưới "tiffany" này không hoàn toàn giống nhau nhưng có sự tương đồng về cảm hứng và họa tiết tạo nên sức lôi cuốn tuyệt vời. Với chất liệu kim cương là biểu tượng cho sự trường tồn vĩnh cửu, nhẫn cưới tiffany & co thế hiện tình yêu bất tử, là sự mong mỏi của những cặp đôi uyên ương." Người nhân viên giải thích rất nhiệt tình.

Tình yêu vĩnh cửu ư....

Cô khẽ cười nhạt, "Vậy chúng ta cứ chọn chiếc nhẫn này nhé"

"Được thôi, tùy cô" Anh đáp.

Sau một hồi thanh toán hết những món đồ thì cũng đã là xế chiều. Trên đường, cô luôn mang một vẻ mặt trầm tư đến độ chỉ cần một chiếc lá rơi cũng thật mang một màu đầy bi thương.

Bầu không khí cũng dần trở nên nặng nề đi. Những áng mây cứ trôi hờ hững cứ thế bị bỏ mặc ở phía sau làn khói bụi thành phố. Tựa làn gió đơn độc lạc chốn quay về, chẳng thể đi thật xa, chỉ quanh quẩn đó đây.

Cô khẽ liếc nhìn anh, gió thổi là mái tóc màu nâu nhạt của anh phất phơ trong gió. Khuôn mặt hài hoà với sống mũi thẳng tắp, con ngươi màu xám nhạt mang một mị lực đầy cao ngạo. Người đẹp, cảnh đẹp, thật là bức tranh khiến người khác động lòng.

Thời gian vẫn cứ thế trôi, anh không hỏi, cô cũng chẳng nói đến khi cả hai về đến bệnh viện.

"Cảm ơn anh đã đưa tôi về" cô cúi đầu chào rồi rời đi.

"Bác sĩ Mạn...."

"Có chuyện gì à?" Cô ngước nhìn về phía sau hỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ ảm đạm của cô hiện tại, anh không hiểu điều gì đã khiến cô như thế. Lần trước khi đề nghị việc kết hôn giả này mà cũng đã khiến cô rơi lệ.

Không lẽ, cô ta không thích kết hôn với anh đến mức đó sao....

"Không có gì" Anh đáp rồi quay trở lại trong xe của mình.

Cô cũng không nói gì chỉ lẳng lặng rời đi.

Trong căn phòng xung quanh chỉ là một bóng đen vô vọng, chỉ duy nhất ánh sáng từ cửa sổ mập mờ chiếu vào. Những tia nắng ráng chiều còn vương đọng trên tán lá cũng nhường chỗ cho màn đêm dần buông tìm đến bên.

Cả thế giới dần chìm vào tĩnh lặng, Mạn Mạn khẽ mở cửa sổ phòng.

Trời đã tối rồi ư....

Những kí ức vụn vặt trong tâm trí cô cứ thế ùa về.

Cứ ngỡ người sẽ cùng cô đeo chiếc nhẫn cưới là anh, nhưng không ngờ lại là người đàn ông tên Vũ Tổng kia...

Dù biết đây chỉ là giả, nhưng cái khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, cử chỉ hay tính cách, lại rất giống giáo sư An, quá đỗi chân thật khiến cô như cứ ngỡ anh ấy vẫn luôn ở đây...

Khoảng khắc đó giật mình nhận ra, trái tim bỗng chốc đau nhói.

Từng khóc trong tiếng cười, từng than thở trong những lần oan ức. Như thể anh đang tồn tại trong sinh mệnh của cô từng chút từng chút một.

Cô tự hỏi đây là loại tình yêu gì thế mà bi thương đến cùng cực...?

Là loại tình yêu gì mà khiến hai người yêu hận trong biệt ly....?

Có lẽ, đây là loại tình yêu cố chấp.

Cố chấp cũng là một loại tình yêu...

Thật sự cô quá cố chấp rồi. Cố chấp đến nỗi không thể cố gắng được nữa. Cố chấp đến tuyệt vọng cho dù biết không có kết quả. Nhưng cũng cố chấp đến nỗi dù biết là không có kết quả nhưng vẫn cố chấp...

Tựa ánh đèn neon, yêu bầu trời đêm, nhưng chẳng thể nào ôm lấy. Dù có cố chấp thế nào, cũng chỉ là vô ích mà thôi...

Từng được anh cưng chiều trong vô hạn, nhưng nay thương tích đầy mình, mà vẫn không thấy người đâu. Cứ vậy mặc cô bị hồi ức trêu đùa, chỉ trách tình cảm nơi này quá sâu rộng...

Những vết thương ấy quá dữ dội, tựa loài sâu độc lộng lẫy, tất cả những hy vọng đều bị nuốt chửng sạch sẽ.

Chỉ xin thời gian khoang dung để có thể chữa lành vết thương.