“Chị tạm thời ở đây nhé, còn đồ em sẽ mang đến cho chị sau” Vũ Hân xách chiếc Vali vào trong phòng rồi nói.
Cô ngó quanh căn phòng, dù không lớn lắm nhưng lại rất đầy đủ tiện nghi. Vả lại cũng không cách xa bệnh viện là bao, tầm hai mươi phút là có thể đến nơi. Xung quanh nhà có rất nhiều cửa hàng tiện lợi và siêu thị thế nên cũng không tốn thời gian để mua sắm.
Cô bước đến gần chiếc cửa sổ rồi mở lên, cảm nhận không khí se se lạnh đang ùa về. Dù lạnh nhưng lại mang đến cảm giác rất trong lành. Dù ở trong lòng thành phố, nhưng lại có thể cảm nhận được mùi hương của đồng cỏ nội. Cảm giác thanh thản vô cùng.
Vũ Hân dựa vào cạnh bàn, tay khoanh trước ngực nhìn cô đang ngắm cảnh rồi hỏi :” Chị thấy căn phòng này thế nào ?”
“Khá tốt...cảm ơn em nhé” Cô tựa vào cửa sổ, mắt nhìn xuống bóng những người tản mạn dưới ánh nắng chiều tà kia.
Vũ Vân lúc này mới ngập ngừng giải thích :” Thật ra chuyện của Vũ Tổng....”
“Chị biết, chị hiểu lý do tại sao em lại không nói. Chị không trách em, bởi có vẻ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, khi người với người lại giống nhau đến thế, chị đã cũng đã lầm tưởng vào giây phút lần đầu tiên...”
“....”
“Em còn gì muốn nói à...?”
“À không, chỉ là....”
“Vậy nếu không quan trọng thì ngày mai gặp lại rồi hẵng nói, hiện giờ chị có chút mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút...”
Vũ Hân chần chừ nhìn cô, rồi thở dài :” Được rồi, em về trước đây. Chị nghỉ ngơi đi....”
Căn phòng lúc này chỉ còn mình cô và nỗi cô đơn. Buổi hoàng hôn cũng bị nhuộm đen mà trở nên xám xịt cả bầu trời.
Cô cảm giác như mình là một hóa thân của phiền muộn treo lửng lơ trong một khoảng không nào đó.
Không là đỉnh cao.
Không là vực sâu.
Là một cái gì đó mang mang không rõ ràng...
Dù chỉ mới qua ngưỡng của 25 và đứng trước ngưỡng 30. Nhưng cô lại cảm giác như mình đã sống gần hết cả đời người rồi vậy. Cuộc sống bận rộn làm cô xoay cuồng. Cùng với tuổi tác ngày càng lớn, tính cách cũng đơn giản hơn nhiều. Thích yên tĩnh hơn, không muốn thấu hiểu người khác, cũng không muốn được thấu hiểu. Gặp được người và chuyện mình không thích thì chả buồn nói một lời.
Chỉ ước rằng khi về già, cô sẽ sống ở một trấn nhỏ ít người. Phòng không cần nhiều thiết bị hiện đại, trước trồng hoa, sau trồng rau. Tự mình làm bánh, muối dưa. Nuôi một con mèo nhỏ, mỗi ngày tản bộ. Đi xem hát kịch. Không quấy rầy ai cũng không mong ai quấy rầy mình. Cái gọi là vĩnh viễn sánh cùng trời đất chính là như vậy. Một trà, một cháo, một đồ ăn và một người bên cạnh một người...
Những điều ấy cô đều có thể thực hiện, chỉ là không thể cùng anh...
Trong căn phòng tối, chiếc điện thoại bỗng hiện sáng. Cô cầm lên xem, là số của Mộc Nhi. Không nghĩ ngợi gì, cô liền bắt máy nhưng lại không thấy gì, bên đầu dây chỉ là một khoảng không im lặng vô hình.
“Mộc Nhi....cậu có sao không...?”
Một lúc sau mới có tiếng trả lời lại, “ Không....tớ không sao. Chỉ muốn hỏi thăm cậu thôi...”
“Tớ mới qua đây chưa được một ngày mà đã nhớ tớ đến vậy rồi ư...”
Cô giễu cợt, nhưng đáp lại lời cô chỉ là một tiếng thở dài.
Chắc chắn đã có điều gì đó xảy ra, Mộc Nhi mà cô quen biết không phải là người như vậy.
“Có chuyện gì à ?” cô lo lắng hỏi.
“Không có gì, chỉ là mấy đêm nay trực mà không được ngủ nên có chút mệt...”
“Bây giờ bên đó là mấy giờ rồi ?”
“ 1 giờ 34 phút sáng”
“Vậy tại sao không ngủ đi lại gọi điện cho tớ ?”
“Bỗng dưng không ngủ được nên gọi thôi...”
Cô nghe thấy rõ tiếng thở của Mộc Nhi qua điện thoại, có lẽ cậu ấy đang thoải mái nằm trên giường nhưng lại trằn trọc đây mà.
Cô cũng ngồi khuỵ xuống nền đất, chân co lại rồi dùng đầu mà tựa lên đầu gối mình, tay vẫn giữ chiếc điện thoại kết bên tai.
“ Nếu không ngủ được thì kiếm chút rượu hay gì đó rồi uống đi, tâm trạng sẽ đỡ hơn đôi chút...”
“....”
“ Cậu...ngủ rồi à ?”
Hơi thở ngày càng đều đặn hơn, cô tưởng Mộc Nhi đã chìm vào giấc ngủ rồi nên định cúp máy thì bên đầu dây lại lên tiếng.
“Nè Mạn Mạn”
“Sao ?”
“ Cậu có từng nghĩ một ngày sẽ gặp lại được giáo sư An chưa...?”
Lần này đến lượt cô im lặng. Cô không có cách nào khống chế bản thân nghĩ về anh, nhưng cô cũng không còn chờ mong gì từ anh nữa...
“ Mạn Mạn, cậu ngủ à?”
“ Nếu tớ gặp lại anh ấy, tâm nguyện duy nhất của tớ là hy vọng anh ấy không hạnh phúc, chí ít là không được hạnh phúc hơn tớ. Bởi vì tớ vẫn không thể nào từ bỏ. Rất nhiều lúc tớ hận anh ấy, thế nhưng yêu anh ấy còn nhiều hơn thế…”
Cô thì thầm đáp, nhưng vẫn đủ để Mộc Nhi nghe rõ từng lời.
Dù phát ra bằng lời nói, nhưng đọng lại vẫn là những nỗi nhớ không tên...
“Mà hôm nay cậu làm sao vậy...có chuyện gì không ổn ư...?”
“Thật ra, hôm nay tớ...”
“ À xin lỗi, có cuộc gọi nên hãy nói chuyện sau nhé”
Bỗng có một cuộc gọi đến, là một số lạ chưa từng lưu trong máy bao giờ. Nên cô đành tắt máy mà nghe cuộc gọi này.
Bên là giọng một người đàn ông rất trầm ấm và ôn nhu. Cô cảm giác khá quen, dường như đã nghe qua đâu đó nhưng lại chẳng thể nhớ được.
“Đây có phải là số của Mạn Mạn đúng chứ ?”
“Đúng vậy, có việc gì không ạ?”
“À thật ra hôm nay ở sân bay tôi đã lấy nhầm chiếc Vali của cô, nếu không phiền tôi có thể hẹn cô để trả lại chiếc vali được không...?”
Lúc này cô cũng mới chợt nhớ đến chiếc Vali mà mình đã lấy nhầm hồi sáng nên liền ngượng ngùng đáp :” Xin...xin lỗi, tại lúc ấy tôi vội quá nên đã lấy nhầm...”
“Không sao, tôi có thể hẹn cô ngày mai để trao đổi chiếc Vali được không ?”
“Được chứ!”
“Vậy địa điểm tôi sẽ nhắn vào số này nhé”
Nói rồi cô cúp máy thì anh ta đã gửi địa điểm vào tin nhắn. Cô mở ra đọc thì khá ngạc nhiên bởi quán cà phê điểm hẹn cũng rất gần với bệnh viện của mình.
Nhưng cũng chả mảy may quan tâm lắm, cô nhìn đồng hồ bên Trung thấy cũng đã trễ rồi nên cũng không gọi lại cho Mộc Nhi nữa.