Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 79:Cứ ngỡ




Cô sững người nhìn anh, không phải vì anh đã không đứng ra bênh vực cho cô, mà là ánh mắt anh nhìn cô như một người xa lạ, không một chút cảm xúc...

Cô chưa từng thấy ánh mắt ấy trước đây, kể cả khi anh có lạnh lùng vô tâm đi chăng nữa...Nhưng giờ đây khi nhìn vào đôi mắt này chỉ là một màu đen lạnh lẽo...

Dù diện mạo rất giống, nhưng lại cảm giác như hai người khác biệt vậy...

Liệu anh có phải là Bác Sĩ An mà cô biết không, hay là một sự trùng hợp ngẫu nhiên đến thế. Cả dáng hình, giọng nói, mùi hương, tính cách,... tất cả đều rất giống anh. Chỉ là đôi mắt ấy khiến cô nhận ra một điều, cô đang tự mình ngộ nhận điều đó.

Cứ ngỡ rằng khi gặp lại anh thì tất cả những khuất mắc dần tan biến. Nhưng giờ đây khi gặp lại, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách anh và cô, chỉ có thể nhìn nhau nhưng chẳng thể chạm tới.

Có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều chăng. Hay chỉ do cảnh vật không đổi, nhưng lòng người lại đổi thay...?

Thấy cô không phản kháng gì nữa nên anh định quay người nước đi. Nhưng khi vừa quay người thì có một vật gì đó liền níu lấy anh lại.

Anh quay đầu lại nhìn, cô đang nắm chặt lấy đôi tay của anh dường như muốn giữ anh ở lại.

“Vậy có điều gì chứng minh anh là Vũ Tổng ?”

Anh nhìn cô với vẻ khó hiểu, còn mọi người xung quanh thì lại một lần nữa hốt hoảng vì cô.

Cô ngẩng mặt lên, ánh mắt kiên định nhìn anh, “ Điều gì chứng minh anh chính là Vũ Tổng mà không phải là một ai khác ?”

Người y tá lúc này liền vội vã vừa cầm điện thoại gọi vừa lớn tiếng ngăn cô lại, “ Tôi sẽ gọi cho đội bảo an đến ngay. Cô gái này điên rồi, không biết mình đang làm gì à!”

Bỗng anh giơ tay ra hiệu cho y tá dừng lại. Mắt hờ hừng liếc nhìn cô rồi nói :”Hãy liên hệ với các bác sĩ không có lịch trực để tiếp nhận bệnh nhân này”

“Để tôi tiếp nhận cũng được mà!” cô vô thức siết chặt tay anh lại đáp.

Anh khẽ nhìn xuống, lúc này cô mới để mà bỏ tay ra. Bây giờ cảm giác ngượng ngùng mới ùa về trên khuôn mặt cô, “Xin lỗi tôi không cố ý...”

Nhưng giờ đây đối với cô bệnh nhân là quan trọng nhất nên cô dần bình tĩnh lại rồi vẫn giữ vững thái độ chính trực của mình mà nói :” Hãy để tôi tiếp nhận bệnh nhân này”

Vừa dứt lời thì người y tá khi nãy lại chạy đến với vẻ mặt lo lắng, “Tình trạng bệnh nhân ngày càng không ổn rồi !”

Lúc này cô liền vứt bỏ hết cả lòng tự tôn của mình, nhìn anh với dáng vẻ cầu xin :” Xin anh hãy để tôi có thể chữa bệnh cho bệnh nhân được không. Nếu không anh cũng có thể tự mình chữa cơ mà...?”

Thoáng đôi lông mày có chút cong lên. Chỉ trong phút chốc, cô có thể nhìn thấy được nỗi sợ hãi trong đôi mắt anh. Cô không biết mình đã nói điều gì khiến anh có thể bất an đến như thế nhưng điều đó giờ đây cũng chẳng quan trọng là bao.

Thấy anh không trả lời, cô lại nắm lấy vạt áo của anh mà nài nỉ :” Xin anh đấy, tính mạng bệnh nhân đang rất nguy kịch...”

Anh không đáp lại, ánh mắt dần chuyển hướng nhìn sang cô. Nhưng lần này là nỗi căm hận, tức giận xen lẫn sợ hãi khiến cô có chút ngỡ ngàng, đôi tay khẽ run bật lên nhưng vẫn nắm chặt lấy vạt áo của anh.

Anh hất tay cô ra khỏi người, một tay đặt lên mắt trái của mình có lẽ như muốn che dấu sự sợ hãi trong đôi mắt ấy rồi lặng lẽ rời đi.

Cô bị anh hất tay nhất thời theo quán tính mà lùi về phía sau. Vũ Vân thấy thế vội đỡ cô, còn y tá đứng gần đấy, tay chống cằm mà trách móc :” Vũ Tổng của chúng tôi không thể nhìn thấy được máu, tại sao cô lại lắm lời mà gợi chuyện thế nhỉ !”

Cô không mảy may đến những lời y tá kia nói, mắt vẫn hướng về phía bóng lưng cô độc đang dần khuất bóng, lòng chợt cảm thấy vừa mừng vừa đau...

Mừng vì người đang mang dáng vẻ yếu đuối ấy không phải là anh. Bởi nếu là anh, anh sẽ làm tất cả bằng mọi cách để cứu được bệnh nhân của mình. Anh là người mà cô cần học hỏi rất nhiều, dù nét mặt lúc nào cũng lãnh đạm, nhưng đối với bệnh nhân lại hết mực ôn nhu.

Thế nhưng, cũng vì người đó không phải là anh, khiến cô cảm thấy rất đau...

Đau vì cứ ngỡ anh vẫn còn sống. Đau vì cứ ngỡ sau bao lâu, cuối cùng đã được trùng phùng. Đau vì cứ ngỡ cô đã có thể giữ lời hứa đến cuối, được cùng anh bước vào lễ đường. Đau vì đến sau cùng, tất cả cũng chỉ là cứ ngỡ...

Cô siết chặt lòng bàn tay, đôi môi cắn chặt lại.

Trong tình huống này, tự hỏi nếu là anh, thì anh sẽ làm gì...? Anh sẽ chọn con tim hay lý trí ?

Cô cười nhạt, thầm nghĩ mình sao thật ngốc. Anh là anh còn cô là cô. Hai người là hai cá thể riêng biệt, nhưng cô chắc chắn một điều, cả hai đều chung ủa nghĩ phải cứu sống bệnh nhân bằng mọi phương pháp có thể...

Đôi mắt cô trở nên ảm đạm nhìn bóng dáng của anh, miệng chậm rãi thốt lên từng từ

“ Tôi sẽ phụ trách bệnh nhân này, dù cho có hậu quả gì đi chăng nữa !”