“Cô ấy ngừng tim bao lâu rồi? "
" Khoảng 15 phút"
" Tiếp tục ép tim cô ấy đợi đến khi kết nối máy đo nhịp tim và máy sốc điện tim, đồng thời truyền 1mm empinephrine, 3 phút 1 giọt qua ống truyền tĩnh mạch."
" Không ổn rồi, mạch càng ngày càng yếu “
" Bắt đầu sốc điện. 3....2....1, Sốc! 3....2....1, Sốc! 3....2...1,Sốc!"
" Mạch vẫn yếu, vẫn không có nhịp tim."
" Tiếp tục. 3...2...1, Sốc! 3....2....1, Sốc! 3...2...1, Sốc! "
Bác sĩ lắc đầu. Trên màn hình, nhìn tim của người phụ nữ vẫn là một vạch thẳng, không có dấu hiệu biến chuyển”
" Bệnh nhân đã từ trần vào 4 giờ 34 phút rạng sáng"
Cô lại một lần nữa rơi vào một hố đen không đáy, xung quanh chỉ là một màn đen dày đặc.
Tĩnh mịch, không lời, không hồi đáp....
Chỉ một màu đen bao phủ lấy cô, nó từ từ nuốt trọng lấy cô, khiến cô không thể thở được...
Cô sợ hãi cố gắng chạy thoát khỏi những bóng đen ấy, nhưng càng chạy, chỉ khiến cô càng mất phương hướng.
Chợt đằng xa có một ánh sáng len lỏi giữa màn đêm ấy, dường như nó cũng bị bóng tối nuốt chửng như cô vậy.
Lẻ loi, cô độc....
Chợt cô cô cảm thấy, đáng sợ nhất không phải là bóng đêm, mà là sự cô đơn buộc phải chấp nhận nó...
Nhưng giờ cô đã chẳng cô đơn nữa, vì đó có một tia sáng nhỏ nhoi ấy bầu bạn trong màn đêm dài đằng đẳng cứ lặp đi lặp lại chẳng có điểm dừng này, cứ thế bị giam cầm tựa như có rối vĩnh viễn vậy...
“ Không sao, có tôi đây rồi”
Cô chợt tỉnh dậy, hơi thở gấp gáp. Đôi mắt vẫn không giấu được sự sợ hãi, láo liên nhìn xung quanh để tìm nơi giọng nói khi nãy.
Và cô đã bắt gặp ánh mắt của anh...
Anh đã ở đó từ khi nào, ngay kế bên cạnh cô. Vẫn một đôi mắt lạnh lùng, nhưng cô lại cảm nhận được sự tin cậy trong ánh mắt ấy...
Cô vội thu lại ánh nhìn rồi sửa sang lại đầu tóc.
“ Lại gặp phải ác mộng ?“ Anh ngồi sang bên cạnh cô, hỏi.
Cô nhìn anh rồi khẽ gật đầu, “ Ừm”
Cô nhìn quanh, Mộc Nhi đã đi từ khi nào. Giờ đây chỉ còn mình anh và cô trong căn phòng này, không hiểu sao cô lại có chút hồi hộp.
Ngoài trời càng ngày càng lạnh, nhưng trên người cô chỉ khoác mỗi chiếc áo mỏng nên khiến cô có một chút lạnh mà rùng mình.
Anh nhìn sang cô, không nói không rằng mà kéo cô vào lòng mình, dùng hơi ấm để sưởi cho cô.
Cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh rồi nhích ra, từ chối : “ Không cần phiền anh đến thế, tôi đi tăng độ lò sưởi là được rồi...”
Anh càng ôm chặt cô, nói một câu đầy thâm tình, khiến cô càng ngượng ngùng : “Hơi ấm người có thể truyền nhiệt tốt hơn”
Lần này cô không phản kháng mà ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng anh.
Cô cảm nhận được sự ấm áp từ trong lồng ngực của đối phương, cố gắng nhẫn nhịn mà nằm im trong sự ấm áp ấy. Mặc dù cả đêm hôm qua không hề được nghỉ ngơi, khiến cho cả người vô cùng mệt mỏi, nhưng cô không hề hối hận.
Nó sát đến nỗi, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phà trên đỉnh đầu của cô. Nó sát đến nỗi cô có thể nghe thấy nhịp tim đang đập đều đặn của anh. Không biết rằng trái tim anh có đánh rơi nhịp nào không, còn tim cô đã chệch nhịp rất nhiều...Cô không thể hiểu tại sao hôm nay cô lại có một cảm giác rất lạ, không thể lý giải được..
Cô khẽ mím môi, điều chỉnh lại hơi thở, tự nhủ mình phải bình tĩnh lại.
Chợt cô nhớ đến những câu hỏi khi nãy nên liền ngước mặt lên nhìn anh.
Anh thấy thế liền hỏi : “ Sao, có chuyện gì à?”
“Tôi...không có gì” Cô lại quay mặt đi.
Trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại chẳng thốt được nơi đầu môi. Cô tự nghĩ, nếu anh ấy muốn nói, thì đã nói với cô rồi, không cần cô phải hỏi.