" Bác sĩ Mạn! Giáo sư An muốn cô phụ mổ tim hở cho bệnh nhân " Vũ Hân vội vã chạy vào phòng rồi nói, khuôn mặt có chút nhăn lại do thở gấp.
" Ngay bây giờ luôn à? " Cô hoang mang hỏi.
" Đúng vậy"
Một lúc sau cô đã có mặt trong phòng phẫu thuật. Anh đã ở đó đang chuẩn bị bắt đầu, thấy cô liền nói : " Bác sĩ Mạn nhanh đến đây để phẫu thuật "
Cô chẳng đáp lại gì mà chỉ từ từ tiến đến bàn mổ.
" Chúng ta sẽ ghép động mạch vành \(CABG\) để điều trị bệnh động mạch vành và xơ vữa động mạch. Phẫu thuật sẽ lấy một phần của một mạch máu khỏe mạnh từ một nơi khác trong cơ thể và sử dụng nó để tạo ra một tuyến đường mới xung quanh phần bị chặn của mạch máu và đi vào tim..."
Anh giải thích rồi quay sang nhìn cô, dường như hôm nay cô có một chút gì đó lạ. Thường ngày cô rất hăng hái khi được vào phòng phẫu thuật như sao hôm nay có vẻ không được năng động như mọi hôm.
Anh chốt hạ một câu, " Cô hiểu chứ? "
Cô gật gật mấy cái tỏ ý, cũng chẳng nói chẳng rằng gì.
" Được vậy chúng ta bắt đầu tiến hành, dao "
Như một thói quen anh đưa tay sang để cô đưa chiếc dao phẫu thuật. Nhưng đợi một hồi không thấy gì cả nên anh liền ngước lên nhìn cô thì thấy cô vẫn ngẩng người ra, mắt nhìn chằm chằm xuống dưới đất.
" Dao! " Anh nhấn mạnh lại một lần nữa. Lần này cô mới hoàn hồn mà cầm đưa cho anh.
" Tập trung vào " Anh nhắc nhở, tay vẫn tiếp tục công việc của mình.
" Vâng.... "
Cô vẫn không thể nào tập trung được, cứ nhìn thấy những đồ vật trong phòng phẫu thuật nay thì cô lại liên tưởng đến những hình ảnh trong cơn ác mộng khi nãy.
" Máy cắt tim phổi đã sẵn sàng rồi chứ? " Anh vừa làm vừa hỏi.
Lần này cô cũng chẳng đáp lại, mắt cứ vô hồn nhìn vào bàn mổ.
Anh ngước lên, ánh mắt đanh lại, " Cô phẫu thuật được chứ? "
Dù ẩn sau lớp khẩu trang nên cô không thể nhìn được cảm xúc của anh, như cô chắc chắn một điều anh đang rất kiên nhẫn. Thế nên cô bèn lắp bắp đáp : " Được...được ạ "
Anh lại quay xuống tiếp tục công việc của mình.
Ca phẫu thuật vẫn tiếp diễn, cũng đã không biết trôi qua bao lâu. Đây là một ca khá phổ biến nhưng cũng mất tầm ba đến sáu tiếng để phẫu thuật.
Bỗng dưng mí mắt cô nặng trĩu, dường như lượng cà phê khi nãy không đủ để cô tỉnh hẳn.
Tiếng của máy cắt tim \- phổi cứ lặp đi lặp lại đều đặn như một giai thoại ru ngủ vậy, làm mắt cô không kìm chế được mà sụp xuống.
" Chuẩn bị đóng xương ức bằng dây "
Lúc này anh mới ngẩng mặt lên nhìn cô thì thấy cô đang lơ mơ ngủ.
Anh không kìm chế được mà quát lên, " Đi ra ngoài! "
Cô giật mình mở mắt. Khuôn mặt anh lúc này rất giận dữ khiến cô có chút sợ hãi, giọng có chút run run : " Xin...xin lỗi "
" Đừng đem chuyện cá nhân vào phòng phẫu thuật ! " Anh quát lên khiến mọi người trong phòng đều quay lại nhìn với vẻ mặt hoang mang.
" Tôi xin lỗi...." Cô chỉ biết lặp lại lời xin lỗi của mình, vì dù gì đây cũng là lỗi của cô, chẳng thể nào phủ nhận được.
" Xin lỗi thì có thể cứu sống bệnh nhân nếu bệnh nhân có mệnh hệ gì không? "
" Tôi thật sự xin lỗi, tôi sẽ làm tiếp phần còn lại...." Cô nói với giọng áy náy xen lẫn một chút van nài nhìn anh.
Anh nhìn cô với đôi mắt sắc lạnh không cảm xúc, " Tôi không muốn bệnh nhân mất dưới tay thực tập sinh của mình, nên hãy ra khỏi phòng phẫu thuật ngay "
Nói rồi anh quay lại tiếp tục phẫu thuật.
Cô ngập ngừng nhìn anh một hồi, rất muốn giải thích nhưng giờ đây những lời biện minh đều vô nghĩa vì thật sự cô đã làm sai, một sai lầm tồi tệ không thể tha thứ của bác sĩ.
Nghĩ rồi cô liền lẳng lặng rời khỏi phòng phẫu thuật theo như đúng ý anh.