" Bây giờ chúng ta bắt đầu họp về trường hợp của bệnh nhân VIP."
Bầu không khí trong phòng họp không thể nào yên ắng hơn nữa. Ai cũng biết được tình trạng của Vũ Hân quá nặng rồi, cơ hội cứu chữa rất mong manh. Vì thế cũng không ai muốn làm bác sĩ phụ trách chính cả.
" Bệnh nhân này sẽ do giáo sư An phụ trách chính, bác sĩ Lăng Phong Sở và bác sĩ Mạn đây sẽ phụ giúp giáo sư An." trưởng khoa lên tiếng.
Cô có thể nghe thấy tiếng thở phào của bác sĩ Ngô Hưng nên liền quay sang mắng: " Bệnh nhân có quyền được lựa chọn bác sĩ, nhưng bác sĩ chúng ta không có quyền lựa chọn bệnh nhân nên đừng làm ra thái độ đó chứ!"
" Được được tôi sẽ không làm nữa. Nhưng hình như đây là lần đầu tiên cô phụ trách bệnh nhân VIP đúng chứ? " Ngô Hưng ra vẻ tinh nghịch hỏi.
" Ừm đúng vậy, nhưng sao thế? "
Ngô Hưng liền đặt tay lên vai cô lắc đầu, " Thường thì những ca VIP, nếu cô làm tốt sẽ có thưởng, không làm tốt cũng sẽ bị phạt. Nhưng e với tình trạng hiện tại...lại lành ít dữ nhiều."
" Chúc cô may mắn! " Khải Vương nhoẻn miệng cười, nụ cười như mang một lời tiễn biệt vậy.
Cô nghe xong trong lòng không thể cười nổi, nếu bị phạt tiền lương thì tháng sau chỉ có nước gặm mì gói cho qua bữa mất, tiền nhà đã ngốn hết 3/4 tiền lương của cô rồi.
"Đừng doạ em ấy nữa. Đừng lo, chúng ta sẽ làm tốt thôi." Lăng Phong Sở nhìn sang cô nói, cô nhìn lại thì cảm thấy có sự tin tưởng trong ánh mắt ấy của anh.
Cô không biết phải trả lời như thế nào vì giữa anh và cô vẫn chưa xoá bỏ được sự ngại ngùng trong khoảng cách thời gian kia. May Mẫn Huyền lên tiếng nói giúp: " Đúng rồi, bác sĩ Mạn đừng lo lắng quá. Ở đây có giáo sư An và bác sĩ Lăng rất giỏi trong chuyện phẫu thuật nên tình hình sẽ tốt lên thôi"
" Cảm ơn...." Cô nhẹ nhàng đáp.
" Vậy cuộc họp đến đây là kết thúc, mọi người có thể tan ca rồi" trưởng khoa cười nói.
Vừa nói xong thì Khải Vương và Lăng Phong Sở vội ra khỏi phòng rồi đi đâu đó. Cô khẽ liếc qua nhưng không mảy may quan tâm lắm dù gì cũng đã đến giờ tan ca lâu rồi, nhưng lại phải tăng ca vì bệnh nhân VIP này. Nhìn đồng hồ đã 6 giờ, cô chợt nhớ hôm nay Mộc Nhi đi xem mắt. Cô thầm nghĩ không biết buổi xem mắt này có thuận lợi hay không, hay lại chấm dứt như những lần trước.
Cùng lúc đó, ở một góc hành lang vắng người.
" Cầu xin bác sĩ đấy! "
" Không được, tôi đã có người quan trọng rồi nên không muốn đi xem mắt nữa."
" Hầy, đừng tuyệt tình như thế, giúp một lần thôi mà. Tại tôi có việc đột xuất nên không đi được. Bác sĩ chỉ cần đến gặp mặt một cái rồi ăn một bữa thôi mà..."
" Tôi đã nói không là không! "
" Vậy tôi sẽ trực giúp anh trong vòng một tuần, được chứ? "
" Không đi đâu."
" Giúp anh trực trong vòng hai tuần, ok không? "
" Vẫn còn ít...."
" Được được, hai tuần trực giùm với mua cà phê cho bác sĩ mỗi ngày, như thế là quá giới hạn của tôi lắm rồi... "
" Ờ ừm tại tôi thấy bác sĩ có ý thành tâm với lại cũng do công việc đột xuất....Thế nên lần này tôi giúp cậu đấy, nhưng không có lần sau đâu"
" Bác sĩ Lăng đúng là nhất mà! "
" Được rồi được rồi, vậy địa điểm và thời gian? "
" Ở quán cà phê đối diện bệnh viện, 7 giờ "
" Gấp quá vậy...? Không lẽ tôi mặc cả áo blouse rồi đi đến? "
" Bác sĩ Lăng đừng lo, tôi có mang dự phòng một bộ. Trông chúng ta cũng xem xem nhau nên chắc sẽ vừa."