Chầm Chậm Yêu Anh

Chương 26:thử thách mới




Trong văn phòng vừa rộng rãi vừa thoáng đãng, Cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc.

" Bệnh nhân tiếp theo."

Cô kiểm tra lịch trình rồi trả lời: " Giáo sư An, đã hết bệnh nhân có lịch hẹn hôm nay rồi."

Ngón tay đang thoăn thoắt gõ bàn phím của anh hơi dừng lại nhưng anh không hề nhìn cô mà lạnh giọng nói : “ Ừm, vậy mọi người tan ca trước đi.”

Cô đứng lên đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về thì bác sĩ Ngô Hưng liền chạy vào vào với khuôn mặt hốt hoảng.

" Sao vậy, có chuyện gì à? " Anh ngước lên hỏi.

" Khẩn....khẩn cấp! " Ngô Hưng thở hồng hộc, vừa thở vừa trả lời.

Cô thấy thế trấn an: " Có chuyện gì thì cũng từ từ rồi hãy nói."

" Gấp...gấp lắm, là bệnh nhân VIP!" Ngô Hưng như lấy hết hết sức bình sinh của mình mà hô lớn lên.

" VIP? " Cô nhìn Ngô Hưng rồi quay lại nhìn anh.

" Hầy đứng đó làm gì, nhanh lên! Vừa đi tôi sẽ giải thích." Ngô Hưng nói rồi đi lại lôi cả cô và anh cùng lên lầu.

Ở dãy hành lang dành cho khu phòng bệnh VIP, những người mặc áo đen đứng chật cả hành lang. Cô và anh khó khăn lắm mới được bước vào phòng bệnh, họ kiểm tra hết xem trên người anh và cô có cầm theo vật có thể làm vũ khí được hay không, còn kiểm tra cả thẻ bác sĩ mà bệnh viện cung cấp nữa, đúng là chuyên nghiệp có khác. Cô thầm nghĩ chắc đây hẳn là một quan chức cấp cao nào đó của nhà nước.

Trong phòng được treo rất nhiều hoa tươi như đã có nhiều người đến thăm rồi. Một đống người nữa mặc áo trắng đứng xung quanh giường bệnh tạo thành một vòng vây khiến cô không thể nhìn được bệnh nhân là ai.

Cô khẽ thì thầm vào tai bác sĩ Ngô Hưng: " Bệnh này có lý lịch như thế nào vậy ?"

" Cô ấy tên Vũ Vân, là con gái của chủ tịch bệnh viện này. Mới chỉ 18 tuổi thôi như 2/3 quãng thời gian là sống trong bệnh viện do khi sinh ra được chuẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh rồi. Vì vậy được đưa ra nước ngoài điều trị một thời gian dài, nhưng do không quen với môi trường mới nên quay lại Trung Quốc để điều trị..." Ngô Hưng đáp.

" 18 tuổi à....còn trẻ quá." Cô vẩn vơ nói.

Cô cố nhón chân để xem mặt cô gái ấy. Chợt trưởng khoa quay lại nhìn thấy cô và anh liền cười nói: " Chà, giáo sư An và bác sĩ Mạn đã đến rồi à"

" Chào trưởng khoa. " Cô nói, còn anh chỉ gật đầu nhẹ một cái.

Bây giờ cô mới để ý, cả khoa tim mạch đều ở đây, Lăng Phong Sở cũng vậy. Anh quay sang nhìn cô nhưng cô liền né tránh ánh mắt của anh.

" Đây là tất cả các bác sĩ ở khoa Tim Mạch của bệnh viện này. Nên con đừng lo, mọi người sẽ cố gắng làm hết sức mình." trưởng khoa ân cần nói. Cô cảm thấy trưởng khoa thật giống một người ông đang bao ban đứa cháu mình vậy, rất hiền từ.

" Mọi người không cần cố gắng cũng được. Dù gì cũng sẽ chết thôi thì chết sớm hay muộn đâu quan trọng." hai tay cô ta khoang trước ngực, mắt liếc xung quanh rồi nói.

Lần đầu tiên cô gặp thể loại bệnh nhân thế này, tưởng con gái chủ tịch thì lộng quyền ư.
Bầu không khí trong phòng liền trở nên gượng gạo, cô lại thì thầm với Ngô Hưng: " Bệnh tình của cô ấy như thế nào sao lại nói bi quan như vậy? "

" Hầy, cô ấy bị suy tim cấp độ 4 rồi. Dùng các phương án khác để chữa đều không được, chỉ còn cách ghép tim thôi. Nhưng cô biết đấy, tìm được được hiến tặng không phải dễ. Bây giờ đối với cô ấy như đang đếm từng ngày để sống vậy..."

Nghe xong cô liền quay sang nhìn cô ấy, trong lòng có chút quặng lại, chắc hẳn cô ấy đã sống rất khó khăn...

" Nè cô bác sĩ kia."

Cô gái ấy chỉ tay vào mặt cô rồi hét.

" Tôi? " Cô cũng chỉ tay ngược lại mình hoang mang.

" Ừ, đúng rồi. Đừng có làm vẻ mặt trông như đang thương hại tôi như thế" Cô ta hống hách nói.

Cô có chút khựng lại nhưng liền bình tĩnh rồi nở một nụ cười gượng gạo, " Đâu có, hôm qua chị thức khuya nên nhìn đôi mắt hững hờ thế thôi."

Cô ta không bắt bẻ được cô liền hậm hực ngước ra cửa sổ, "..... Mai mốt đừng làm thái độ ấy trước mặt tôi!"

Cô nắm chặt tay mình lại mà cố cắn răng ngăn mình đừng nói, chỉ sợ khi nói sẽ không tự chủ được.

Con bé này không những bệnh tim mà còn bị khuyết tật nhân phẩm à! sao lại dám nói với những người sắp chữa bệnh cho mình như thế. Đúng là mắc bệnh công chúa mà.

Nhưng dù nghĩ thế thì cô cũng chẳng thể nói được, đành nhoẻn miệng nở mội nụ cười công nghiệp, đáp: " Vâng, chị biết rồi"