" Mấy giờ rồi?" Anh hỏi.
" Đến giờ tan làm rồi." Cô đáp.
" Vậy được." anh nói rồi đứng dậy cởi áo blouse của mình.
" À anh cứ về trước đi, hôm nay tôi có lịch trực đêm nên phải ở lại. Nhớ lái xe cẩn thận, tôi không muốn là người phải phẫu thuật cho anh đâu." Cô nhìn anh rồi nhắc nhở.
" Biết rồi. Nhưng nếu tôi bị phẫu thuật thì cũng chưa chắc đến lượt cô đâu." Anh nhếch môi nói rồi rời khỏi phòng.
Làm như muốn tôi phẫu thuật cho là được ấy, cô thầm nghĩ và thu dọn đồ đạc, định bụng sẽ mua chút gì ăn rồi sẽ quay lại trực chợt nhớ Mộc Nhi hôm nay cũng trực nên liền gọi điện:
\- Có bận gì không?
\- Không, sao vậy? - Mộc nhi đáp.
\- Đến căn tin bệnh viện ăn chút gì đó rồi quay lại trực không?
\- Được chứ
\- Ok, xíu nữa gặp.
Cô đáp rồi cúp máy di chuyển đến căn tin của bệnh viện.
" Nè, sao ngồi đực ra đấy! Mì nở hết rồi đây này." Mộc Nhi nói rồi thổi mì húp xì xụp.
Cô thở dài rồi nhìn ra ngoài cửa, trời vẫn đang mưa tầm tã khiến lòng người cũng trở nên lạnh ngắt vậy.
" Có chuyện gì không vui à? Hay lại là chuyện về giáo sư An kia? " Cậu húych vào tay cô hỏi.
" Tớ và anh ta bận đến nổi mặt nhau còn chẳng thèm nhìn nói chi đến gây sự...chỉ là chuyện của bệnh nhân thôi." Cô u sầu đáp.
" Cậu đấy. Miệng thì cứ nói là vì tiền mới vào ngành này, chứ thực chất chỉ vì một tí chuyện của bệnh nhân là có thể lo sốt vó lên hay buồn cả ngày rồi. "
Cô chẳng đáp lại mà chỉ nhìn Mộc Nhi ăn ngon lành rồi luyên thuyên suốt. Cô cảm thấy đấy cũng là một cách để tự an ủi chữa lành bản thân mình, chỉ cần người khác vui thì mình cũng vui.
" Rồi sao, chuyện là như thế nào? "
Cô mới bắt đầu kể đầu đuôi tận tình sự việc. Mộc Nhi tâm trạng cũng trở nên có chút buồn, " Như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi...."
" Dù chọn ai thì trong lòng cũng áy náy, như có một nghìn chiếc kim đâm vào tim vậy..." cô thở dài thườn thượt đáp.
" Vậy người chồng chọn ai? Đứa con hay người vợ? "
" Không biết, cũng phải cho người ta thời gian để suy nghĩ nữa chứ." cô lắc đầu đáp rồi nhìn lên đồng hồ đã đến giờ trực nên liền tạm biệt Mộc Nhi rồi quay trở lại bệnh viện.
Phòng cấp cứu luôn tấp nập như thế, cô làm việc không ngừng nghỉ. Vừa thăm bệnh nhân này lại phải chạy qua bệnh nhân khác để chữa trị. Được một lúc ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã quá nửa đêm, cô đứng dậy vươn vai vào cái. Vũ Hân cầm hai ly cà phê đến, một ly đưa cho cô rồi nói : " Uống để lấy sức chiến đấu cho một đêm dài! "
" Cảm ơn, tôi cũng đang định đi mua đây." Cô cười rồi nhận lấy uống sạch chỉ trong một hơi.
" À mà bệnh nhân cấp cứu lần trước có một người chồng thương mình thật." Vũ Hân nói với ánh mắt ngưỡng mộ.
" Sao vậy ? "
" Hơn một ngày trôi qua rồi mà ông ấy không rời phòng bệnh nửa bước. Giờ mà người nhà được vào thăm thì ông ấy luôn túc trực bên giường bệnh, còn khi hết giờ thăm bệnh thì lại đứng ngoài cửa nhìn vào giường vợ mà không về..."
Theo tay chỉ của Vũ Hân, cô liền quay đầu nhìn sang hành lang dành cho các phòng bệnh, người chồng vẫn còn đứng đó, mắt chăm chăm nhìn vào phòng. Chỉ mới một ngày trôi qua nhưng dường như ông ấy già thêm mấy tuổi vì lo lắng, khuôn mặt mang đầy nét âu lo.
Cô nhẹ nhàng đi đến, cầm theo một cốc cà phê rồi đưa cho ông, " Dùng một chút cà phê chứ? "
" Cảm ơn bác sĩ, nhưng tôi không có tâm trạng..." ông lắc đầu đáp.
" Hầy, bây giờ chị nhà đã như thế, nếu anh gục luôn thì ai là người chăm sóc cho chị đây. Thế nên đầu tiên cũng nên quan tâm đến bản thân một tí." Cô nói rồi dúi vào tay ông một cốc cà phê.
" Cảm ơn..." Ông đáp, mắt hướng nhìn vào trong phòng bệnh.
Cô rất muốn hỏi lựa chọn của ông ấy là gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ấy, miệng cô lại chẳng thể thốt lên lời tàn nhẫn như thế. Bỗng người chồng lên tiếng: " Lúc này tôi đang tự trách bản thân...tại sao lại chẳng thể chăm sóc vợ mình tốt, để cô ấy lại chịu phải cảnh này như thế...."
" Đây là ngoài ý muốn nên ông cũng đừng tự trách mình như thế..." cô an ủi.
" Thật ra...khi biết tin mình mang thai, tôi và cô ấy đều rất mừng. Nhưng vì bệnh tim của cô ấy mà bác sĩ cũng khuyên là không nên giữ mà phải bỏ....nhưng cô ấy vẫn nhất quyết không chịu bỏ mà giữ lại. Cô ấy đã cố gắng rất nhiều.....thế nên tôi quyết định rồi, tôi sẽ không phụ lòng của cô ấy. Tôi sẽ chọn phương án hai...giữ đứa trẻ đúng tuần tuổi rồi sinh...."
Người chồng dường như vừa khóc vừa nói. Cô có thể cảm nhận được sự áy náy và đau khổ khi đưa ra quyết định này của ông. Có lẽ ông ấy đã kìm nén rất lâu rồi, nhưng giờ chỉ vì một câu nói của mình mà bật khóc như một đứa trẻ. Gánh nặng trên đôi vai đang run rẩy trong màn đêm cô độc ấy mấy ai thấu.
Cô nhẹ nhàng đưa khăn giấy cho ông rồi tiếp tục an ủi.
" Không sao, ông đã chọn lựa rất đúng. Chị nhà ở trong đấy chắc cũng đang rất vui vì lựa chọn này..."