Chương 31: Ta chọn ngươi, lưới bắt thú 4.0 !!!
“Hiện tại vội cũng không giải quyết được gì, đành phải từ từ vậy.”
Tô Tiểu Thất ánh mắt nuông chiều, đút cho Nhất Nhất muỗng cháo cuối cùng xong liền đem giao nàng lại cho Dương Đông Nhi huynh muội, mình thì rời khỏi tiểu thế giới, trở lại trong thân thể lúc này đang nằm cuộn tròn dưới hốc cây.
Đưa đầu ra bên ngoài, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, Tô Tiểu Thất bước chân chầm chậm cẩn thận chạy đi. Hắn muốn tranh thủ lúc trời tối, len lén chạy ra khỏi Lang tộc lãnh địa đi tìm Hỏa hệ bảo vật, chỉ cần tìm được món đồ này, Tô Tiểu Thất tiểu thế giới liền có thể tiến lên một bậc, đưa hắn gần hơn một bước tới giấc mộng trường sinh.
Đem Tầm Bảo La Bàn từ trong hệ thống trữ vật lấy ra, Tô Tiểu Thất trong đầu liên tục niệm lên Hỏa hệ bảo vật, kim la bàn lập tức xoay như chong chóng, cuối cùng một lúc liền ngừng lại, mũi kim chỉ hướng đông bắc, có điều mũi kim lúc này cắm xuống phía dưới, so lúc trước chỉ đường hắn đi tìm Kim Tinh còn sâu, mũi kim đều muốn đem la bàn cắm xuyên.
‘Không phải chứ, chẳng lẽ lần này muốn ta chui xuống lòng đất sao…’
‘Mặc kệ, tới đâu hay tới đó a, có Tiểu Xuyên tại, đào tới chân trời góc bể cũng không phải chuyện khó khăn gì.’
Tô Tiểu Thất một cái nhún vai, sau khi chạy ra khỏi Lang tộc lãnh địa liền không còn e dè, ba chân bốn cẳng chạy hướng đông bắc, tranh thủ đi sớm về sớm, dù sao thời gian dành cho hắn cũng chỉ có một đêm.
Nửa tiếng chạy gấp, Tô Tiểu Thất cuối cùng tại một mảnh đất trống dừng lại, kim la bàn lúc này đã đứng thẳng, mũi kim cúi xuống chỉ vào mặt đất dưới chân hắn.
‘Xem ra, chính là nơi này rồi.’
“Tiểu Xuyên, đào thẳng xuống a.”
Tô Tiểu Thất đưa Tiểu Xuyên từ trong tiểu thế giới ra, chỉ vào mặt đất dưới chân ra hiệu cho nó đào xuống. Tiểu Xuyên nghe vậy liền không chần chờ, hai chân trước sáng lên một vòng kim quang liền bắt đầu đào, chưa được vài phút trên mặt đất đã thêm ra một cái sâu không thấy đáy hố đất, đúng là xuyên sơn giáp có khác, đào hang hảo thủ a.
Thấy đã tới độ sâu nhất định, Tô Tiểu Thất cũng nhảy xuống, trước khi chui xuống cũng không quên lấp lại mặt đất bên trên, đem bùn đất chặn lại cửa hang, tránh cho tên ngu ngốc nào chui xuống làm phiền hắn tìm bảo vật.
Làm xong ngụy trang, Tô Tiểu Thất theo sau Tiểu Xuyên, cả hai đi xuống càng lúc càng sâu, lòng đất ban đầu chỉ có đất cùng một ít sỏi, lúc sau lẫn vào vài tảng đá to, hiện tại cũng chỉ toàn đá là đá, Tiểu Xuyên móng vuốt đào vào bên trên đá đánh ra tia lửa chiếu sáng cả đường hẩm.
Đang cật lực đào bới Tiểu Xuyên bỗng dưng ngừng chân, hai chân trước dùng sức cẩn thận đẩy ra trước mặt nó đống đá, mấy tảng đá lớn vừa rơi ra hơi nóng liền theo miệng hang ập vào trong, Tô Tiểu Thất đi sau liền được một trận ngộp thở, hơi nóng xông vào trong phổi làm hắn kém chút ngất đi qua.
Hắn vội vàng dùng chân dán lên Tiểu Xuyên lưng, cái sau hiểu ý liền hóa thành một chùm sáng nhập vào người Tô Tiểu Thất, biến thành áo giáp đem hắn bọc lại gắt gao, cả người kín không kẽ hở đem hơi nóng ngăn lại ở bên ngoài, hít thở không khí cũng được làm mát mới đưa vào trong.
Lúc này Tô Tiểu Thất mới kịp nhìn lấy cảnh tượng trước mặt, một biển dung nham đỏ rực, trên mặt chỉ có thưa thớt vài chỗ đất trống, nhìn không thấy điểm cuối.
Hơi nóng lúc này bị Tiểu Xuyên hóa thành áo giáp ngăn ở bên ngoài, cho dù hắn có đứng cạnh mép dung nham cũng không cảm thấy quá nóng. Thoải mái là vậy, nhưng lúc này năng lượng dùng nhiều, Tô Tiểu Thất cũng chỉ có hơn 15 phút, trong thời gian này hắn phải nhanh chóng tìm lấy hỏa hệ bảo vật cùng rời đi nếu không muốn c·hết mất xác dưới nơi này.
“Thời gian không đợi người a, xem ra lần này khó khăn một chút rồi đây, mong là có thể tìm được đi.”
Hỏa hệ bảo vật nằm trên mặt đất còn tốt, cho dù Tiểu Xuyên có thể ngăn cản hơi nóng nhưng cũng không thể chui xuống dưới dung nham, trừ phi Tô Tiểu Thất chấp nhận để Tiểu Xuyên trọng thương cũng muốn lấy được đồ vật. Nhưng này là của hắn thú thú, còn là con cuối cùng của loài, hắn cũng không nỡ a.
Tô Tiểu Thất vừa chạy vừa nhìn lấy trong tay tầm bảo la bàn, kim la bàn lúc này mặc dù đầu vẫn cúi nhưng đã nâng cao hơn chỉ về phía trước, xem ra hắn cách bảo vật vị trí cũng không xa.
Đang chạy nhanh, kim la bàn bỗng dưng động đậy, liền từ chỉ hướng trước mặt chuyển hướng sang bên trái, Tô Tiểu Thất hơi nghi hoặc, chân liền chuyển hướng theo, nhưng chạy chưa được vài bước kim la bàn lại quay ngoắt hướng bên phải, đầu kim chỉ thẳng lên trời.
“CMN, đồ sống sao ?!!!”
Kim la bàn chạy là có ý gì ? Món bảo vật này là đồ sống a, không phải đồ sống liền là bị đồ sống mang theo, Tô Tiểu Thất lập tức đưa mắt lên trên trần hang, lúc này, một đám bọ đang tụ họp thành một cái màu đỏ đám mây nhanh chóng bay tới hướng của mình, hắn liền chắc chắn, hỏa hệ bảo vật không nằm trong đám bọ này, hắn liền đem trong hang biển dung nham uống cạn, không được hắn liền làm chó…
[Đinh, Nham Cổ, Nhất Giai hỏa hệ côn trùng, sống thành bầy đàn, ưa thích dùng ăn dung nham, trong cơ thể chất chứa lượng lớn hỏa hệ năng lượng, ăn vào cơ thể dung nham có thể dùng làm v·ũ k·hí t·ấn c·ông kẻ địch, đánh không lại liền liều mạng kích phát trong cơ thể năng lượng, cùng kẻ địch đồng quy vu tận, cả đời sinh mệnh dùng để bảo vệ mẫu cổ an toàn.]
[Đinh, Nham Cổ Mẫu, hi hữu Nhị Giai hỏa hệ côn trùng, trong ngàn vạn được một Nham Cổ cổ mẫu, độ quý hiếm không cần bàn cãi, Nham Cổ bầy hạch tâm. Một con cổ mẫu một lần có thể sinh sản trăm vạn con cổ trùng, trong cơ thể năng lượng cao độ áp súc thành một viên mẫu châu, cực giai hỏa hệ bảo vật, dùng ăn có thể kích phát trong người hỏa chủng, sinh ra dị hỏa. Mẫu châu nổ tung uy lực có thể đem mặt đất xung quanh bán kính 200km san thành bình địa, biến thành thích hợp nhất Nham Cổ sinh sống biển dung nham.]
“Ực, món này bảo vật không phải dạng vừa a, đi, liều mạng !!”
Tô Tiểu Thất cắn chặt răng, liều mạng liền liều mạng, chơi lớn một lần có làm sao.
‘Uây uây, ngươi nghiêm túc sao, có liều mạng cũng không phải ngươi liều a, lúc trước còn lời thề son sắt không nỡ cho ta b·ị t·hương, hiện tại liền liều rồi ???’
Này là Tiểu Xuyên trong lòng kêu gào, nếu như nó biết đường kêu gào….
Hiện tại Tiểu Xuyên mới chỉ là đứa trẻ, Tô Tiểu Thất muốn làm gì nó liền đi theo làm gì, một chút chần chờ cũng không.
“Đi ra đi, ta chọn ngươi, lưới bắt thú 4.0 !!!”
Cứ ngỡ Tô Tiểu Thất sẽ đâm đầu chạy tới bầy Nham Cổ, chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một tấm lưới, theo tiếng kêu của hắn ném bay ra ngoài liền càng lúc càng to, đem toàn bộ Nham Cổ bầy bao phủ, vài giây đã đem bọn nó gói lại thành một trái banh to, từ trên không trung rơi rụng xuống đất.
Ngươi nghĩ hắn sẽ ngu ngốc chạy lại, liều mạng đánh g·iết cả bầy cổ trùng, chịu đựng chúng nó t·ự s·át thức bạo tạc để bắt lấy cổ mẫu sao, tỉnh đi a ngươi, chỉ có đồ ngu mới làm như vậy thôi a, nhẹ nhõm bắt được tại sao lại không làm đây.
Vài con chạy trốn được Nham Cổ nhìn thấy cổ mẫu b·ị b·ắt lập tức bay tới t·ấn c·ông Tô Tiểu Thất, trong miệng dung nham không ngừng phun về phía hắn.
Nhẹ nhàng né tránh bay tới phía mình t·ấn c·ông, Tô Tiểu Thất nhanh chóng đem còn sót lại Nham Cổ giải quyết, xong liền đi tới trước bọc lưới, đem bọc thu vào trong tiểu thế giới, thời gian đã qua gần mười phút, hắn cần gấp rút chạy khỏi nơi này.
Lấy ra Tầm Bảo La Bàn, kim la bàn lúc này đã liên tục xoay vòng, điều này có nghĩa bảo vật đã lấy được, chỉ cần Tô Tiểu Thất nghĩ tới vật khác hắn liền có thể tiếp tục tìm kiếm.
Yên tâm đem la bàn cất vào, Tô Tiểu Thất hướng về phía cửa hang chạy đi, nơi này chắc chắn còn cái khác bảo vật nhưng hắn thật sự không đủ thời gian, nơi này lúc sau hắn vẫn có thể quay lại, cũng không thiếu một lần này cơ hội.
Hai phút sau Tô Tiểu Thất đã tới được miệng hang, sau khi chui vào dùng mấy tảng đá lớn lấp kín cửa hang hắn liền tức tốc chạy lên mặt đất, một buổi tối thời gian cũng đã gần hết, chậm trễ một chút liền không cách nào giải thích cho đám lang yêu kia, dù sao đầu não của bọn chúng ngu ngốc, có giải thích cỡ nào bọn nó cũng không tin.