Chương 30: Một bữa 36 chén, hỏi ngươi sợ hay không ?!!
"Ừng ực, trông thật ngon nha, đại nhân, đây là món gì a, một lát cho tiểu nhân ăn thử một ngụm được không ?"
Thanh Lang thấy Tô Tiểu Thất nấu ăn liền mò lại nhìn, tên này vừa mới luyện tập xong, trong bụng đang đói cồn cào, cả hai mắt đều bị đồ ăn lấp kín, chẳng thèm để ý rằng xung quanh nồi cháo chỉ có mình hắn cùng Tô Tiểu Thất, cái khác sinh vật đều từ xa xa đứng nhìn, tên nào tên nấy trên khuôn mặt đều tràn đầy e ngại cùng sợ hãi.
"Ngươi còn tới đây đứng ?! Biết cái này là gì không mà lại dám đòi ăn, ngại mình sống quá lâu sau ? Mau cho ta cút ra ngoài !!"
Bọn ngươi nghĩ nồi cháo này là bình thường cháo hay sao ?? SAI !!! Đây là một nồi độc dược a !!! Không tin ngươi liền lại ăn một muỗng, xem thử cảm giác bị bốn người khiêng có thoải mái vô cùng như trong lời đồn hay không...
Dương Chí Thành ngày thường chăm sóc rau củ, cực kỳ am hiểu bọn nó độc tính, trong tiểu thế giới đám động vật gặp lâu thì quen, đối mấy loại này rau củ tránh như tránh tà, chỉ có Thanh Lang mới vừa vào nơi này, bây giờ vẫn ngu ngơ lấy đứng bên cạnh Tô Tiểu Thất, hai mắt nhìn chằm chằm trong nồi đang sôi ùng ục cháo, trong miệng nước dãi đã khống chế không nổi mà chảy ra ngoài.
Tô Tiểu Thất cũng không cần biết tên này là giả vờ hay thật sự không biết, hắn cho đầu sói kia một cước liền đem nó đá đi ra ngoài.
Bản thân Tô Tiểu Thất là tâm thần hình chiếu vào trong tiểu thế giới, độc khí không ảnh hưởng được hắn, Thanh Lang tên này hiện tại có thể không nhìn ra vấn đề gì, chờ một lúc sau miệng sùi bọt mép cũng đừng rên rỉ cầu Tô Tiểu Thất cứu hắn mạng chó, lại cứu liền lỗ vốn rồi a…
Ngoài xa, đám động vật theo bản năng bu lại thành một cục, tại trung tâm không ai khác ngoài Niên tiểu ô quy. Tên nhóc này bởi vì trên người lục quang có khả năng trị độc, đã sắp bị chèn ép thành mai rùa kẹp thịt, nó lúc này cả người chật vật, cố gắng vùng vẫy bò lên lưng Tiểu Xuyên mới tránh thoát được một kiếp.
Gần bên cạnh, Dương Đông Nhi ôm Nhất Nhất đứng nói chuyện với nàng ca ca, vừa chuẩn bị chào hỏi để mang mình tiểu thư qua ăn tối thì thấy Thanh Lang đang lần mò đi tới, trong miệng còn lẩm bẩm nói lấy cái gì.
"Tên ngốc, không thấy bọn ta đều đứng ngoài này sao ? Gan ngươi cũng thật lớn a~"
Dương Chí Thành nhìn theo muội muội ánh mắt, thấy đang đi tới là Thanh Lang, miệng hắn lại ngứa ngáy, không nhịn được liền chọc ghẹo vài câu.
Thanh Lang khuôn mặt nhăn nhó, nó vừa bị Tô Tiểu Thất đạp đi ra, hiện tại còn bị Dương Chí Thành giọng điệu cợt nhả trêu chọc, bực mình liền há mồm phản bác.
"Tên khốn ngươi còn nói, thấy ta đi vào còn không biết há mồm kêu lên một tiếng, coi ta bị đại nhân chửi vui lắm sao ???"
"Chuyện ngươi lúc trước kêu thú thú đánh ta còn chưa cùng ngươi tính sổ đây, còn chuyện ngươi nhét tất thối vào mồm ta, giờ lại muốn gây sự, ngứa da rồi phải không, hửmmm ??"
"Có giỏi thì ngươi đừng kêu lên thú thú, hai ta đơn đấu a, không đem ngươi đánh cái răng rơi đầy đất, ta liền chó cũng không làm !!!"
Hắn ồn ào một lúc lâu, nước dãi văng đầy trời, nhưng tất cả những gì Dương Chí Thành nghe được lại chỉ là...
"Gâu, gâu gâu gâu ẳng, gâu ???"
"Gâu gâu, gừ gâu gâu, ẳng ẳng gâu, gẩu gâu, gẩuuu ??"
"Gừ gừ gâu gâu, ẳng gâu, gầu gấu gâu gầu gâu !!!"
"Thật xin lỗi, ta nghe không hiểu, kiếm cái phiên dịch đi."
'CMN, ta nghe hiểu a !!!'
Dương Chí Thành ngắn ngủi một câu, Thanh Lang trong lòng như bị ngàn cái xe tải ủi qua, hắn chỉ có thể âm thầm gào thét trong vô vọng, tới lúc nào hắn mới có thể mắng chửi người khác bằng tiếng người đây.
Mặc kệ ngôn ngữ không thông, Dương Chí Thành vẫn từ trong giọng của Thanh Lang nghe ra ý tứ không tốt, chưa được vài câu hai tên này đã cùng nhau ầm ĩ lên, chỉ thiếu mỗi lao vào đánh nhau.
Dương Đông Nhi ôm Nhất Nhất đứng nhìn hai tên ngốc cãi lộn, vui vẻ nở nụ cười. Nàng cùng ca ca sau khi được Tô Tiểu Thất cứu về, thời gian trôi qua cực kì thoải mái, có thể nói vô lo vô nghĩ.
Bọn họ ngoại trừ phải làm một ít việc vặt, công việc chủ yếu chỉ có trông coi Nhất Nhất, trồng trọt một ít rau củ, rèn luyện thân thể cùng nâng cao tu vi, muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ, nhàn không thể nhàn hơn, lúc trước ở trong gia tộc cũng không như vậy tốt qua.
"Nhất Nhất giao cho ta đi, bọn ngươi cơm tối liền tự lo, lát nàng ăn xong ta sẽ giao lại cho ngươi."
Chờ lâu không thấy Dương Đông Nhi mang Nhất Nhất vào ăn cơm, Tô Tiểu Thất đành tự mình đi ra đón.
Lúc đi ngang quan hắn liền liếc mắt ngó một chút, xem thử tình trạng của Thanh Lang, thấy tên kia vẫn còn có thể gào mõm chó lên cùng Dương Chí Thành cãi lộn, hắn liền yên tâm đưa con gái yêu Nhất Nhất của mình đi cho nàng ăn tối.
Nhìn Nhất Nhất bị Tô Tiểu Thất ôm đi, Dương Đông Nhi nghịch ngợm lè lưỡi nhỏ, nàng chỉ định đứng chơi thêm một lúc, không nghĩ tới lại đứng lâu như vậy, cũng may không bị đại nhân trách phạt.
Thấy ca ca vẫn còn đang cùng Thanh Lang lẫn nhau phun nước, nàng liền tiện tay nắm lấy bên cạnh mình một con gà, thuần thục nhóm lửa vặt lông, chưa tới vài phút, bên cạnh đống lửa đã ghim ngay ngắn mấy dãy xiên gà nướng, liên tục bị Dương Đông Nhi quét lên gia vị, dần dần tỏa ra mùi thơm mê người.
Đáng tiếc, con gà kia tới lúc nằm trên lửa vẫn không thể tin được sự thật này, cái này đẹp đẽ nhân loại hằng ngày vẫn thường hay cho nó ăn, vuốt ve tâm sự với nó, thứ mà nó lâu nay tưởng là tình cảm thì ra cũng chỉ là vỗ béo đợi làm thịt thôi sao... Haizzz, nhân loại, cuối cùng nó vẫn là nhìn thấu a.
"Ca ca, mau qua ăn cơm, thịt nướng sắp chín rồi !!!"
Đói bụng chịu không được, thấy ca ca vẫn đang còn hăng say, Dương Đông Nhi vội lên tiếng thúc giục Dương Chí Thành, đợi thêm một lúc nàng liền thật nhịn không nổi rồi.
Mùi thịt gà nướng thoang thoảng bên chóp mũi, làm Dương Chí Thành đang khoái chí cùng đầu sói kia cãi nhau kém chút cắn phải đầu lưỡi, vội vàng cho Thanh Lang một cái mặt quỷ liền chạy lại chỗ muội muội, hình tượng gì cũng không để ý đã bắt đầu cầm lên xiên nướng gặm ăn, miệng không ngừng khen ngon.
Thanh Lang thấy hai người ăn mới sực nhớ ra mình vẫn còn chưa ăn gì, bụng đã đói lại càng thêm đói, ánh mắt thèm chảy dãi nhìn lấy bên cạnh mình tiểu động vật, trong đầu còn đang không ngừng tính toán xem nên chọn tên xui xẻo nào làm buổi tối hôm nay đồ ăn.
Còn đang say mê, Thanh Lang cảm thấy bên cạnh có ánh mắt đang nhìn mình, hắn lơ đễnh liếc qua liền giật bắn lên, lông tơ dựng ngược, cả người không tự chủ được run lẩy bẩy.
'Này không phải con kia màu vàng thú thú sao, nó nhìn ta làm gì a, không phải lại ngứa chân rồi chứ....hay là...ực..'
"Đại ca, ta thịt sói vừa già vừa dai, lại lâu ngày không tắm, ăn không ngon a..."
Thanh Lang đau lòng, Thanh Lang không nói, hức...hức...
Chuẩn bị tìm thú nhỏ làm đồ ăn, lại bị thú thú cho nhìn thành đồ ăn, hắn Thanh Lang làm gì nên tội a...
May mắn, Tiểu Xuyên chỉ nhìn nó một lúc rồi quay mặt qua không để ý tới, nhưng Thanh Lang muốn đi qua bắt gà lại bị Tiểu Xuyên ném cho một ánh mắt, đành cụp đuôi cười trừ, ngoan ngoãn quay mặt đi ra một góc ngồi im thin thít, môi cũng không dám hé ra một câu.
'Mong rằng lát nữa đại nhân thấy ta tội nghiệp, cho ta một ít đồ ăn, không thì tối nay thảm rồi a..'
Thanh Lang ánh mắt tội nghiệp nhìn phía Tô Tiểu Thất, người sau lúc này mải mê cho con gái cưng của mình ăn, mặc kệ Thanh Lang có nhìn rách mắt cũng không có được chút nào quan tâm.
"Nhất Nhất a, mau ăn chóng lớn, mau ăn chóng lớn a, ta còn chờ dẫn con đi chơi đây~"
Tô Tiểu Thất mặc dù trên miệng không ngừng giục con gái chóng lớn, trên trán lúc này đã đổ đầy mồ hôi, từng hạt to bằng trái ổi, không ngừng tuôn ra.
'Không phải chứ, ăn nhiều vậy không vấn đề gì sao...'
Chỉ cần hắn đưa muỗng cháo tới, Nhất Nhất liền cười khúc khích ăn hết, ăn xong vẫn tiếp tục há miệng chờ được Tô Tiểu Thất đút cho, nhưng mà nàng ăn chén này đã là chén thứ 36 rồi a !!!!!
Nồi cháo Tô Tiểu Thất vừa nấu khi nãy, hiện tại đã nhìn thấy đáy, nồi này hắn nấu một bữa đều có thể cho bốn năm người trưởng thành ăn no, để cho Nhất Nhất ăn cũng cần phải năm sáu ngày mới có thể ăn hết, cuối cùng bây giờ chỉ cần một buổi đã không còn....
[Đinh, Vạn Độc Thể của nàng đang trong lúc thức tỉnh, cần lượng lớn năng lượng, kính xin túc chủ cung cấp đầy đủ năng lượng để Vạn Độc Thể thuận lợi thức tỉnh.]
'Không cần nhà ngươi nói ta cũng biết.'
Nhìn tình hình này, Tô Tiểu Thất phải kiếm một chỗ để trồng trọt độc dược rồi, nếu không sau này Nhất Nhất lớn dần, việc ăn uống hằng ngày của con gái hắn cũng sẽ lo không xong, không lẽ ngươi mỗi ngày đều bắt hắn phải đi ra ngoài nhặt rau đào khoai sao, hắn là muốn làm tiên nhân ngao du thiên địa, không phải làm nông dân a !!!