Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cha Ta Cứ Ngao Ngao Gọi, Phải Làm Sao Bây Giờ !!!!

Chương 16: Nhặt Chỗ Tốt.




Chương 16: Nhặt Chỗ Tốt.

Mặc kệ Phong Lang, Tô Tiểu Thất dùng Toàn Tri Chi Nhãn nhanh chóng lướt qua đống đồ lộn xộn trước mặt, hai chân không ngừng từ trong thùng chứa lục lọi, cuối cùng lôi ra một cái to bằng đầu người tảng đá .

Mặt ngoài sần sùi, so đá bình thường không khác là bao, nhưng trong mắt hắn lại nhìn ra bên trong giấu giếm huyền cơ. Đem tảng đá đặt qua một bên, tiếp tục mò đồ tốt, một lát sau hắn lại tìm ra một viên màu sắc sặc sỡ bảo thạch, óng ánh long lanh, cũng là ẩn chứa bí mật.

“Ngươi đang làm cái gì ? Không phải nói chỉ là nhìn một chút thôi sao, giờ còn phá đồ của ta, làm hỏng ngươi đền được hử ?”

Thấy đầu kia bạch lang đang chui đầu lục lọi trong thùng chứa đồ, Phong lão lang liền gấp, bốn chân năm cẳng chạy ra ngăn lại hắn xằng bậy hành động, khuôn mặt đau lòng kiểm tra lên đồ vật của mình.

Nhìn thấy mọi thứ đều hoàn hảo hắn mới thở ra một hơi, quay đầu hậm hực, chằm chằm nhìn lấy Tô Tiểu Thất.

“Ha ha, ta chỉ muốn nhìn kĩ hơn một chút mà thôi. Phong lão, ta muốn đổi lấy hai món đồ này, ngài xem cần dùng bao nhiêu yêu đan a.”

Bị bắt tại trận Tô Tiểu Thất chỉ có thể ngượng ngùng cười, nói sang chuyện khác đánh lạc hướng đầu kia lão lang chú ý.

“Hai vật này à, tảng đá này lúc trước thấy có chứa năng lượng nên ta mang về, mấy năm cũng không biết tác dụng liền bỏ xó ngươi muốn thì cứ lấy.”

“Còn viên kia, cũng chỉ là đẹp mắt một chút bảo thạch mà thôi, đều mang đi đi, đưa ta 20 yêu đan là được. Trả tiền rồi cút đi.”

Phong lão đầu mặt không quan tâm trả lời, chỉ muốn nhanh chóng tiễn tên này ngu ngốc đi ra khỏi nhà mình.

Nghe thấy hắn nói câu đầu tiên, Tô Tiểu Thất ngầm vui tưởng mình được lấy miễn phí, chờ tới câu sau mặt hắn liền đen, đành phải khó khăn móc ra yêu đan trả tiền rồi đem đồ đi.

‘Đành chờ lần sau đến lại tiếp tục mò a, lão già keo kiệt, ta còn muốn để lại một ít đi đổi đồ vật đây.’

Khi nãy hắn đã để ý đến Ám Lang mang về một vài thứ thú vị, cũng không biết số yêu đan còn lại có đủ dùng hay không.

‘Hừ hừ, đồ tốt tới tay, lão già keo kiệt đáng ghét, chờ lúc ta trở lại liền đem nhà ngươi gốc cây lật cái úp sấp, quần lót cũng không cho ngươi lưu.’



Làm xong quyết định, hắn chầm chậm đi về chỗ ở của mình, tâm thần để lại một chút chú ý dưới chân đường đi, còn lại đều chui vào trong tiểu thế giới chuẩn bị mở ra mới lấy được hộp mù.

Toàn Tri Chi Nhãn đưa ra thông tin rất chuẩn xác, vẫn còn thể tin tưởng, không giống cái nào đó cẩu hệ thống...

Cầm tảng đá kia trong tay, Tô Tiểu Thất bắt đầu điều khiển trong tiểu thế giới năng lượng, từng chút truyền vào bên trong.

Chờ tiểu thế giới sắp không chịu được phải tăng nhanh hấp thu ngoại giới năng lượng, tảng đá trong tay hắn mới ăn no, từng mảng từng mảng vỡ vụn rơi xuống đất.

Lúc này bên trong chỉ còn một đầu to bằng bàn tay màu vàng tiểu thú, cuộn tròn nằm ngủ ngon lành.

Cả người nó bọc trong một lớp vảy giáp hình nón thông xếp chồng lên nhau, cạnh vảy sắc bén, chừa mỗi phần bụng làn da không gì che đậy, Tô Tiểu Thất vừa nhìn liền nhận ra.

“Tê tê thú, danh xuyên sơn, kiếp trước bị người lùng bắt để ăn thịt cùng lấy nó vảy giáp làm thuốc, tình trạng nguy cấp, một số loài gần như tuyệt chủng.”

“Ta chỉ từng trên sách báo nhìn thấy được, ngoài đời thật trông còn đẹp hơn a.”

Hắn yêu thích sờ sờ lớp vảy giáp trên người nó, cảm giác hơi thô ráp, vô cùng cứng cỏi. Bị liên tục sờ mò, thú nhỏ khó chịu mở mắt đánh giá trước mặt mình nhân loại.

Mặc dù không phải dùng đồ vật của hệ thống dung hợp tạo thành như tiểu ô quy Niên, nhưng nó có thể sinh ra được đều nhờ trong tiểu thế giới năng lượng, đối Tô Tiểu Thất cảm giác phi thường thân thiết.

“Tiểu tê tê thú, ta gọi ngươi Tiểu Xuyên chịu không ? Không nói chuyện sao, không nói gì liền là đồng ý a.”

Rút kinh nghiệm lần trước nói nhiều cũng không được gì, Tô Tiểu Thất một mạch liền thành đem sự việc quyết định, tiểu tê tê muốn ngăn cũng không kịp ngăn. Vừa đặt xong tên, Tiểu Xuyên thông tin liền được Toàn Tri Chi Nhãn đưa ra.

[Tính danh: Tiểu Xuyên

Chủng tộc: Xuyên Sơn Thú

Giới tính: Đực



Tu vi: Chưa nhập giai

Tuổi thọ: 2 tháng/25 năm]

[Thần thông: Thôn Kim (Tiên thiên thần thông)]

[Chú thích: Ngủ say trăm năm thôn kim thú, từ khi mới sinh liền tự mang thần thông, có thể thôn phệ kim loại tăng lên tự thân tu vi cùng phòng ngự. Tính cách hiền lành, bị Nhân loại nuôi nhốt lấy vảy giáp, hiện giống loài diệt tuyệt, là đầu cuối cùng Xuyên Sơn Thú, mời túc chủ trân trọng.]

‘Tiên thiên thần thông a, nuôi lớn lên có thể công có thể thủ, chỉ là hơi tốn cơm, xem ra ta phải đi tìm ít kim loại, cũng đến lúc dùng vật kia rồi.’

Tô Tiểu Thất trong đầu suy tính, ngoài miệng liền trêu ghẹo trên tay mình Tiểu Xuyên vài câu.

“Tiểu Xuyên à, ngươi cũng là đầu cuối cùng Xuyên Sơn Thú rồi, sau này ta đi đâu tìm cho ngươi lão bà a, ngươi chẳng phải liền độc thân suốt đời sao ?”

‘Ngươi như vậy xem được không ? Độc thân cẩu một đầu, so sánh với ai đây ?’

Tiểu Xuyên ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, ta là bất khả kháng, chỉ có ngươi là vô dụng mấy chữ liền viết rõ lên mặt.

‘Làm sao so Niên đầu kia tiểu ô quy còn khó chiều a..’

Tô Tiểu Thất chỉ có thể cười cười, trong lòng thầm than, chân chính tự nhiên sinh mệnh có khác, không giống ai kia từ nhân tạo biến ra.

Thả xuống tê tê thú, hắn đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm Nhất Nhất. Sáng nay hắn phát hiện một chuyện kinh hỉ, Nhất Nhất bò được rồi !!!

Từ khi phát hiện Nhất Nhất không biết bằng cách nào di chuyển ra chỗ bầy dê hắn liền âm thầm quan sát một phen, quả nhiên bị hắn bắt được nàng lật mình bò dậy, tự mình đi tìm sữa uống.



Cũng thật may là bị hắn nhìn thấy, trong tiểu thế giới mặt đất mặc dù đã phủ cỏ nhưng đất đá cũng không ít, Nhất Nhất da thịt non nớt, bò lên đến chỉ có nước đem thân thể trầy xước.

Tối hôm trước khăn lót bị nàng mài ra hai cái lỗ hổng to, đầu gối cùng lòng bàn tay đều hơi trầy da, làm hắn đau lòng không thôi, dị giới nhân cũng thật là mãnh a, không uổng thế giới này năng lượng.

Dùng còn lại vải quần áo, Tô Tiểu Thất vắt óc nghĩ ra toàn bộ mình có thể tưởng tượng được hình huống, xiêu xiêu vẹo vẹo may cho nàng bộ đồ mới dày hơn, hắn mới dám để nàng bò đi chơi.

Nhất Nhất lúc này đang theo sau lưng tiểu ô quy, nho nhỏ thân ảnh cả người bọc kín trong quần áo không chừa kẽ hở, trên đầu cũng đeo một cái đơn sơ mũ bảo hiểm, chỉ có trước mặt là trống, hai bên mặt cũng có chỗ nhô ra phía trước, tránh cho nàng sấp mặt xuống đất làm đau chính mình.

Tiểu ô quy trên lưng cây nhỏ rơi ra quang cầu bị nàng đưa tay bắt được, tiếng cười lanh lảnh không ngừng vang vọng, xem ra chơi được rất vui a. Đi theo tiểu ô quy cũng tốt, lỡ nàng b·ị t·hương cũng có Niên kịp thời chữa trị, hắn cũng an tâm phần nào.

‘Đi tìm bảo mẫu cho nàng đi.’

Tô Tiểu Thất quyết định, tâm thần lui ra khỏi tiểu thế giới. Còn về viên kia bảo thạch hắn đã có chủ ý, cần chờ một thời gian.

Chuyển sang hướng nơi ở của Ảnh Lang tộc trưởng, hắn đi tìm chỗ đổi chiến lợi phẩm thành yêu đan cũng ở gần đấy. Dưới chân tốc độ tăng lên mấy phần, tránh cho bị cái khác yêu quái đem đồ vật đổi hết khi đó hắn liền khó xử.

Vừa chạy tới nơi hắn liền đụng phải đi ra Ám Lang, tên kia trên miệng còn ngậm lấy một cái hộp gỗ, không khó đoán, bên trong có thể là hắn vừa đổi được yêu đan.

Đem thân sói né qua một bên nhường đường, chỉ nghe Ám Lang đi qua thấp giọng để lại cho hắn cảnh cáo.

“Ngươi liền là đầu kia từ Trung Địa tới sói ? Tốt nhất cho ta đàng hoàng một chút, nếu không, đừng trách ta thủ đoạn độc ác.”

‘Mới gặp đã ra oai phủ đầu sao, cũng thật là...’

“Thiếu tộc trưởng yên tâm, tại hạ dưỡng thương xong liền đi, sẽ không tiếp tục ở lại làm phiền.”

Trả lời qua loa cho xong, Tô Tiểu Thất cất bước đi tới trước mặt gốc cây, mặc kệ đầu này bị nuông chiều hỏng hắc lang.

Ám Lang thấy đầu kia bạch lang vậy mà đối với hắn qua loa, trong lòng cũng âm thầm ghi nhớ, chờ ngày nào đó đem phát tiết ra ngoài.

Đầu kia thiên tư trác tuyệt hôi lang, mới vừa thức tỉnh thuộc tính đã làm cho hắn thấy được nguy hiểm, bị hắn nghĩ cách đuổi ra khỏi tộc, có lẽ cũng đ·ã c·hết mất xác, bây giờ lại tới cái này bạch lang...

‘Đưa đi một cái lại tới một cái, hừ, đều là con chuột nhỏ mà thôi, tộc trưởng chức vị là của ta, ai cũng đừng hòng tranh.’

Ám Lang trong lòng đắc ý, ngạo nghễ ngậm lấy hộp gỗ đi về chính mình hốc cây. Có tộc trưởng cha hắn làm chỗ dựa, ai có thể tranh lại hắn đây.