Chương 12: Tiểu Ô Quy.
Ánh sáng tản đi, cây gỗ nhỏ cũng đi theo biến mất. Chỉ thấy trên mặt đất lúc này nằm một con rùa cạn, trên mai rùa khiêng một cái cây nhỏ, lâu lâu từ trong cành lá lại tỏa ra một ít hạt sáng màu xanh lục.
Mặt đất cây cỏ bị ánh sáng chạm vào mắt thường đều có thể thấy được cao lớn lên một chút, càng thêm tràn đầy sức sống. Chưa đầy vài phút, xung quanh cây cối cũng đã cao lên tới Tô Tiểu Thất đầu gối, làm hắn cảm thán không thôi.
“Thì ra sáng tạo sinh mệnh mới là ý này a.”
Trong giới thiệu của Ngàn Năm Thụ Tâm cũng đã có nhắc tới chuyện này, nhưng hắn không nghĩ đến kết quả lại bất ngờ như vậy. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào trước mặt mình con rùa nhỏ, Toàn Tri Chi Nhãn liền đưa ra thông tin.
[Tính danh: Chưa có
Chủng tộc: Thụ Quy
Giới tính: Đực
Tu vi: 35 năm (Nhị Giai Yêu Quái)
Tuổi thọ: 01/230 năm]
[Thần thông: Trì Dũ Chi Quang]
[Chú thích: Sinh ra sau khi dung hợp Ngàn Năm Thụ Tâm cùng phổ thông cổ thụ, trong người tích trữ Ngàn Năm Thụ Tâm năng lượng, biết từ từ hấp thu qua thời gian. Năng lượng này sẽ gia tốc cùng hỗ trợ nó đột phá tu vi. Lượng tu vi hấp thu cao nhất có thể lên tới ngàn năm.]
Thấy tu vi của mình còn thua một con rùa, Tô Tiểu Thất chỉ biết cười khổ, ai bảo hắn không thể chủ động hấp thu năng lượng đây. Nhưng tiểu ô quy dù sao cũng là của hắn, có thể xem như là hắn bảo tiêu đi ?? Sau này gặp đánh không lại địch nhân hắn liền đóng cửa thả tiểu ô quy.
Hơn nữa rùa nhỏ còn có Ngàn Năm Thụ Tâm năng lượng hỗ trợ, trước khi hấp thu hết năng lượng, nó tu vi tăng tiến đã là chuyện nước chảy thành sông, không một trở ngại.
Nếu như hắn muốn chắc ăn có thể tìm nơi nào đó cẩu đi lên, chờ ngày ngàn năm ô quy quái tu thành chính quả, lúc đó trong Tử Vong Sâm Lâm Tô Tiểu Thất liền mặc sức đi ngang.
“Tiểu ô quy ngoan, Thất gia ta cho ngươi đặt tên a. Để ta xem xem, gọi Tiểu Lục được không ? Hay là Quy Quy ? Tiểu Quy ? Lục Quy ?? Thụ Bối ?”
Tô Tiểu Thất trong lòng chính đang tưởng tượng tương lai tốt đẹp viễn cảnh, miệng thì không ngừng liệt kê chính mình nghĩ ra được tên cho tiểu ô quy chọn, cái sau lúc này biểu lộ cực kì ghét bỏ, này đều là thứ đồ gì a ngươi ???
Không chờ hắn nói ra cái khác tên nát, tiểu ô quy liền dùng chân trước viết ra trên mặt đất một chữ “Niên”. Chỉ chỉ vào chữ trên mặt đất rồi lại chỉ vào người mình, tiểu ô quy ra hiệu cho tên ngốc trước mặt rằng đây là tên của nó, hắn có thể ngừng biên được rồi (=_=!)
Tô Tiểu Thất nụ cười cứng ngắc đọng lại trên mặt ‘Ta Tô Tiểu Thất, Thất gia, đặt tên có phế đến như vậy sao ???’
Không thèm nhìn Tô Tiểu Thất hoài nghi nhân sinh biểu lộ, Niên liền vác lấy trên lưng cây nhỏ nhàn nhã ở trong tiểu thế giới khắp nơi đi dạo, chỗ nó đi qua cây cỏ ào ào phát triển, làm cho không khí trong tiểu thế giới càng trong trẻo mấy phần.
Tâm thần lui ra khỏi tiểu thế giới, Tô Tiểu Thất dựa theo vách đá cẩn thận đứng dậy, cúi người chui lại vào trong hố đất. Hiện tại trời đã tối, trên người lại mang thương hắn cũng lười đi tìm chỗ trú, liền ngủ lại đây đi.
Vừa chuẩn bị nằm xuống hắn lại dùng tay vỗ trán, trong lòng thầm mắng.
‘Thật là ngu a, có thể trị liệu ta tại sao còn phải chịu khổ đây !!!’
‘Ửm, đây là nơi nào ? Sao ta lại ở đây ? Tên ngốc muốn làm gì, không phải là đói bụng muốn ăn ta đi ???’ Niên bị Tô Tiểu Thất cầm trong tay, khuôn mặt đề phòng nhìn chằm chằm người trước mặt.
“Niên Niên a, không phải ngươi có khả năng trị liệu sao, liền giúp giúp ta chữa trị một chút thương thế có được hay không ??”
Tô Tiểu Thất khuôn mặt tươi cười, cố dùng giọng điệu nhỏ nhẹ xin nhờ tiểu ô quy giúp hắn. Nếu như có thể thoải mái đi ngủ, tại sao hắn phải chịu khổ đây, da mặt dày cũng không phải chỉ để trưng.
Tiểu ô quy Niên bị Tô Tiểu Thất nài nỉ làm phiền chịu không được, đành phải dùng ra nó thần thông Trì Dũ Chi Quang.
Oánh lục ánh sáng từ cây nhỏ cành lá bay nhập vào ngực Tô Tiểu Thất, hóa thành dòng nước ấm chạy quanh một vòng trong người rồi tụ lại ở bụng hắn, dần dần chữa trị hắn thương thế.
Một lúc sau, Tô Tiểu Thất thử thử cử động một chút cơ thể, đã không còn đau như trước, trên bụng hắn bây giờ chỉ còn lại một vùng màu nâu nhạt, có vẻ không bao lâu liền sẽ lành hẳn.
Tô Tiểu Thất hài lòng thu Niên vào trong tiểu thế giới, sau đó liền phủi phủi trên mặt đất bụi, lôi ra từ trong tiểu thế giới thảm lông gấu đem trùm lên người. Điều chỉnh xong thoải mái dáng nằm, không tới vài giây sau trong hố chỉ còn lại tiếng ngáy của hắn.
‘Ăn xong liền chùi đít bỏ đi, ngươi có thể nào thực dụng hơn một chút nữa được không ?? Ít ra cũng phải nói tiếng cảm ơn đi ??’
Niên lúc này bị đưa trở lại tiểu thế giới, tâm tình thập phần bất mãn. Lần sau Tô Tiểu Thất b·ị t·hương nó thề sẽ phải đi tới đạp thêm một chân. Nhờ nó chữa trị sao, kiếp sau đi !!! (~_~メ)
.........
“Đi tới khi nào đây a...” Tô Tiểu Thất thở dài.
Hắn đã đi bộ được nửa ngày, trong rừng hang núi cũng nhiều nhưng đều đã có chủ, đánh không lại hắn chỉ có thể tiếp tục đi tìm. Nhưng tìm mãi cũng không thấy chỗ nào còn trống, Tô Tiểu Thất cũng bắt đầu nản lòng thoái chí, nếu như tìm không được, tối nay hắn lại phải tạm bợ đi qua.
Nửa năm trước sống lang thang hắn cũng đành chấp nhận, dù sao khi ấy hắn thân sói liền là da bọc xương, yếu tới mức một con chuột hắn cũng phải đuổi hai ngày mới bỏ được vào miệng.
Bây giờ Tô Tiểu Thất bản thân đã là Nhị Giai Yêu Quái, coi như là có được chút thực lực đủ để tự vệ, hắn lại phải tự mình lần mò đi tìm chỗ ở, đúng thật mất mặt.
“Toàn bộ đều là do Lưu Khải sai !!!” Tô Tiểu Thất hận nghiến răng.
Nếu không phải Lưu Khải đuổi tới, hắn tiêu sái đẹp trai lão Thất lúc này liền ở trong hang ấm áp chơi đùa cùng Nhất Nhất, việc gì phải lang thang lạnh lẽo như vầy cơ chứ....
“Gào !!! Khôi Hùng, mau dừng tay, chẳng lẽ ngươi muốn đắc tội Lang Tộc sao !!”
Đang thững thờ đi bộ, Tô Tiểu Thất loáng thoáng nghe thấy phía trước truyền đến gào thét âm thanh. Không hề nhớ tới lần trước giáo huấn, hắn liền vội vàng cúi người, âm thầm mò tới xem náo nhiệt.
Đem đầu giấu trong bụi cây, Tô Tiểu Thất ánh mắt phát sáng nhìn về phía trước mặt bãi đất trống, lúc này nơi đó đang có ba đạo thân ảnh cuốn lấy nhau, không ngừng vật lộn.
Hai con Sâm Lâm Lang, một xanh nhạt một nâu đỏ, đang cùng nhau quần ẩu một con gấu nâu, trong miệng sói không ngừng gầm gừ. Xem ra là bọn nó đánh không lại liền phải cố lấy thế đè gấu, mong muốn dọa lui đầu này gấu nâu.
“Gào Hống !!! Chó sói c·hết bằm, đánh không lại liền cụp đuôi chạy đi a, còn nhiều lời ta Hùng gia tối nay liền phải ăn thịt cầy nướng.”
“Bình thường khi các ngươi dẫn nhau đánh hội đồng ta Hùng Tộc tộc nhân, tại sao lúc đấy lại không sợ đắc tội ta Hùng Tộc đây ??? Một đám tiểu nhân mà thôi.”
Khôi Hùng miệng phun hương thơm, hai tay gấu lúc này bên trên đều bọc một lớp màng màu vàng, không ngừng phách vỗ, đánh về phía hai đầu sói đang lung tung chạy nhảy xung quanh gãi ngứa cho hắn.
Thanh Lang cùng Hỏa Lang chỉ có thể di chuyển né tránh, cẩn thận lựa chọn lúc đầu kia gấu nâu sơ hở, dùng bọn nó móng vuốt cào lên người Khôi Hùng. Lực đạo không đủ chỉ cào rơi đầu kia gấu vài cọng lông cùng để lại trên da gấu vài vệt mờ làm bọn chúng cực kì đau đầu.
Ai bảo bình thường tộc nhân thích tụ tập đi gây hấn đánh nhau với mấy đầu gấu ngu này đây. Hôm nay bọn hắn tách ra đi riêng, nửa đường xui xẻo gặp phải Khôi Hùng, nếu như đi đông một chút tình cảnh cũng sẽ không bểt bát như bây giờ.
Tô Tiểu Thất âm thầm vui vẻ nhìn xem ba con động vật đánh nhau túi bụi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm chỉ trích.
“Các ngươi đánh mông hắn a, liền nhằm chỗ yếu hại của hắn mà cắn. Này hai đầu sói không biết cách t·ấn c·ông sao ??”
“Còn ngươi đầu này gấu ngu, có thể nào đánh chuẩn hơn một chút được không, mắt ngươi bị mỡ che lấp không thấy đường hay gì ??”
Hắn cũng đang rất muốn lao ra, tận dụng cái này cơ hội giúp đỡ hai đầu sói kia để tìm đường quay trở về Lang Tộc, nhưng tình thế vẫn chưa tới mức đủ nguy hiểm để Tô Tiểu Thất ra tay. Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Chờ tới khi hai đầu sói kia đánh không lại, sắp bị con kia gấu ngu cho ăn hành, lúc đó liền sẽ có một đầu đẹp trai Bạch Nguyệt Lang tình nguyện nhảy ra trợ giúp bọn nó thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, đưa hai đầu sói tội nghiệp này một đường thuận lợi đi vào trong chảo dầu của hắn a...