Chương 11: Toàn Bộ Đều Do Lưu Khải Sai !!!
Tô Tiểu Thất ngậm miệng, cả người nằm dài trên đất, thở không ra hơi.
Hắn chạy trốn vài giờ, trên bụng còn bị đá một cái, ngũ tạng lục phủ như muốn rớt ra ngoài lại còn phải gắng sức chạy, hiện tại Tô Tiểu Thất cả người mệt mỏi, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc cho tới sáng ngày mai.
Nhưng nghĩ lại bên người còn nằm Lưu Khải, cả thân sói đều không được thoải mái. Tô Tiểu Thất liền đi ngậm lấy một tảng đá lớn, đem qua đè bẹp đầu của Lưu Khải, sau lại dùng móng vuốt cào tơi tả chỗ vết chém trên hai nửa người cùng dưới đất kẽ nứt, rồi dùng đất tuyết đem Lưu Khải cả người vùi lấp lên.
Xác nhận không còn gì sơ xuất, hắn liền quay đầu đi tìm chỗ ở mới, dù sao chỗ cũ hiện tại là ở không được, quá gần thôn nhỏ. Hơn nữa hiện tại thôn nhỏ cũng xui xẻo bị Lưu Khải đi tìm tài liệu đem người của cả thôn đều g·iết, sớm muộn cũng bị người khác phát hiện.
Lúc trước sau khi bị Lang Tộc đuổi đi, hắn chỉ dám đi loanh quanh ở phía ngoài rìa Tử Vong Sâm Lâm, con mồi chỉ có thỏ, gà rừng cùng nai, lâu lâu mới nhặt được một đầu đi lạc lợn rừng. Ba đầu lợn rừng trong tiểu thế giới là hắn liều mạng chạy vào khu vực của Lang Tộc mò về.
Dù sao cũng đều là sói, b·ị b·ắt gặp còn có thể thương lượng thương lượng, nếu như chui vào tộc khác lãnh địa, cỏ trên mộ phần hắn lúc này đều có thể cắt đi xào rau.
‘Hiện tại ta hình dạng cũng thay đổi, có thể nào lại chui trở về Lang Tộc không đây ??’
Tô Tiểu Thất thầm nghĩ, dù sao hiện tại hắn cũng không còn là lão sói xám Độc Lang, chủng tộc đều thay đổi, trở về hắn đố ai có thể nhận ra, nếu nhận ra được hắn liền làm chó.
‘Trước không quan tâm, tìm chỗ ngủ trước đã.’ Hiện tại hắn bước đi cũng đã không nhấc nổi chân.
Tùy tiện tìm một đống đá lớn, Tô Tiểu Thất cố gắng đào ra một hố đất bên dưới, sau khi chui xuống hắn liền lấy đá che lại, chỉ chừa lại vài kẽ hở dùng thông gió. Một lát sau, xung quanh chỉ còn tiếng hít thở cùng đầy trời tuyết rơi.
.........
Buổi tối, trong hố đất một màu đen kịt.
Đang nằm ngủ Tô Tiểu Thất bỗng dưng trợn to mắt, cả người dùng sức đụng vào đống đá trước mặt, đưa đầu sói ra ngoài cố gắng hít thở không khí. Tuyết lớn đem mấy khe hở hắn chừa lại che lấp kín, làm hắn suýt nữa tự chân đào mồ chôn mình.
Chật vật lách mình ra khỏi hố, Tô Tiểu Thất cả người kiệt sức dựa lưng vào đá. Cảm nhận được cơn đau dưới bụng, hắn nhăn mặt, cả thân lông tóc rút đi, biến trở lại dạng người.
Đưa tay vạch áo, lộ ra bên trong tráng kiện cơ bắp, trên bụng hắn tám khối cơ bụng lúc này bốn khối bên phải đã bầm tím, ẩn ẩn đau nhói, hơi cử động liền khiến Tô Tiểu Thất hít thở không thông.
“May mắn cách biệt tu vi cũng không nhiều, nếu không sau này có lẽ ta chỉ có thế ngồi xe lăn.”
Trước đó ăn trọn một đạp của Lưu Khải đã làm nội tạng của hắn tổn thương nghiêm trọng, như lúc đó lực đạo mạnh hơn một chút, xương sống của hắn liền sẽ gãy làm đôi.
Điều này cũng phần nào cảnh tỉnh Tô Tiểu Thất, mặc dù yêu quái thân thể mạnh hơn nhân loại, nhưng chênh lệch tu vi chỉ cần không quá lớn, điểm này cách biệt liền có thể bị san bằng.
(Ục... Ục... Ục...)
“Lưu Khải c·hết bầm, đi lấy cái nồi liền bị ngươi đuổi cả một ngày, hại ta hiện tại ngụm canh nóng cũng uống không được, he tuii !!”
Thuận miệng chửi Lưu Khải hai câu, Tô Tiểu Thất đang định đem đồ ăn ra nấu, cánh tay bỗng dưng dừng lại giữa không trung. Ngước đầu nhìn lên chỉ thấy đầy trời mây mù, tối đen một mảnh, hắn nuốt ngụm nước miếng.
“Cho Nhất Nhất chờ một ngày, sẽ không đói c·hết đi.....”
Nhanh chóng chuyển tâm thần vào trong tiểu thế giới, trên giường lúc này chỉ còn lại một mảnh khăn, Nhất Nhất đã không thấy. Vội vàng tìm quanh một lúc, Tô Tiểu Thất liền nhìn thấy nàng đang nằm trong bầy dê, cặm cụi ôm chính mình bình sữa, uống quên trời đất.
Hắn mò lại gần, ngồi xổm xuống trầm ngâm nhìn lấy Nhất Nhất, trong đầu không ngừng tự hỏi.
Tô Tiểu Thất nhớ rõ ràng buổi sáng liền là hắn tự tay đem nàng đặt trên giường, cẩn thận che chắn xung quanh sau mới thoát ra dọn dẹp còn lại trong hang đồ vật, không thể là hắn nhớ lầm đi ???
“Nhất Nhất ngoan, mau nói cho ta biết ai mang con ra đây a.”
Tô Tiểu Thất vừa dùng ngữ điệu dụ dỗ nói chuyện vừa dùng ngón tay chọc chọc Nhất Nhất trắng tinh gò má, xong bị nàng dùng tay nhỏ phủi phủi ra ngoài, ngại hắn nhiều chuyện làm phiền nàng ăn uống.
Một người chọc một người đánh được nửa ngày, Tô Tiểu Thất căng thẳng tinh thần cũng từ từ thả lỏng, lúc này hắn khuôn mặt vui vẻ ngồi nhìn Nhất Nhất ăn cơm.
Một lúc sau, từ tiểu thế giới xách ra một con gà, cắt tiết vặt lông, làm sạch nội tạng, Tô Tiểu Thất nhóm lửa liền đem xiên tốt thịt gà gác lên lửa nướng, lâu lâu lại quét thêm lên một ít gia vị, mùi hương nức mũi làm hắn nước miếng chảy ròng.
“Chỉ tiếc không lấy được nồi, tối nay trời lạnh, ta liền một ngụm canh nóng đều uống không được, toàn bộ đều là do Lưu Khải sai !!!”
Tô Tiểu Thất vừa gặm thịt gà vừa mắng Lưu Khải, uất ức trong lòng cũng vơi đi phần nào, hắn âm thầm quyết định, sau này mỗi khi có vấn đề gì hắn liền mắng Lưu Khải, cho tới khi nào hắn không còn nhớ Lưu Khải là ai mới thôi.
“Cẩu hệ thống, đánh dấu.” Ăn uống cũng không quên chính sự.
Tô Tiểu Thất vừa dứt lời, âm thanh của hệ thống liền vang lên, nhưng lần này lại là ba lần.
[Đinh, chúc mừng túc chủ may mắn bạo phát.]
[Đinh, túc chủ nhận được Ngàn Năm Mộc Tâm x 1 viên]
[Đinh, túc chủ nhận được Tầm Bảo La Bàn x 1 cái]
“Cực hạn xui xẻo liền là may mắn sao, cẩu hệ thống, không phải là ngươi đang dụ ta đi tìm c·hết chứ ???” Tô Tiểu Thất cẩn thận dò hỏi, hắn liền không tin có chuyện tốt cỡ này, lại còn là hệ thống bạo phát, kể ra có khi chó còn cười nói chi là hắn.
[Đinh, kính xin túc chủ không cần nghi ngờ hệ thống. Hệ thống đưa phúc lợi chỉ vì cảm thấy túc chủ quá phế vật mà thôi.]
“%*# ngươi cẩu hệ thống, ^*$^@#%^ ngươi. Có giỏi liền bước ra đơn đấu, ta liền chấp hai tay hai chân cũng phải dùng ta miệng chó cắn c·hết ngươi.”
Ngươi nghe xem ngươi nghe xem, có cái nào cẩu hệ thống lại đi chê mình túc chủ phế vật a ??? Thật tức c·hết hắn.
Một lúc sau, cảm thấy không làm gì được hệ thống, Tô Tiểu Thất đành phải nhịn xuống khó chịu trong lòng, đưa mắt nhìn về phía hai món vật phẩm vừa đạt được.
[Tên vật phẩm: Ngàn Năm Mộc Tâm
Chú thích: Ngàn năm thụ yêu sau khi c·hết, cả thân tu vi áp súc mà thành tinh hoa, mang theo bên người có thể làm dịu thương thế, nhỏ bé kéo dài tuổi thọ. Dùng cho tiểu thế giới cần kết hợp với trong tiểu thế giới động thực vật. Sau khi sử dụng có thể tạo ra sinh mạng mới, tăng lên tiểu thế giới nồng độ năng lượng cùng thảo mộc thân hòa.]
[Tên vật phẩm: Tầm Bảo La Bàn
Số lần sử dụng: 3
Chú thích: Dùng để tìm kiếm bảo vật thích hợp nhất dựa theo mong muốn của người sử dụng. Bán kính 10 km.]
Cất đi Tầm Bảo La Bàn, Tô Tiểu Thất cầm lấy Ngàn Năm Thụ Tâm vào tiểu thế giới. Không phải hắn không cần Tầm Bảo La Bàn, chỉ là hiện tại hắn cũng không gấp cần vật gì.
Đọc xong giới thiệu của Ngàn Năm Thụ Tâm cùng liên tưởng tới tác dụng của Thủy Thạch, Tô Tiểu Thất liền xác định ý nghĩ lúc trước của mình.
Theo như hắn suy đoán, mỗi một thế giới tầng dưới chót nhất đều sẽ cần phải có được ngũ hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, cũng dựa theo đó mới có thể phát triển ra các thuộc tính khác.
Thời điểm Tô Tiểu Thất vừa mới mở ra tiểu thế giới, bên trong chỉ có đất cùng đá, không có động thực vật sinh sống, dưỡng khí cũng thiếu nghiêm trọng. Tới tiếp sau dần dần bị hắn thêm vào Thủy Châu cùng cây cỏ mới khiến nó có được hình dạng bây giờ.
Thời điểm hiện tại tiểu thế giới đã có Thủy Châu cho đượcThủy thuộc tính, dung hợp xong Ngàn Năm Thụ Tâm cũng sẽ có Mộc thuộc tính.
Nếu dùng Giới Thạch đại diện Thổ thuộc tính thì Tô Tiểu Thất chỉ còn thiếu Kim cùng Hỏa là có thể tập hợp đủ ngũ hành, hoàn thiện tiểu thế giới cơ bản nhất hạ tầng pháp tắc.
Lúc đó cho tiểu thế giới tiến giai liền có thể kéo theo mấy cái đại diện ngũ hành vật phẩm thăng cấp, không cần lại thay thế, đem tận dụng tối đa lợi ích có thể đạt được.
Vật đầu tiên Tô Tiểu Thất nghĩ tới dùng để dung hợp Ngàn Năm Thụ Tâm liền là gốc cây nhỏ hắn trồng cạnh hồ nước lúc trước. Dù sao trong tiểu thế giới chỉ có mình nó là đủ to để có thể dùng dung hợp.
Đem trên tay đồ vật đặt vào thân cây nhỏ trung tâm, một chùm sáng từ trong thân cây bộc phát, đem cả cây từ đầu tới chân bọc thành một cái kén màu xanh lá. Một lúc sau, ánh sáng từ từ tản đi, hình ảnh trước mắt liền làm Tô Tiểu Thất hoài nghi nhân sinh.