CHƯƠNG 4: THIÊN MÀU VÀNG
Bình thường ban đêm tôi rất ít khi ra ngoài, nhưng tại dạo này Phùng Đức Long đang phát điên, bởi vì nghe nói Lý Gia Duy tự sát.
Thấy bảo mấy năm cuối Giản Duy chơi đùa với Lý Gia Duy, thế là bao trọn cả một nhà hàng hải sản, khách khách khí khí nói chia tay cùng Gia Duy, mặt khác còn kèm thêm cả một khoản phí chia tay không nhỏ.
Lúc ấy Gia Duy thực trấn tĩnh, nhận lấy chi phiếu của Giản Duy, lại còn cùng Giản Duy ăn chung bữa tối cuối cùng.
Sau đó, Gia Duy liền đổi chi phiếu ra tiền mặt, dùng một phần tiền đó mua một lượng lớn heroin, ở nhà nuốt thuốc tự sát. Phùng Đức Long nghe xong tin này cứ như mất hồn, không ngừng gào thét, “Tôi phải đi cứu Gia Duy!”
Đáng tiếc Giản Duy đã bao nguyên ba tầng bệnh viện St Mary[1], bên trong chỗ nào cũng là nhân viên bảo vệ của Giản thị, Phùng Đức Long ngay cả mong muốn gặp Gia Duy một lần cũng vô phương. Cuối cùng tôi đành phải nhờ vả một đứa bạn trong bệnh viện mới có thể cải trang cho hắn thành nhân viên y khoa đi vào, thế nhưng hắn vừa nhác thấy Giản Duy ngồi bên ngoài phòng bệnh là phát điên phát rồ lên chạy đi bóp cổ gã kia, tự dưng bao nhiêu công sức lại thành ra đổ sông đổ biển hết.
Mẹ kiếp, còn vạ lây tôi bị đứa bạn chửi um.
Có điều qua vài ngày Tú Lệ tìm đến, run run rẩy rẩy nói với chúng tôi, hai ngày trước Gia Duy liên lạc với cô ta, bảo là đã tìm được cách dứt được Giản Duy rồi, muốn cùng cô đi Paris bắt đầu lại một lần nữa.
Lúc ấy Phùng Đức Long choáng váng.
Thế là sự kiện Gia Duy uống thuốc độc biến thành một vở kịch đáp án treo lơ lửng.
Sửa ống là công việc ban ngày gắn liền với ngàn nhà vạn hộ, hiện giờ một mình lang thang giữa tối đêm đen kịt có chút không biết phải làm sao. Tôi hút thuốc lá, phả khói đi dọc theo con phố náo nhiệt.
“Hi!”
Có người đập vai bắt chuyện tôi, tôi vừa ngoái đầu, liền thấy một thằng nhóc mặt mũi đẹp đẽ tựa mình ở dải lan can chắn vỉa hè.
Đúng, thường thường tôi cũng sẽ chả sử dụng lời lẽ nữ tính hoá như thế trên người đàn ông, về cơ bản tôi cho đó là một sự vũ nhục, nhưng mà thằng nhóc này lại thật sự… thật sự quá là mê hồn. Da nó trắng bóc, dưới ánh đèn cao áp lại có vẻ mang theo sắc trắng óng ánh, đôi mắt phượng thật dài dẫn theo một độ nghiêng nhất định, trong con ngươi lộ ra thần tình như thể thú hoang, thoắt cái vô tội, thoắt cái ác tàn, mũi thẳng, đầu mũi hơi nhọn, môi miệng đỏ phơn phớt bong bóng bởi có thoa son. Nó mặc một cái áo tơ mỏng màu đen, cách lớp áo tôi có thể nhìn thấy đầu ngực nhênh nhếch của nó, quả thực là báu vật chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ làm cho người ta bừng bừng dục vọng, cơn dục vọng muốn lập tức được xé toang lớp quần áo để trực tiếp vọt vào.
“Hi!” Tôi cũng thuận đà ghé sát vào nó.
“Ba nghìn đồng!” Vành môi đỏ ướt của nó phun ra một cái giá, rồi còn bổ sung, “Trọn gói!”
“Ba nghìn…” Tôi rít một hơi thuốc, đưa tay gãi phết qua đầu ngực nó, nó tức khắc hít vào một hơi.
Mẫn cảm thật! Tôi cười, “Ba nghìn có đắt quá không, dù sao em cũng hưởng thụ rồi?”
Đuôi mắt xếch lên của nó lười biếng liếc nhìn tôi, nói, “Đây là giá ưu đãi lần đầu tiên cho chàng đấy, lần tiếp theo chàng tìm em sẽ là năm nghìn.”
“Cao giá thật!” Tay tôi vuốt phần dưới của nó, vừa nhỏ không lớn quá, tôi chầm chậm xoa nắn, cảm thụ nhiệt độ nó bốc ra. Tôi hạ tầm mắt thấy nó chỉ cười nhạt nhìn tôi.
“Khụ! Em tên là gì.”
“Chàng có thể gọi biệt danh của em!” (tự nhận thấy mình lấy ngôi xưng hô quá tởm =))
“Vậy biệt danh của em là gì?”
“Hoàng tử điện hạ!”
“Ừm… Hoàng… tử điện hạ…”
“Ai cũng gọi em như thế, nếu chàng thích, em cũng có thể ăn mặc theo kiểu hoàng tử!” Ánh mắt lười nhác của hoàng tử điện hạ không có nhìn đến vẻ giễu cợt của tôi, nói thế.
Xuất phát từ điểm tò mò ấy, quả nhiên ở một khách sạn năm sao cao cấp tôi được xem chính trang của hoàng tử điện hạ, một bộ trang phục thêu dệt Baroque[2] màu vàng, cổ áo nới rộng hình lá sen, thoạt nhìn cứ như là phong cách thời kỳ đầu của Hà Lan, nhưng bởi trên người nó lại quấn đầy ruy băng, cho nên lại na ná phong cách Pháp, ống tay áo Gothic[3], phía dưới còn cả chiếc quần bó chặt màu trắng. Chả biết hoàng tử điện hạ này là từ ngõ hẻm nào chui ra mà mặc bộ trang phục chẳng ra đâu vào đâu thế này, có điều công nhận có làm nó thoạt nhìn quý tộc hơn lên nhiều phết.
Nhớ lại Phùng Đức Long từng nói bước sóng của màu vàng rất vừa phải, là màu sắc có khả năng phát sáng nhất trong tất cả các màu, nhưng chính bởi quá chói sáng mà bị coi là trớt nhả, nhạt nhẽo; tính chất cực kỳ không ổn định sẽ dễ dàng phát sinh sự lệch lạc, hơi tăng màu khác lên là y như rằng sẽ mất ngay đi trạng thái vốn có.
Chắc đúng là như thế, vẻ quyến rũ giả tạo của Baroque và hoàng tử điện hạ căn bản không thèm che giấu đói khát vừa mâu thuẫn lại vừa hài hoà, nó nằm trên giường lớn tự an ủi chà xát phân thân mình, phiến môi đo đỏ ướt át không ngừng vuột ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.
Tôi nhịn không được chạy tót lên giường, ấn lên ngón tay thon thả của nó cùng nó vuốt ve, ướm hỏi, “Kể cả em là nhân viên phục vụ của khách sạn năm sao, tuỳ tiện chiếm dụng phòng khách sạn cũng không việc gì nghiêm trọng chớ?”
“Thế thì mới đừng có lãng phí thời gian!” Hoàng tử điện hạ liếm liếm vành môi đỏ sậm, rồi mới kề sát vào tôi, rướn thân lên liếm lên yết hầu, hai tay thong thả cởi quần tôi ra. Thời điểm nó làm những động tác này, cứ đong đưa cái mông nó mãi.
Tôi cảm nhận được độ ấm từ cái lưỡi ẩm ướt của nó, cái loại cảm giác lúc ấm lúc lạnh này thật tê dại, tâm khảm bất giác cả kinh biết hôm nay mình đụng phải cao thủ rồi.
Tôi nhìn biểu cảm mắt mị như tơ của hoàng tử điện hạ, nó tách hai chân tôi ra, dùng đầu lưỡi khẽ chạm lên mặt sau của tôi, tôi nén không được bật thốt lên a một tiếng, cảm giác đầu lưỡi nó càng lúc càng chui vào bên trong, kể cả là kẻ đã từng trải vô số như tôi cũng dằn lòng không được mà to còi rên rỉ.
Đầu hoàng tử điện hạ vùi ở giữa hai chân giạng to của tôi ra sức liếm láp, tôi sướng đến độ sắp bay đến nơi, trong lòng cảm thấy ba nghìn đồng cũng thật là lãi quá đi mất.
Đang lúc tôi âm thầm tính lời, cửa sầm phát mở bung ra.
Một gã thô lỗ ngăm đen mặc đồ hải tặc xông vào, trên mặt gã đeo một cái bịt chột mắt kinh điển, con mắt còn lại lộ bên ngoài lạnh lẽo quét đường nhìn qua chúng tôi, cười khẩy nói, “Ta biết ngay tên rẻ rúng ngươi đói không nổi phải mò đi ăn vụng mà!”
Mẹ nó… Chuyện quái gì đây đấy hả…
Hoàng tử điện hạ mỏng manh hấp dẫn cuộn mình sang một bên, tôi đang ho húng hắng toan giải thích thì…
Cái gã hải tặc lại mở miệng, gã dữ dằn rít, “Anh bạn, nếu tên hèn hạ này đã thích bị thao đến thế, chẳng thà hai ta cùng nhau luân phiên cưỡng nó đi!”
“Ack…” Tôi thảng nhìn lướt qua thân dưới nhô cao cao, còn chưa kịp nói lời nào.
Hoàng tử điện hạ đã khóc sướt mướt như mưa đổ, van lơn không thôi, “Cầu xin các ngươi, đừng như vậy…”
Hải tặc đã không muốn phân bua gì nữa một tay túm chân nó tha đến, mạnh bạo giữ chặt nó, thế rồi rút phăng ruy băng trên người nó trói luôn nó ở thành giường, kế tiếp lại kéo tuột luôn cái quần trắng bó sát xuống, phơi bày thân dưới trần trụi của nó.
“Anh bạn, lại đè giúp!” Hải tặc thô bạo tách đùi hoàng tử điện hạ ra, làm cho nơi riêng tư của nó bại lộ hết dưới đèn thuỷ tinh.
Tôi thoáng do dự, đành phải giúp gã đè một bên đùi hoàng tử điện hạ.
Không ngờ là… Hải tặc, hải tặc cư nhiên móc ra một cái bút lông, dùng đầu bút lông vân vê khiêu khích phân thân hoàng tử điện hạ, sau đó dùng thân bút luôn tay thọc trong cái động đằng sau.
Dương vật hoàng tử điện hạ tức thời cứng thẳng, hải tặc lơ đi tiếng khóc van xin buông tha, chỉ cười lạnh dùng ruy băng buộc phân thân nó, mặt trên thắt cả một cái nơ bướm, hệt như món quà cà rốt tặng cho con thỏ trắng vậy.
Tôi phải nói là… Thế này mạnh mẽ quá á, chẳng những hoàn tử điện hạ phải chịu kích thích lớn lao, mà ngay cả tôi cũng dần trở nên thèm muốn dằn không nổi rồi.
Hoàng tử điện hạ liều mạng cọ đầu vào gối, cắn chặt môi muốn ngăn cản bản thân không phun ra lớn tiếng rên rỉ. Ban nãy nó đâu có phải bộ dáng trinh tiết thế chứ, lòng tôi lặng lẽ hồi tưởng lại.
“Dạng gì đây? Hử? Dương vật ngươi khó chịu à? Mẹ kiếp, ta chỉ biết một ngày ngươi không được thao, bên dưới sẽ ngứa ngáy muốn cầm roi ra quất!” Mồm miệng hải tặc càng không dứt nhổ ra những ngôn từ tục tĩu.
Hoàng tử điện hạ rốt cuộc không kìm nén được nữa lớn tiếng kêu lên.
“Ah… Ah ah!” Đầu nó lay càng dữ dội hơn, đuôi mắt phượng ứ đầy nước mắt, trông ra vừa vô tội lại vừa dễ vỡ, nhất thời ngăn không được bị sa đoạ vào trong sự mê hoặc này.
“Xin ta thao ngươi đi! Cầu xin đi, đồ lăng loàn!”
“Cầu xin ngươi!”
“Xin ta cái gì?”
“Cầu xin ngươi làm ta nhanh lên… A, a, a… Nhanh lên…”
“Hèn mọn!” Gã hải tặc moi ra hung khí, rống với hoàng tử điện hạ vô lực gục trên giường, “Giương mắt ra nhìn đây, nhìn hải tặc ta thao hoàng tử điện hạ nhà ngươi đây!” (2 thằng hấp =)) làm mình muốn văng tục quá =)))
Nói xong không thèm đếm xỉa gì nữa vọt tiến vào, thục mạng chọc rút, ngay cả tôi cũng còn phải lo lắng thay hoàng tử điện hạ. Thế nhưng ngay sau đó hoàng tử điện hạ kêu cứ một đợt nhanh hơn lại một đợt cao hơn, tôi biết ngay mình đã lo lắng vô ích.
Sau khi xong việc, hải tặc gỡ dải ruy băng trên tay hoàng tử điện hạ, đặt nó sấp trên giường lớn, lại làm nó từ đằng sau, bạo liệt đâm cắm, bức bách hoàng tử điện hạ rên rỉ, bờ mông lay lắc bị hải tặc săn đuổi trên giường.
Hải tặc đã thay đổi sang tư thế thứ ba chính diện chèn rút hoàng tử điện hạ, tôi phải nói là gã này gớm ghê thật đấy, chiến lâu thế rồi mà không hề mảy may mệt nhọc. Hoàng tử điện hạ bị gã thúc cho nước mắt nhoè nhoẹt, phê tới độ ngay cả bản thân là ai chắc cũng quên béng mất luôn.
“Người anh em! Chúng ta cùng nhau thao tên đê tiện này nào!” Hải tặc thịnh tình mời gọi.
Được thế thì tốt thôi… Cơ mà… Con mẹ nó, mày không chịu biến ra thì bố mày xxx bằng niềm tin à.
Tôi chỉ có thể ngồi một bên tay nắm thành đấm, tôi vươn tay cầm phân thân chính mình, cao thấp sờ nắn, đồng thời ngó nghía tướng tá tráng kiện của hải tặc gồng mình va đập gò mông trắng nõn nà của hoàng tử điện hạ, đã thế lại còn cái phân thân của hoàng tử điện hạ mang theo dải nơ thắt cứ lắc lư mãi thôi.
Một lát sau, hoàng tử điện hạ bị hải tặc túm tóc, lôi đầu nó đến trước phần dưới của gã. Hoàng tử điện hạ bị ép buộc ngậm vào hơn phân nữa phân thân thô to của hải tặc, gần như trọn vẹn cả gốc rễ, tôi không khỏi giật thót hoàng tử điện hạ đích xác không phải cao thủ hạng hai tầm thường. Dáng vẻ bị cưỡng *** của hoàng tử điện hạ, nước mắt đầm đìa, mồm miệng hải tặc vẫn không dứt phun ra những từ *** ngữ uế.
Hai đứa nó vờn nhau đến tận hứng, lăn qua lăn lại hơn nửa đêm mới gióng kẻng thu binh, giường khách sạn nơi nơi ngợp đầy dịch thể trắng nhờ nhờ của hai đứa nó, ngay cả một giọt cũng chả có đếch liên quan gì tới tôi.
Ước chừng chả cần ba nghìn của tôi đâu nữa nhỉ, tôi nhủ thầm, nếu xem một bộ GV mà ngần ấy tiền thì cũng uổng lắm, tuy rằng được xem người thật sờ sờ tại hiện trường thì là chuyện vốn dĩ có thể gặp nhưng mà không thể cầu.
Tôi phủi mông tính cứ thế bỏ đi, ai mà dè vừa mới dợm bước ra cửa, hải tặc đã đuổi theo. Gã gỡ cái bịt chột mắt trên mặt xuống, xem chừng có vẻ cũng là một tay nghiêm túc tử tế chứ chẳng đùa.
“Ngại quá!” Hải tặc nhét cho tôi một cái phong bì, “Đây là năm nghìn đồng.”
“Là… ý gì?”
“Trước kia hoàng tử làm MB, đôi khi cậu ấy lại chuộng chơi cái trò này.” Hải tặc có phần đỏ mặt nói.
Mẹ mày chớ, tao thấy mày chơi cũng biết mệt qué đâu, lòng tôi ngấm ngầm chửi, không chút khách khí tiếp nhận cái phong bì, gặng hỏi thêm, “Sao lại chọn tao chơi với chúng mày hả?”
“Hmm, hoàng tử rất kén người xem, cậu ấy nói anh là người tốt, cậu ấy nguyện ý cho anh vui vẻ một đêm!” Hải tặc nói ra rất đỗi thản nhiên.
Đến nước này tôi thật sự câm nín, chúng nó hưng phấn cả đêm với nhau, lại còn dám nói cho người tốt tôi đây được vui vẻ.
Tôi xốc xốc năm nghìn nhét túi đi ra khỏi cửa khách sạn cấp sao này, nhìn về không trung vời vợi dần hửng sáng, bỗng nhiên chợt nhớ một đêm đã trôi qua như thế rồi đấy.
Được xem AV suốt cả đêm, lại còn được tuồn thêm cho năm nghìn đồng, có lẽ đích thực người tốt quả nhiên sẽ có phúc báo à ha ~
. /.
Chú thích:
1. Bệnh viện St Mary nằm ở Paddington, Luân Đôn, Anh quốc, được thành lập năm 1845.
tớ chả biết Gia Duy ở bệnh viện này bên Anh hay ở đâu, vì rằng không thấy nói Trung Quốc có bệnh viện St Mary, chỉ có thêm St Mary ở Hàn Quốc thôi, nên là xin phép không chú thích nhiều về nó:”Đ
2. Baroque là một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18. Nghệ thuật Baroque được đánh dấu bằng cuộc cách mạng ở thế kỷ 17 và mở đầu cho thời kỳ Khai Sáng. Baroque này nở nhờ và phát triển nhờ các nhận tố là nhà thờ, hoàng gia và tầng lớp thị dân.
Nghệ thuật Baroque phát triện ở nhiều nơi thuộc châu Âu. Một trong những trung tâm lớn nhất là xứ Flandre, vùng đất ngày nay bao gồm Bỉ, Hà Lan và một phần nước Pháp.
đây cổ áo hình lá sen phong cách Baroque đây (xin phép đc che mặt model =)))
3. Thời trang Gothic ăn mặc cực kỳ lập dị với tất cả các loại trang phục mầu đen, tóc xù xì và dày cộm, móng tay để dài và sơn đen, mắt môi đều kẻ màu tối đậm… Tất cả trang phục và phụ kiện này khi khoác lên người đều gây cho người đối diện một cảm giác hết sức ma quái, kỳ dị.
Thế nhưng, gothic của thời đô thị hóa bây giờ lại hoàn toàn khác với những biến tấu thành gothic punk, gothic emo hay Lolita… Loại bỏ hẳn kiểu tóc đánh rối bờm xờm, những quầng mắt đen, những dây xích sắt nặng nề… những bộ thiết kế gothic hiện nay chỉ đơn giản là tận dụng màu sắc đặc trưng, màu đen của gothic để đưa ra những mẫu thiết kế đầy nét quyến rũ, huyền bí và rất sang trọng. Điển hình là những thiết kế gothic cổ điển của Channel với chiếc đầm đen ngắn; bộ thiết kế gothic rock của Givenchy với quần da, stin đen bóng hoặc quần jeans đi cùng áo sơ mi viền đăng ten quanh cổ… Tất cả sự tối giản này khiến cho phong cách thời trang gothic trở nên gần gũi hơn với công chúng.
Tay áo kiểu Gothic là kiểu vểnh loe ra, có khi kèm với khóa, cúc, dây dợ các loại, có khi kèm với đăng ten, ren phồng… vì có rất nhiều kiểu nên mn tự search mà ngắm nhé:”