Cậu làm nghề là một thợ sửa ống nước. Cậu ở ghép với hắn một một tên thiết kế màu sắc. Cuộc sống cậu rất nhàm chán sống cùng với một tên kiến trúc sư. Mà cậu làm ca ngày còn hắn làm ca đêm. Cũng chẳng gặp mặt nhau nhiều. Ban đêm thì có màu mè nỗi gì đâu, thế đủ thấy là người ta phải trầy trật kiếm miếng ăn đến mức nào rồi đấy.
Phùng Đức Long, chính là tên kiến trúc sư màu sắc kia, hắn luôn dùng biểu tình ghê tởm mà ngó cậu, cứ như thể cậu là cái của gì chẳng ra hồn người ấy. Hắn không đụng vào cái bát cậu ăn cơm, cũng chẳng mò vào phòng cậu lấy nửa bước, thật chẳng khác nào cậu là cái bánh mỳ mốc meo, còn hắn thì là miếng phô mai tinh khiết.
Thế mà tình cảm của cậu với hắn lại có lúc nảy sinh. Một ông chú làm việc ca đêm lại trải qua chuyện đó cùng một anh thợ sửa ống nước làm ca ngày. Không biết là nên buồn nay vui. Gã cứ thế bước chân vào chuyện đó, truy cầu sự tự do cho riêng mình.