Cố Kỳ đi rất nhanh, chớp mắt một cái đã qua đến bên kia đường.
Lục Phán Phán cũng xoay người về khách sạn, nhưng vừa đi đến cửa, hai chân cô lại hệt như bị đổ chì, không thể bước tiếp được.
Đến khi cô quay người lại lần nữa, ánh mắt chỉ kịp bắt lấy bóng lưng vừa biến mất nơi góc đường xa xa của anh.
Lục Phán Phán vẫn phải đuổi theo.
May mà tín hiệu đèn dành cho người đi bộ vẫn đang sáng, Lục Phán Phán vội vàng băng qua đường, rẽ vào một con đường khác, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Cố Kỳ đang đi trên vỉa hè.
Lục Phán Phán thở dốc, thả chậm bước chân.
Sải chân của Cố Kỳ dài, Lục Phán Phán dù đã phải chạy theo nhưng mãi vẫn không đuổi kịp, chỉ có thể bám theo anh từ phía xa xa.
Cô không muốn nói chuyện với anh, nhưng lại không an tâm chút nào.
Ngặt nỗi Lục Phán Phán không biết Cố Kỳ muốn đi đâu, cảm giác như anh không phải đang đi lung tung vô định mà là đang tìm một nơi nào đó.
Khoảng nửa tiếng sau, sắc trời chập choạng tối, đèn đường đồng loạt sáng bừng.
Cố Kỳ đi đến trước một sân vận động cũ kỹ tồi tàn, anh dừng lại ngẩng đầu lên nhìn một lúc, rồi mới bước vào.
Lục Phán Phán đi theo anh, lúc bước qua phòng bảo vệ ngay sau cánh cổng lớn, cô nhoài người nhìn vào, bên trong có một bác lớn tuổi đang ngồi đó xem tivi.
“Bác ơi.” Lục Phán Phán gõ lên cửa sổ, “Cho cháu hỏi chỗ này là chỗ gì vậy ạ?”
Bác bảo vệ không ngẩng đầu, đáp: “Trung tâm hoạt động thị dân, miễn phí không thu tiền, tự do ra vào.”
Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn lên phía trên cánh cổng, ở đó treo tấm bảng tên đã cũ nát, “Trung tâm huấn luyện Bóng chuyền thiếu niên Giang Thành”.
Chữ “Bóng chuyền” ở giữa thậm chí còn bị rơi mất, cánh cổng chính ngay dưới tấm bảng cũng bị một chùm xích to đùng gỉ sét khóa lại, rõ ràng là từ rất lâu rồi chẳng có ai đụng tới.
Lục Phán Phán đi theo sau Cố Kỳ, đến một sân bóng rổ nằm trong góc của sân vận động.
Có rất nhiều người dân đến đây chơi bóng, có những cậu thanh niên trẻ tuổi, cũng có những nhóm người đã bước vào độ tuổi trung niên.
Cố Kỳ đứng bên sân, chẳng bao lâu đã có người đến rủ anh chơi cùng.
Anh không chút do dự, cởi áo khoác, gia nhập.
Lục Phán Phán đứng trong góc khuất của sân bóng, tựa người lên cột đèn cao chót vót, lặng lẽ nhìn theo anh.
Đèn pha của sân bóng bật sáng, chùm sáng soi rõ khắp mọi ngóc ngách, khiến cho ánh trăng trên trời cũng bị lu mờ.
Đây là lần đầu tiên Lục Phán Phán thấy Cố Kỳ chơi bóng rổ.
Anh như điên cuồng chìm đắm vào nó, dường như chẳng có phút nào dừng lại nghỉ ngơi, mãi đến khi màn đêm sâu dần, những người trung niên trên sân đã vơi hẳn, đám thanh niên trẻ tuổi cũng lục tục về nhà.
Người cuối cùng trong nhóm Cố Kỳ rời đi, mang theo cả quả bóng, để anh lại một mình ngồi trên hàng ghế dài ven sân.
Đúng mười giờ, đèn pha tắt ngúm, chỉ còn lại ánh đèn đường rải rác cùng bóng trăng vẫn đang kiên trì chiếu xuống mảnh sân này.
Cố Kỳ không mặc áo khoác, anh cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thời gian thong dong lướt qua, lặng lẽ không một tiếng động.
Lục Phán Phán cầm điện thoại lên xem giờ, cô đã đứng dưới ngọn đèn này được ba tiếng, chân cũng đã nhức mỏi, nhưng Cố Kỳ vẫn chưa có ý định rời đi.
Lục Phán Phán xoa xoa đầu gối rồi đi đến máy bán nước tự động ở góc sân mua một chai nước khoáng.
Đúng lúc bác bảo vệ già đi vào kiểm tra xem còn ai trong đây không, vừa nhìn thấy Lục Phán Phán ông đã định lên tiếng ngay, nhưng Lục Phán Phán lại vội vàng đặt ngón tay lên miệng, ra hiệu im lặng.
“Bác ơi, cháu về ngay đây.” Lục Phán Phán đưa chai nước cho ông, “Nhưng phiền bác giúp cháu đưa chai nước này cho anh chàng phía bên kia được không ạ?”
Bác bảo vệ già khó hiểu nhìn Lục Phán Phán.
Cô bèn chỉ tay về phía Cố Kỳ: “Cháu với bạn trai vừa cãi nhau, bác giúp cháu đưa chai nước này cho anh ấy nhé. Anh ấy đã chơi bóng rổ cả tối nay rồi mà vẫn chưa uống ngụm nước nào.”
Có lẽ là vì vẻ ngoài xinh đẹp cộng thêm giọng nói nhẹ nhàng êm tai mà bác bảo vệ cũng chẳng nghĩ gì nhiều mà đồng ý luôn.
“Bác đừng nói là cháu đưa nhé, anh ấy vẫn còn đang giận lắm.” Lục Phán Phán lại bổ sung thêm, “Cháu xin lỗi vì đã làm phiền bác.”
“Mấy cô cậu này, đúng là lắm trò.”
Bác bảo vệ già cầm chai nước trên tay, chậm chạp đi về phía Cố Kỳ.
“Uống nước đi chàng trai.” Ông đưa chai nước ra, “Tới giờ đóng cửa rồi, cậu uống nước rồi mau về nhà đi thôi.”
Cố Kỳ ngẩng đầu lên, khi hai người đã nhìn rõ khuôn mặt đối phương, lại bỗng cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Ơ này, có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?” Bác bảo vệ xoa cằm, nghĩ một hồi, “Có phải trước kia cậu từng thuộc đội tuyển tỉnh đúng không?”
Bác bảo vệ vừa dứt lời, Cố Kỳ liền nhớ ra ngay.
Bởi vì ông ấy đã làm việc ở đây rất nhiều năm rồi.
Hai người không tính là người quen cũ, nhưng chung quy vẫn từng có chút liên quan đến nhau.
Cố Kỳ không nghĩ gì nhiều, anh nhận lấy chai nước uống hết già nửa, sau rồi mới cầm áo khoác đứng dậy.
Lục Phán Phán lùi sâu vào trong góc trốn Cố Kỳ, đợi đến khi anh đã ra tới cổng lớn cô mới đi theo.
Cô cứ chậm rãi đi theo phía sau anh, duy trì khoảng cách hai mươi mét.
Cố Kỳ đã về đến khách sạn mà Lục Phán Phán vẫn còn đang đứng ở phía bên kia đường.
Thấy anh đi vào trong, cô thở phào một hơi, chỉnh lại tóc tai, đợi Cố Kỳ bước vào thang máy rồi mới băng qua đường.
Lúc đứng trong đại sảnh đợi thang máy, La Duy bỗng gọi điện cho cô.
“Chị Phán Phán, chị đang ở đâu vậy?”
Lục Phán Phán: “Chị đang ở ngoài, có chuyện gì à?”
La Duy: “À…. Cố Kỳ tìm chị, chị không có ở đây nên em muốn hỏi thử xem chị đang ở đâu.”
Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn bảng điện tử của thang máy, nó mới chỉ xuống đến tầng mười.
“Cậu bảo cậu ấy lát nữa hãy đến tìm chị, chị về giờ đây.”
“Vâng ạ.”
Vài phút sau, Lục Phán Phán vừa ra khỏi thang máy thì chạm mặt La Duy.
“Chị Phán Phán, cuối cùng chị cũng về rồi.”
Lục Phán Phán đứng luôn trước cửa thang máy, không đi về phòng nữa.
“Có chuyện gì à?”
La Duy quay đầu dáo dác nhìn xung quanh, sau khi xác định trên hành lang không có ai, anh mới nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay chị đã mắng Cố Kỳ đúng không?”
Lục Phán Phán không phủ nhận, im lặng đợi La Duy nói tiếp.
La Duy lại nhìn đông ngó tây một hồi rồi mới dè dặt nói: “Thật ra chuyện ngày hôm nay không thể hoàn toàn trách Cố Kỳ được.”
“Ừm, cậu nói tiếp đi.” Lục Phán Phán hỏi, “Cậu ấy và thằng nhóc chuyền hai của Khánh Dương rốt cuộc đã mâu thuẫn đến mức nào mà lại khiến cậu ấy phải làm như vậy.”
La Duy ngập ngừng cả nửa ngày vẫn không nói được thêm chữ nào.
“Rất khó nói sao?” Lục Phán Phán hỏi, “Cậu cứ kể rõ ràng từ đầu đến đuôi là được thôi mà.”
“Trời ạ, chuyện này thật tình rất khó nói.” Mặt mày La Duy nhăn hết lại, “Chị là con gái, em không tiện nói hết một lượt mấy lời đó cho chị nghe. Tóm lại là, thằng đấy nói những lời rất khó nghe về chị…. vô cùng khó nghe, vô cùng bẩn thỉu, vậy nên Cố Kỳ mới….”
Lục Phán Phán: “Cậu ta nói những gì?”
La Duy vò đầu: “Ầy, thì rất tục tĩu, ừ….”
“Thôi, cậu không cần nói nữa, chuyện này không quan trọng.” Lục Phán Phán đỡ trán, giữa lồng ngực gợn lên cảm giác khó chịu, đầu cũng ong lên.
Hay lắm.
Mắng người ta cả nửa ngày, hóa ra nguyên nhân vẫn là vì cô.
Ánh mắt Lục Phán Phán lướt qua người La Duy, nhìn về phía hành lang dài sau lưng anh, “Cố Kỳ đâu?”
“Dạ ở trong phòng.”
“Cậu bảo cậu ấy đến phòng chị.”
*
Lục Phán Phán đứng trước cửa sổ hồi lâu.
Cửa sổ không mở, cô chỉ nhìn chằm chằm tấm rèm trắng đến thất thần.
Vài giây sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Lục Phán Phán mở cửa ra, Cố Kỳ đứng ngay trước mặt cô, vừa mở miệng đã nói: “Anh sai rồi.”
Lục Phán Phán không nói gì, chỉ tỉ mỉ quan sát Cố Kỳ từ trên xuống dưới.
Trên người anh thoảng mùi xà phòng, hẳn là vừa mới tắm xong.
Tóc vẫn chưa khô, còn đang nhỏ giọt.
Còn chưa kịp sấy khô tóc đã vội chạy luôn sang đây.
Quần áo đã được thay thành chiếc áo hoodie trắng phối cùng quần jean màu xanh nhạt, trông rất sạch sẽ, lại còn toát lên vẻ đáng thương.
Lục Phán Phán nắm tay anh kéo vào phòng, khóa trái cửa.
“Tối nay đi đâu?”
Cô đứng rất gần, gần đến mức Cố Kỳ phải cúi đầu xuống mới thấy được khuôn mặt cô.
“Đi bình tĩnh lại.”
Lục Phán Phán đợi thêm một lúc nhưng vẫn không nghe thấy lời giải thích nào từ anh.
“Sao anh không nói cho em biết nguyên nhân?”
Giữa hàng lông mày của Cố Kỳ lại hiện lên sự tức giận, “Nói ra sẽ khiến em không vui.”
Lục Phán Phán: “Anh không nói cũng không sao, dù gì thì La Duy cũng đã kể hết với em rồi.”
Cố Kỳ: “Anh ấy kể gì rồi?”
Lục Phán Phán: “Kể cho em biết giữa anh và tên nhóc kia đã xảy ra chuyện gì.”
Cố Kỳ ngẩn người nhìn Lục Phán Phán.
“Anh nghe em nói đây.” Lục Phán Phán khoanh tay, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng nghiêm khắc, “Thứ nhất, những chuyện như thế này, bất luận là vì La Duy, vì Tiêu Trạch Khải, hay kể cả là vì em, thì anh cũng không được phép có những hành động như vậy nữa, rõ chưa?”
Cố Kỳ lẩm bẩm: “Đã nhắc đi nhắc lại là đừng kể, không được kể, thế mà anh ấy vẫn kể.”
Anh thà bị Lục Phán Phán mắng thêm vài câu, cũng không muốn những lời bẩn thỉu đó truyền đến tai cô chút nào.
“Anh lại còn trách người ta!” Lục Phán Phán nâng cằm anh lên, để anh nhìn thẳng vào mắt mình, “Em không thể cho rằng anh đã làm đúng chỉ vì “anh làm điều đó vì em”, anh hiểu ý em chứ?”
Cố Kỳ gật đầu, “Anh biết rồi, sẽ không có lần sau đâu.”
Anh nói xong, Lục Phán Phán vẫn không tiếp lời.
Cố Kỳ đợi mãi mà chỉ thấy Lục Phán Phán nhìn mình chằm chằm không nói gì, trong lòng bắt đầu hoảng sợ.
Chẳng lẽ cô muốn chia tay với anh ư?
“Thế…..” Giọng Cố Kỳ nhỏ dần, thậm chí còn có chút run run, “Thế thứ hai là gì?”
“Thứ hai ấy à…..”
Lục Phán Phán dang tay ra, “Lại đây, ôm em cái nào.”
Cố Kỳ: “?”
Cố Kỳ không kịp phản ứng, đứng bất động tại chỗ.
Hai tay Lục Phán Phán luồn qua eo, ôm anh thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn áp lên lồng ngực anh.
“Em biết, chính vì để tâm nên lòng mới loạn, cảm ơn anh đã quan tâm em như thế.”
Dường như Cố Kỳ vẫn chưa tải được chuyện gì đang xảy ra, hai tay vừa đưa lên được một nửa thì lại dừng lại.
“Em không giận à?”
“Lúc còn trong trận đấu em đã vô cùng tức giận.” Lục Phán Phán ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng bây giờ thì em lại rất buồn.”
Cố Kỳ khom lưng, dụi cằm lên hõm cổ cô, “Sao lại buồn?”
“Em cảm thấy, ngày hôm nay anh chắc chắn đã rất oan ức, rất tủi thân, em mắng anh gay gắt thế cơ mà. Nhưng nếu như em không gay gắt, em sợ anh sẽ không biết sai, sau này vẫn sẽ tiếp tục tái phạm.”
Nói rồi, Lục Phán Phán nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên má anh, “Xin lỗi anh nhé.”
Bao nhiêu tủi thân oan ức đều bay biến trong chớp mắt.
Cố Kỳ chỉ cảm thấy trái tim mình ê ẩm từng hồi, bất giác ôm chặt cô hơn, “Anh cứ nghĩ là em không cần anh nữa.”
“Đâu có, sao em lại không cần anh được. Thôi, đừng khóc nữa mà.”
“Anh có khóc đâu.”
“Nước mắt của anh đã nhỏ tí tách lên tai em rồi mà còn bảo là không khóc.”
“Anh không khóc thật mà.”
“Anh còn chối à!”
Lục Phán Phán thả Cố Kỳ ra, liếc anh một cái rồi cố gắng nhịn cười đi đến chỗ vali lấy khăn bông, ném sang cho anh.
“Lau khô đi.”
Cố Kỳ cầm khăn bông ngồi xuống ghế sofa, lau qua mái tóc ướt của mình.
Lục Phán Phán ngồi bên giường, hai chân đong đưa, ánh mắt nhìn Cố Kỳ chăm chú, cảm giác có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Phần da cổ và da mặt của anh ấy sao đều màu vậy nhỉ? Sao mặt mũi anh ấy lại trông sạch sẽ sáng sủa thế ta? Mắt anh ấy đẹp quá!
Cố Kỳ lau được một lúc thì dừng lại, anh không nhìn Lục Phán Phán mà lên tiếng: “Em đừng nhìn anh nữa, anh khuyên em, em muốn làm gì thì làm ngay bây giờ, ngay lập tức luôn đi.”
Lục Phán Phán bật cười, đứng dậy đi đến trước mặt anh, cô lấy lại khăn bông, khom lưng lau tóc cho anh.
Tóc anh không dài, trông khá dày, nhưng vì sợi tóc mảnh, nên nãy giờ Cố Kỳ đã tự lau khô hơn phân nửa rồi.
Lục Phán Phán muốn lau tóc cho anh, chi bằng nói cô muốn nghịch tóc anh thì đúng hơn.
Mới đầu, Cố Kỳ còn hơi nghiêng đầu, nhưng một lúc sau, cả cơ thể anh dần cứng lại.
Cô gái trước mặt anh mặc một chiếc áo len mỏng manh ôm sát người cùng chiếc quần jean khoe trọn những đường cong cơ thể. Vòng eo mảnh mai thoắt ẩn thoắt hiện theo những chuyển động của cánh tay.
Mùi hương tỏa ra đầy ắp cõi lòng, vòng ba đầy đặn khẽ chuyển động trước mắt.
Lục Phán Phán chuyên tâm lau tóc cho Cố Kỳ, ngón tay vô tình lướt qua tai anh.
Sao nóng thế?
Cô cúi đầu, thấy vành tai Cố Kỳ đang đỏ lựng.
Lục Phán Phán biết Cố Kỳ đang nhìn cái gì.
Cô dừng hẳn lại, đứng thẳng người, hắng giọng đánh tiếng, “Xong rồi, trong phòng vệ sinh có máy sấy tóc, anh vào sấy cho…….”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị ai kia ôm ngang eo, kéo vào lòng.
Lục Phán Phán đứng không vững, cô mất đà ngồi phịch lên chân Cố Kỳ, giật mình thon thót nhìn anh.
“Anh không sợ bị khuỷu tay em đụng trúng à!”
“Em có mỗi tí sức, sao mà đau được.” Cố Kỳ thì thầm bên tai cô, “Để anh ôm em thêm một lúc.”
Nói là ôm một chút, nhưng ôm rồi lại biến thành hôn.
Căn phòng yên tĩnh, chiếc sofa chật hẹp, người con trai nhiệt tình như lửa cháy, trầm luân quấn quýt.
Mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng mà Lục Phán Phán không ngờ tới.
Cô không biết làm thế nào mà lại bị Cố Kỳ bế lên tận giường.
Nụ hôn trên đôi môi chạy dần xuống chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh tinh tế, khuôn ngực đang phập phồng một cách tự nhiên, triền miên lại quyến luyến.
Xuân tháng ba gió se se lạnh, mà nhiệt độ trong căn phòng vẫn cứ liên tục tăng.
Lục Phán Phán không hay biết quần áo của mình đã xộc ệch đến mức nào, mãi đến khi bàn tay cô tiến vào lớp áo của Cố Kỳ, chạm phải phần da thịt nóng bỏng của anh, lý trí cô mới bất chợt ùa về.
“Cố Kỳ…. Cố Kỳ….” Lục Phán Phán chống tay lên người Cố Kỳ, “Anh về đi, ngày mai chúng ta còn có trận đấu.”
Hai tay Cố Kỳ chống bên tai Lục Phán Phán, nhìn cô chuyên chú, đôi mắt chìm đắm kia đang dần khôi phục lại vẻ lạnh lùng.
“Ừm, được.”
Anh đồng ý rất nhanh nhưng khi xuống giường thì lại rất chật vật, phải ngồi xoay lưng về phía Lục Phán Phán mất một lúc mới có thể đứng dậy.
Lục Phán Phán ngồi bên mép giường chỉnh lại quần áo, mặt đỏ như máu, không dám quay đầu nhìn anh.
Lát sau, cô nghe thấy tiếng cửa mở ra, cùng với giọng Cố Kỳ vang lên: “Lần sau anh sẽ không dễ dàng nghe lời như vậy đâu.”
Lục Phán Phán nhịn cười, nghiêm túc nói: “Em biết rồi, đảm bảo không có lần sau.”
Cố Kỳ: “……….”
*
Ba trận tiếp theo trong vòng bảng, Cố Kỳ bị phạt không cho ra sân.
Trong trận giao tranh với đội hạng một Miền Bắc, Duẫn Hòa thua đậm với tỉ số 0-3.
Còn trong trận đấu cùng đội hạng hai khu vực Miền Nam, vì Hoắc Đậu bị chấn thương mà trong đội lại không có libero dự bị, nên đành phải cho thành viên mới ra sân. Nhưng trận này Duẫn Hòa vẫn chống chọi được đến hiệp quyết đấu thứ năm, sau cùng thua với tỉ số 2-3.
Trận cuối cùng, Duẫn Hòa đấu với đội hạng năm của khu vực Miền Bắc.
Thực lực của trường này đã kém rất xa so với trước kia nhưng vì trạng thái của Duẫn Hòa không ổn định, mấy lần phạm quy, nên cuối cùng thua với tỉ số 1-3.
Tuy nhiên thì Lục Phán Phán vẫn khá hài lòng với kết quả lần này.
Bởi chỉ cần dựa vào số điểm họ giành được ở hai trận đấu trước, thì đã đủ để họ thành công lọt vào top ba toàn bảng, tiến thẳng đến top mười hai toàn quốc.
Tuy nhiên có một điều mà Lục Phán Phán không thể ngờ được, đó là trong mùa giải này, thành tích đội Khánh Dương lại sa sút trầm trọng. Trong vòng đấu bảng, bọn họ chỉ thắng đúng một trận, bỏ lỡ duyên phận với vòng đấu loại trực tiếp.
Nghe Ngô Lộc kể, tối hôm qua ông gặp được huấn luyện viên của những đội tuyển khác ngay ngoài cửa khách sạn, mọi người đều quen biết nhau, ngay khi nhắc đến Khánh Dương ai nấy cũng đều thở dài tiếc nuối cho chuỗi thành tích của họ.
Mới hai năm trước, đội bóng ấy còn đang thể hiện tài năng nổi trội của mình, ai cũng nghĩ rằng trong tương lai bọn họ sẽ trở thành đội mạnh, là một ứng cử viên nặng kí tranh cúp quán quân, không ngờ mới chỉ qua một mùa giải mà thành tích lại sa lầy đến độ này.
Hơn cả, họ đều là người trong ngành, dễ dàng nhìn ra được, thành tích sa sút của Khánh Dương không phải chuyện gì quá bất ngờ. Chẳng phải do tâm lý, càng chẳng phải do thời vận. Mỗi một cú đập bóng, mỗi một nhịp phối hợp trên sân, đều phản ánh rõ nét trạng thái huấn luyện hời hợt cẩu thả thường ngày.
Tuy rằng đã chẳng còn chút can hệ gì với Khánh Dương, nhưng khi nhìn thấy thành tích bọn họ như vậy, trong lòng Lục Phán Phán vẫn thấy khó chịu. Cảm giác hệt như pháo đài kiên cố do chính tay mình gầy dựng đang ầm ầm sụp đổ vì những trụ đỡ mục ruỗng từ bên trong.
Trước giờ cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, cô không những không thể tận mắt chứng kiến Khánh Dương đứng ở vị trí cao nhất trên bục nhận thưởng, mà còn phải nhìn bọn họ vất vả trèo lên lưng chừng triền núi, sau cùng lại tụt dốc không phanh.