Cậu Sợ Cậu Phải Giả Vờ

Chương 4: Anh Nguyên, giúp em lấy bộ quần áo




"Cạch" một tiếng.

Ngô Lộc Minh buông tay, quay người lại ấn xuống nồi cơm điện vài cái, vừa đi về phía cửa vừa nói với Ôn Tư Nguyên: "40 phút nữa là có thể chín, hôm nay em ra mồ hôi hơi nhiều, trên người không được thoải mái, nên có thể sẽ tắm hơi lâu, nếu cơm chín rồi em còn chưa ra, anh Nguyên anh không cần đợi em, cứ ăn trước đi."

Vừa dứt lời, cậu đã rẽ vào phòng khách.

Không bao lâu lại ra khỏi phòng khách, bước vào phòng tắm ở phòng khách.

Cửa phòng tắm đóng lại trước mắt Ôn Tư Nguyên, Ôn Tư Nguyên dời tầm mắt, liếc nhìn ảnh chụp Ngô Lộc Minh trên điện thoại.

Ôn Tư Nguyên không chụp ảnh cho nhiều người, vừa rồi cũng chỉ tiện tay chụp một tấm.

Nhưng thiếu niên trong ảnh rõ ràng rất ăn ảnh, dù ánh sáng không đủ góc chụp không tốt, nhưng dáng vẻ cười rạng rỡ trong ảnh vẫn rất hấp dẫn.

Ôn Tư Nguyên không nhìn nhiều, nhanh chóng giử ảnh qua cho Ngô Thịnh Câm.

Ngô Thịnh Câm trả lời lại, một biểu tượng "ok", hai người lại không trò chuyện nữa.

Có tiếng nước phát ra từ trong phòng tắm.

Ôn Tư Nguyên cất di động, đi tới cửa, xách túi du lịch trên bàn lên, rồi đi vào phòng sách.

Khoảng thời gian này Ôn Tư Nguyên đang bận thực hiện một dự án, anh đã thức trắng đêm ở trường học hai đêm liên tiếp, gần đây anh vẫn luôn bận đến chân không chạm đất, bởi vậy mới quên mất việc Ngô Lộc Minh chuyển đến đây ngày hôm nay.

Ngô Lộc Minh nói đêm nay không ra ăn, ngược lại thuận tiện cho anh hơn.

Vào thư phòng và lấy máy tính ra, Ôn Tư Nguyên nhanh chóng đắm chìm vào thế giới của công việc.

Khi anh lần nữa khôi phục tinh thần lại, vì ngửi thấy mùi thơm của cơm trong không khí.

Ban đầu Ôn Tư Nguyên cũng không để ý nhiều, cho đến khi bụng dẫn đầu réo lên.

Anh khựng tay lại trên bàn phím.

Mùi thơm của cơm ngày càng nồng đậm.

Có lẽ do dự ước chừng hai giây, Ôn Tư Nguyên cuối cùng vẫn đứng dậy rời khỏi thư phòng, đi về phía mùi thơm thoang thoảng bay ra trong phòng bếp.

Đi đến trước nồi cơm điện, Ôn Tư Nguyên nhìn về nơi phát ra mùi thơm mà anh chưa từng thử qua lần nào, trong đôi mắt lạnh nhạt dâng lên chút tò mò.

Nhà Ôn Tư Nguyên trừ anh ra, còn có một cặp sinh đôi, năm nay tám tuổi.

Lúc đầu khi mẹ Ôn mang thai cặp sinh đôi, bởi vì lớn tuổi cộng thêm hai đứa nhỏ, nên triệu chứng ốm nghén vô cùng nghiêm trọng.

Khi đó Ôn Tư Nguyên đang học cấp ba ở quê, xuất phát từ tấm lòng muốn giúp đỡ mẹ, nên từng vào bếp hai lần.

Lần đầu tiên cháy hỏng một cái nồi vỡ hai cái chén, lần thứ hai dùng nồi áp suất không đúng cách, suýt nữa làm thủng một lỗ trần nhà bếp, anh bị mẹ mắng và đuổi ra khỏi bếp, kể từ đó về sau anh không bao giờ bước vào thánh địa nhà bếp nữa.

Ôn Tư Nguyên từng ăn cơm lạp xưởng, nhưng là cơm chiên lạp xưởng, chứ không phải cơm nấu với lạp xưởng.

Khi ở quê, nồi cơm điện mà mẹ anh dùng chỉ có thể nấu cơm trắng với cháo, nên anh chưa bao giờ biết, nồi cơm điện còn có thể nấu ra mùi thơm thơm ngon như vậy.

Vừa rồi Ngô Lộc Minh đã thêm cái gì vào trong đó nhỉ?

Ôn Tư Nguyên suy nghĩ một chút, phát hiện mình không nhớ ra, liền không nghĩ tới nữa, ngước mắt nhìn chăm chú nồi cơm điện đang đếm ngược.

Còn năm phút nữa.

Anh nghiêng người dựa vào cạnh bàn nấu ăn, nhìn chăm chăm nồi cơm điện, có vẻ không định rời đi.

Cho đến năm phút sau, trong bếp vang lên tiếng "bíp".

Mùi thơm nồng đậm vốn có dường như lại càng thơm hơn nữa, Ôn Tư Nguyên đứng thẳng người, giơ tay định bật nồi cơm điện, thì bỗng bên ngoài bếp truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng.

"Anh Nguyên?"

Ôn Tư Nguyên dừng lại.

Nồi cơm điện đang thoát khí, sương mù trắng xóa đập vào mặt Ôn Tư Nguyên.

Anh giơ tay vẫy một chút, lại nghe thấy một giọng nói khác: "Anh Nguyên, anh có đó không?"

Lần này anh đã nghe rõ, là giọng nói của Ngô Lộc Minh.

Trong giọng nói của cậu có chút lo lắng, có lẽ là vì có việc muốn tìm anh.

Ôn Tư Nguyên lại một lần nữa xua đi làn sương trắng trước mặt, cúi đầu nhìn vào nồi cơm điện trong tầm tay một lúc, cuối cùng vẫn bước chân ra khỏi bếp.

Còn chưa đi được hai bước, anh đã thấy được Ngô Lộc Minh.

Cửa phòng tắm mở ra một khe hở, Ngô Lộc Minh từ trong đó ló cái đầu ướt ra, mặt đỏ bừng cẩn thận nhìn qua nhìn lại.

Ánh mắt hai người không kịp phòng bị chạm vào nhau, Ngô Lộc Minh hiển nhiên sửng sốt một lát, sau đó hình như lùi về sau một bước, mới nhìn Ôn Tư Nguyên, có chút xấu hổ mà mở miệng: "Anh Nguyên, anh thuận tiện lấy giúp em một bộ quần áo được không? Em không cẩn thận mang vào đây bộ quần áo buổi sáng vừa giặt còn chưa khô."

Ôn Tư Nguyên gật đầu, hỏi: "Ở đâu?"

Ngô Lộc Minh vội vàng chỉ: "Em đã sắp xếp gọn gàng và đặt chúng trong tủ quần áo ở phòng em, tùy tiện lấy đại bộ nào cũng được."

Ôn Tư Nguyên đồng ý, quay người đi đến phòng khách.

Chẳng mấy chốc, anh lại xuất hiện ở phòng khách, tay cầm quần áo.

Thấy vậy, Ngô Lộc Minh, lại mở cửa ra một chút, đưa tay ra ngoài.

Xem ra cậu vừa tắm xong, còn chưa kịp lau người, đưa tay ra, nửa thân hình ướt đẫm lộ ra sau cánh cửa đang nhỏ giọt nước.

Làn da vốn trắng trẽo của cậu, trên người hiện tại lại có bọt nước, tựa như khối *dương chi ngọc* hoàn hảo không tì vết.

( Dương chi ngọc: thuộc loại đá quý hiếm thượng phẩm. Mang trên mình một màu trắng tinh khiết, bên trong có nhiều chất khoáng và hạt Ngọc mịn)

Ôn Tư Nguyên đi tới cửa, đưa quần áo đặt vào tay cậu.

Cậu đưa tay ra lấy, nhưng cánh cửa lập tức không giữ được, lại mở thêm hai khoảng nữa ra ngoài.

Đôi chân dài thẳng tắp lộ ra ở trong không khí mà không có bất cứ vật che chắn nào.

Đôi chân của thiếu niên dài và cân đối, mặc dù trắng mịn thon gầy nhưng trông không hề yếu ớt.

Đôi mắt của Ôn Tư Nguyên vô tình lướt qua, bàn tay đưa đồ bỗng ngừng lại.

Anh ngừng lại, khiến hơi thở của Ngô Lộc Minh chậm lại nửa nhịp.

Một lúc sau, Ôn Tư Nguyên thu tầm mắt dừng trên người Ngô Lộc Minh, cầm quần áo đặt vào tay Ngô Lộc Minh, khi chuẩn bị lùi lại, nhưng lại do dự muốn nói lại thôi.

Ngô Lộc Minh cầm quần áo cũng không lập tức đóng cửa lại, cậu quan sát sắc mặt Ôn Tư Nguyên, nhẹ giọng lên tiếng: "Anh Nguyên, làm sao vậy?"

Ôn Tư Nguyên nghe thấy Ngô Lộc Minh gọi anh, như sau khi suy nghĩ, cuối cùng quyết định mở miệng: " Vừa rồi cậu tắm nước lạnh sao?"

Ngô Lộc Minh không nghĩ tới sẽ là lời này, sững sờ chậm rãi gật đầu.

Ôn Tư Nguyên thấy thế, ánh mắt lại lần nữa lướt qua trên người Ngô Lộc Minh.

Vào tháng 9, ban ngày oi bức nóng nực. Nhưng khi trời dần tối, sau nhiệt độ giảm đi một nửa.

Ngô Lộc Minh vừa mới tắm nước lạnh xong, các ánh bọt nước đọng lại trên người hồi lâu, không khỏi rùng mình.

Những giọt nước trên tóc cậu dọc theo cổ chảy xuống, xẹt qua đầu vai tròn trịa, qua xương hông, xuống mắt cá chân, trên làn da trắng nõn được phủ một lớp màu hồng nhạt.

Đúng vào lúc này, Ngô Lộc Minh nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Ôn Tư Nguyên vang lên.

"Tắm nước lạnh thường xuyên, sẽ dễ bị bệnh phong thấp."