Cậu Sợ Cậu Phải Giả Vờ

Chương 3: Nấu cơm




Ôn Tư Nguyên nghe tiếng ngẩng đầu, khi nhìn thấy Ngô Lộc Minh đi về phía cửa, *hoang mang* trong mắt vẫn chưa tiêu tan.

(* hoang mang: không biết làm thế

nào)

Mãi đến khi cậu đi đến trước mặt, anh như chợt nhớ ra, giơ tay xoa nhẹ xuống khoảng trống giữa lông mày, sau đó lấy điện thoại ra, mở bản ghi nhớ trong lịch ra xem.

Rất nhanh anh cất điện thoại đi, lần nữa nhìn về phía Ngô Lộc Minh, trong giọng nói mang theo hai phần xin lỗi: "Xin lỗi, buổi chiều có buổi hội thảo, không để ý điện thoại, còn phải đến......"

Giữa lúc nói chuyện, anh như mới nhìn đến quần áo ướt đẫm trên người Ngô Lộc Minh.

Sau một hồi tạm ngừng, anh đổi giọng hỏi: "Đồ đạc đều thu dọn xong rồi?"

Ngô Lộc Minh gật đầu, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười vừa mới luyện tập một chút ở trước gương.

Ôn Tư Nguyên thấy vậy, trên mặt xin lỗi lại nhiều thêm mấy phần.

Anh lại lần nữa nói lời xin lỗi: "Hôm qua tôi đã nói với anh của cậu, sẽ lái xe đến đón cậu chuyển nhà, là tôi sơ suất."

"Anh Nguyên, rõ ràng là em ăn ở miễn phí nhà anh, bây giờ ngược lại anh còn xin lỗi em, anh muốn để em quỳ xuống lạy anh ba lần sao?"

Ngô Lộc Minh cong mắt, sau câu nói vui đùa đơn giản và dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Với lại đồ đạc của em cũng không nhiều, buổi chiều còn có bạn cùng lớp đi cùng giúp dọn dẹp chuyển nhà, ban đầu là định nói với anh họ không cần cho người qua đây."

Ôn Tư Nguyên đối diện ánh mắt chân thành mỉm cười của Ngô Lộc Minh, im lặng một lát, lại cúi xuống thay dép đi trong nhà vào, vừa bước vào nhà vừa hỏi Ngô Lộc Minh: "Hiện tại mệt không?"

Ngô Lộc Minh cao 1 mét 8, nhưng Ôn Tư Nguyên còn cao hơn cậu nửa cái đầu.

Cậu cùng Ôn Tư Nguyên đi vào nhà, lắc đầu: "Không mệt."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước một cánh cửa.

Ôn Tư Nguyên đưa tay mở cửa ra, bên trong cửa là một phòng tắm.

" Đây là phòng tắm trong phòng khách này, ngày thường tôi không dùng nhiều lắm, trong phòng khách không có phòng vệ sinh riêng, sau này cậu có thể ở trong đây tắm rửa, đồ dùng vệ sinh cá nhân đều có đủ."

Nói xong, anh nghiêng đầu nhìn Ngô Lộc Minh, hỏi: "Cậu đi tắm trước, tắm rửa xong tôi đưa cậu đi ra ngoài ăn tối?"

Ngô Lộc Minh không trả lời Ôn Tư Nguyên, ngược lại hỏi: "Anh Nguyên, thường ngày anh giải quyết vấn đề cơm nước như thế nào?"

"Thường ngày tôi không thường ở nhà."

"Thỉnh thoảng thì sao?"

"Cơm hộp."

Ngô Lộc Minh không lập tức nói tiếp.

Trong phòng khách có chút ngột ngạt, bộ quần áo ướt dán sát vào người làm cảm giác khô nóng đẩy trở lại đỉnh điểm.

Cậu giơ tay kéo quần áo lay lay hai lần,tiếp tục hỏi: "Anh không có tự nấu ăn sao?"

Lần này Ôn Tư Nguyên tạm ngừng một chút mới trả lời: "Không giỏi lắm."

Ngô Lộc Minh nghe lời này, đột nhiên tươi cười, trong giọng nói tràn đầy vui mừng: "Vậy tốt quá rồi."

Trong mắt Ôn Tư Nguyên hiện lên nghi hoặc.

"Ăn ở miễn phí làm trong lòng em thật không dễ chịu, về sau anh ở nhà, cơm nước đều do em lo, thế nào?"

"Không......"

Ôn Tư Nguyên đang định nói lời từ chối, Ngô Lộc Minh liền nhanh chóng ngắt lời: "Vậy để em trả tiền thuê nhà nhé?"

Ôn Tư Nguyên trầm ngâm một lát, sau đó đưa ra lựa chọn: "Vậy về sau làm phiền cậu."

Ngô Lộc Minh cong mắt mỉm cười, thoạt nhìn rất vui vẻ nói: "Không phiền gì cả."

Căn hộ này của Ôn Tư Nguyên là cách đây vài năm khi ông ngoại anh mất, để lại tài sản dưới danh nghĩa cho mẹ anh.

Khi đó đúng lúc anh thi đậu vào trường đại học ở thành phố A, trường học cách bên này không xa, nên liền ở lại đây.

Đã sống trong căn hộ này được vài năm, tốt nghiệp đại học, học nghiên cứu, và hiện đang học tiến sĩ, anh vẫn luôn sống một mình trong căn hộ này.

Bản thân anh thích yên tĩnh, cũng không thích có người lạ bước vào không gian riêng tư của mình, nên dù nhà có ba phòng, nhưng mấy năm nay anh chưa bao giờ nghĩ đến việc cho thuê.

Để Ngô Lộc Minh tiến vào ở, là một điều ngoài ý muốn.

Ôn Tư Nguyên và anh họ Ngô Thịnh Câm của Ngô Lộc Minh, là bạn cùng lớp hồi đại học, sau lại cùng nhau thành công bảo vệ nghiên cứu, bởi vậy trong đám bạn cùng lớp ở đại học của bọn họ kia, Ôn Tư Nguyên và Ngô Thịnh Câm có quan hệ tốt nhất, thường ngày cũng có liên lạc.

Ngô Thịnh Câm học xong thạc sĩ, sau đó không tiếp tục học tiến sĩ, mà đi làm việc ở nơi khác.

Nửa tháng trước, Ngô Thịnh Câm đang đi công tác ở thành phố A, hai người cùng nhau dùng bữa, trong bữa ăn Ngô Thịnh Câm bỗng nhiên nhắc tới Ngô Lộc Minh: "Nói đến, em họ Tiểu Minh của tôi đang học ở đại học C, cậu có biết chuyện này không?"

Ôn Tư Nguyên lắc đầu, Ngô Thịnh Câm vội vàng nói tiếp: "Tôi còn nghĩ cả hai người còn có thể có liên lạc đâu, nhưng sự thật là, cậu người này tính tình có chút lạnh nhạt."

Ngô Thịnh Câm cầm ly rượu bên tay uống một nửa, thở dài nói: "Tiểu Minh đã học ở đại đọc C được một năm, mấy ngày nay mới khai giảng, tôi nghe dì tôi nhắc mãi, nói Tiểu Minh khó ngủ, trong ký túc xá ở trường học quá nhiều người, em ấy ở trường vẫn luôn ngủ không ngon giấc, cho nên năm nay kêu em ấy tìm chỗ ở cạnh trường học, cũng không biết đã tìm được chưa."

Không biết có phải trùng hợp hay không, Ngô Thịnh Câm nói xong, ngày hôm sau, Ôn Tư Nguyên liền thấy một gương mặt quen thuộc ở gần nhà anh.

Ngày hôm đó, anh cùng mấy người bạn học cùng lớp đang thảo luận về chủ đề hiện tại trong quán cà phê ở gần nhà, tình cờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu niên đang ngồi xổm ở quán cà phê đối diện.

Trên người thiếu niên đeo cà vạt mặc áo ngắn tay màu xanh lá cây đậm, hai tay ôm đầu, ngồi xổm bên đường, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng do bị phơi dưới ánh nắng mặt trời.

Phía sau cậu là một cửa hàng không lớn của công ty môi giới.

Vì vậy Ôn Tư Nguyên ở phía sau, nhìn người đang dựa lên mấy chữ to "Công ty môi giới nhà " đọc hai lần sau, đã nhận ra người đó.

Anh và Ngô Lộc Minh hơn một năm trước từng có vài lần gặp gỡ, tiếp xúc không nhiều, nhưng đủ để anh nhớ kỹ Ngô Lộc Minh.

Ngô Lộc Minh tính cách hòa đồng, thích cười, cộng thêm khuôn mặt trẻ con trắng nõn, khi nhìn người khác cười, có loại cảm giác gợi cho người ta nghĩ nếu có một cây kẹo mút bình thường cũng có thể bị bắt cóc đi.

Thật khó để người không nhớ kỹ.

Buổi chiều hôm đó, Ôn Tư Nguyên ngồi ở trong quán cà phê, nhìn Ngô Lộc Minh chạy tới chạy lui vài lần, trên mặt hiện rõ dáng vẻ không được như mong muốn.

Vài ngày sau Ngô Thịnh Câm kết thúc chuyến công tác, khi Ôn Tư Nguyên đưa tiễn thuận miệng hỏi một câu Ngô Lộc Minh tìm được phòng chưa, thế là lại có cảnh ngày hôm nay.

"Vậy bắt đầu từ tối nay đi." Ngô Lộc Minh bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Ôn Tư Nguyên, "Anh Nguyên trước hết anh nghĩ xem tối nay muốn ăn gì, đợi em tắm xong, chúng ta sẽ đi ra ngoài mua nguyên liệu, ok?"

Ôn Tư Nguyên mặc dù đáp ứng để Ngô Lộc Minh nấu cơm, nhưng thực ra trong lòng cũng không có ý tưởng này.

Tụi trẻ ngày nay không biết nấu cơm nhiều lắm, chưa kể đến nấu có ngon hay không, có thể nấu ra được một bữa cơm ngon, cũng không phải là điều dễ dàng.

Vì vậy, anh chỉ cần cho Ngô Lộc Minh thấy có lỗi, để thằng bé nổ hai lần phòng bếp chắc là sẽ không kiên trì nữa.

" Trong túi ở cửa có một ít."

Ôn Tư Nguyên giơ tay chỉ chỉ vào túi nhựa siêu thị bên cạnh kệ giày: "Cậu có thể trước xem trong đó có thứ gì, còn dùng được không."

Ngô Lộc Minh dọc theo hướng Ôn Tư Nguyên chỉ nhìn qua, đáy mắt nổi lên chút kỳ lạ.

Ôn Tư Nguyên bắt giữ thần sắc dưới đáy mắt Ngô Lộc Minh, một bên hướng cửa đi, một bên nhẹ giọng giải thích: " Người trong nhà mỗi tháng đều sẽ gửi một ít đồ qua đây."

Ngô Lộc Minh gật đầu, thấy Ôn Tư Nguyên muốn đi đến cửa lấy túi, vội vàng đi theo tới cửa.

Hai người xách một túi đồ lớn mang đến giữa phòng khách, Ngô Lộc Minh mở túi ra ở bên trong tìm kiếm một vòng, ngửa đầu quay lại nhìn Ôn Tư Nguyên đứng ở một bên hỏi: "Anh Nguyên ăn cơm với lạp xưởng hả?"

Ôn Tư Nguyên gật đầu.

Đôi mắt Ngô Lộc Minh trong chốc lát cong lên: "Vậy đêm nay chọn nó."

Cậu nói xong, xách túi vào phòng bếp.

Trong túi có không ít đồ, đều là quê Ôn Tư Nguyên gửi đến một ít đồ ăn đặc sắc, lập tức những đồ cần đun nấu đều có.

Trước kia mỗi tháng nhận được một túi đồ lớn này, Ôn Tư Nguyên đều phải cất nó đi trong vài ngày, chỉ khi có thể nhớ lại mới chọn ra vài thứ bản thân thích ăn, dư lại mang đến trường học chia cho những người khác.

Anh sẽ không làm, cũng lười đi tới nhét đồ vô tủ lạnh.

Nhưng lần này, đồ bị Ngô Lộc Minh xách ra phòng bếp, nhanh chóng từng món có chỗ ở của riêng mình.

Ngô Lộc Minh đóng gói đồ rất có trật tự, rất nhanh túi lớn đã trống rỗng.

Chờ khi Ôn Tư Nguyên đứng ở cửa phòng bếp phục hồi lại tinh thần, Ngô Lộc Minh đã vo sạch gạo, đang ở bên nồi cơm điện cho thêm các loại nguyên liệu lạp xưởng vào trong cơm.

Điện thoại trong túi rung lên.

Ôn Tư Nguyên lấy điện thoại ra, phát hiện là thông báo tin nhắn của Ngô Thịnh Câm.

【 em tôi đến chỗ cậu chưa? 】

Ôn Tư Nguyên mở khóa điện thoại.

【 đến rồi. 】

Ngô Thịnh Câm nhanh chóng hồi âm.

【 chụp tấm ảnh, tôi gửi qua cho cô tôi, kẻo bà ấy lo lắng. 】

Ôn Tư Nguyên nhìn nội dung thông báo, đang mở máy ảnh ra tính toán tìm Ngô Lộc Minh đồng ý, vừa ngẩng đầu, phát hiện Ngô Lộc Minh đang nhìn chằm chằm vào anh, không biết đã nhìn bao lâu rồi.

Tầm mắt hai người chạm nhau, bỗng nhiên Ngô Lộc Minh giơ tay lên, làm một cử chỉ ngay trước mặt, cười hỏi Ôn Tư Nguyên: "Có phải là muốn tạo dáng chụp ảnh không?"

Ôn Tư Nguyên mang theo một chút nghi hoặc, gật đầu.

"Mẹ em vẫn luôn như vậy, em đến chỗ nào đều phải chụp ảnh cho bà, chỉ khi đó bà mới yên tâm."

Ngô Lộc Minh nói vội, lại xoay sang đối diện theo hướng Ôn Tư Nguyên: "Đến đây đi, chụp đẹp vào đúng lúc em đi tắm, cảm ơn anh Nguyên."

Ôn Tư Nguyên thấy thế, cũng không nhiều lời nữa, nâng điện thoại lên chụp cho Ngô Lộc Minh một tấm.