Cậu Phải Chịu Trách Nhiệm Với Tôi

Chương 5




Nó mơ màng tỉnh dậy sau cơn khoái lạc. Cả căn phòng vẫn còn nguyên mùi của một trận hoan ái, phía giường bên cạnh nó lạnh ngắt, hắn có lẽ đã rời đi lâu rồi. Cái lưng của nó đau ê ẩm, tên khốn Trương Thanh Phong không biết ăn nhầm cái gì mà nổi điên lên rồi lấy nó ra trút giận. Nó uể oải bước xuống giường.

_Á......."Rầm"

_Tiểu thư, tiểu thư có sao không?

Chị giúp việc ở bên ngoài thấy có tiếng động bên trong bèn chạy vào thì thấy nó nằm sõng soài trên mặt đất, cơ thể không một mảnh vải.

_Tiểu thư, tiểu thư có đau ở đâu không ạ?

_Tôi không sao? Mấy giờ rồi?-nó khó nhọc phát ra từng chữ.

_Tiểu thư về nhà đã hơn 1 tiếng rồi, bây giờ là 4 giờ hơn rồi ạ?

_Trương Thanh Phong đâu?-nó bất giác tức giận.

_Cậu chủ ra ngoài rồi ạ? Nghe nói là đi hít thở!-chị giúp việc nhẹ nhàng đỡ nó dậy.

_Tôi muốn đi tắm, chị ra ngoài đi!

Chị giúp việc "vâng" một tiếng rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài. Nó men theo bức tường đi vào phòng tắm. Nước trong bồn đã được xả ra, vẫn còn hơi ấm. Có lẽ trước khi ra ngoài hắn đã xả nước nóng ra, chờ nó tỉnh dậy đi tắm thì nước vẫn còn ấm. Tự nhiên nghĩ đến sự chu đáo nó bỗng cảm thấy ấm áp.

Nó ngả mình vào bồn tắm, thư giãn. Sau một hồi ngâm nước nó ra ngoài và mở tủ quần áo.

_Cái gì vậy?

Quần áo của nó, đồ lót của nó, tất cả đều đã biến mất. Không thể nào, rõ ràng bà Hạ đã chuẩn bị hết quần áo của nó chuyển sang nhà hắn mà, tối qua nó vẫn thấy xong sao giờ lại biến mất không một lời từ biệt.

_À....ưm... Cho tôi hỏi quần áo của tôi đâu rồi?-nó thò cái đầu ướt sũng ra ngoài cửa hỏi chị giúp việc vừa nãy.

_Tiểu thư, thiếu gia vừa rồi đã cho người đem quần áo của tiểu thư đốt hết rồi ạ! Và thiếu gia còn căn dặn tiểu thư cứ lấy áo của thiếu gia mặc cũng được! À còn nữa, nếu tiểu thư không mặc thì có thể để thế đến lúc thiếu gia về!

Nó không đáp lại đóng cửa cái rầm làm chị giúp việc giật mình. Trương Thanh Phong chết tiệt, vừa rồi mới nghĩ rằng hắn quan tâm đến nó, ai ngờ ác vẫn hoàn ác, dám đem quần áo nó đốt đi, tên khốn nạn. Nó lấy đại một cái áo sơ mi của gắn mặc tạm. Hắn thực sự rất cao, chắc phải gần 1m8, chiếc áo thùng thình phủ kín vùng mông căng tròn của nó, phần ngực không áo lót khẽ nhô lên. Nó hậm hực nằm xuống giường, hôm nay chắc không dám gặp hai bác mất.

----------------

"Rầm". Cánh cửa quán bar bị đá phăng ra một bên. Một thiếu niên chừng 15 tuổi cùng một đám người hung hăng bước vào, nhìn thẳng vào một thiếu niên khác cũng 15 tuổi đang nhâm nhi cốc rượu vang. Người đó nhìn ra chỗ cậu thiếu niên vừa nãy nở nụ cười khinh bỉ. Chẳng nói chẳng rằng, lướt qua sự bàn tán của mọi người, cậu thiếu niên ấy bước thẳng đến chỗ người đó, hất tung cốc rượu lên trên. Cốc rượu bay lên rồi rơi xuống đất vỡ choang, rượu đổ đầy ra sàn. Người đó không hề tức giận, nhẹ nhàng đứng dậy, đút tay túi quần, thản nhiên đối mặt với cậu thiếu niên. Chiều cao hai người khá tương đối nên họ có thể trực diện nhìn thẳng vào đôi mắt của nhau.

_Có chuyện gì mà Trương thiếu lại đến quán bar nhỏ bé này của tôi!-Người đó khẽ nhếch mép.

_Khỏi phải giả tạo, trả lời tao, quan hệ của mày và Tâm Tâm là gì?-cậu thiếu niên mất kiên nhẫn vài thẳng vấn đề.

_Tâm Tâm là ai? Tao chưa nghe bao giờ, này có nhầm lẫn gì không thế?-nét mặt người đó thoáng có nét tức giận.

Hàn Thiên Vũ! Mày...!-cậu thiếu niên nổi giận túm cổ áo của người đó.

Thấy hai thủ lĩnh sắp nổi trận, người hai bên định xông lên thì họ đồng loạt giơ tay ý bảo bọn chúng dừng lại. Nghe lệnh, cả hai bên đứng im nhưng nét mặt quả thực như muốn lao vào chém hết sạch kẻ địch.

_Trương Thanh Phong, tao nghĩ mày nên bỏ tay ra khỏi cổ áo tao! Em yêu của ta đã ủi nó cho tao đó, đừng làm nhàu, tao không muốn cô ấy lo lắng!-anh mắt hình viên đạn nhìn hắn.

Nghe đến hai chữ "em yêu" máu trong hắn như sôi sục lên. Lúc sáng anh cũng đã gọi nó là "em yêu", thì ra nó chính là người đã ủi chiếc áo này cho Hàn Thiên Vũ sao? Dường như không thể kìm chế, hắn đấm anh một phát. Anh loạng choạng ngã người ra phía sau. Thấy hai người đã hành động, đội ngũ phía sau xông lên. Một mớ hỗn độn bắt đầu xảy ra trong quán bar.

---------------

_Tiểu thư, đã 8 giờ rồi, tiểu thư xuống ăn cơm đi ạ!-chị giúp việc bên ngoài rối rít lên.

_Không! Tôi không xuống!-nó úp mặt vào gối, ai lại đi xuống ăn cơm với bộ dạng này chứ. Dù bụng nó có sôi cỡ nào nó cũng sẽ không xuống.

Hôm nay ông bà Trương ra ngoài ăn với đối tác, chị hắn thì đi chơi với người yêu, bữa cơm hôm nay chỉ có nó và hắn ăn cơm, nhưng sao giờ này hắn vẫn chưa về. Tự nhiên trong lòng nó dấy lên một tia lo lắng. Đấu tranh tư tưởng một lúc nó quyết định đi xuống tầng chờ hắn, mặc kệ mọi người bàn tán vì giờ nó lo cho hắn hơn.

Nó đi đi đi lại trong căn phòng khách rộng lớn, mặc kệ hoa huyệt bên trong chiếc áo không một lớp che đậy. Nó nhìn thấy phía sân ba bóng người đang dần dần tiến vào. Hai người đi cạnh đang dìu người giữa nặng nề bước vào. Không cần đoán nó cũng biết đó là Trương Thanh Phong, toàn bộ cơ thế hắn nó đã thấy hết, lại còn được thưởng thức qua làm sao không nhận ra. Nó vội vàng chạy ra cửa, đỡ lấy người hắn.

_Trương Thanh Phong, cậu bị làm sao vậy?-nó sốt ruột.

Trên mặt hắn đầy những vết bầm tím, trên người lại có ngoại thương, chiếc áo của hắn vài chỗ có thấm máu.

_Đại tẩu, đại ca đánh nhau nên mới bị thương! Đại tẩu chăm sóc cho đại ca cẩn thận ạ! Chúng em lui trước!-một tên đỡ hắn nói.

Nó gật đầu. Giờ không phải lúc quan tâm đến ai là đại tẩu, ai là đại ca mà quan trọng là làm sao để đỡ hắn vào nhà khi hai trên kia vừa nói xong đã chuồn. Nó thở dài rồi gọi ông quản gia đỡ hắn vào.

Khó khăn lắm mới đỡ được hắn vào phòng. Nó tỉ mỉ lấy khăn tay lau người cho hắn, nhẹ nhàng chấm lên vết thương. "Tên khốn này, làm gì mà đánh nhau đến bị thương như thế này? Biết tôi lo lắng lắm khôn hả?" Nó vừa lau người vừa rủa thầm. Cẩn thận cởi áo rồi mặc áo, ngượng ngùng cởi quần rồi thay quần, xong xuôi cho hắn thì đã 9 rưỡi. Lúc mới lên phòng hắn có chút mơ màng nhưng giờ đã ngủ rồi. Hơi thở hắn đều đều, có chút nhẹ nhàng. Nó chống tay nhìn hắn, xem ra hắn cũng không phải là không đẹp như nó nghĩ. Cái mũi dọc dừa thẳng tắp, mắt hơi dài và hẹp, nước da hơi ngăm, chắc là do bơi nhiều và đặc biệt môi hắn thực sự rất mềm. Nó bất giác chạm tay và bờ môi mềm ấy, mềm thật! Như người không tự chủ, nó khẽ chạm môi mình vào môi hắn, khi hai bờ mơi vừa chạm nhau thì nó thấy một bàn tay rắn khỏe ấn đầu nó xuống. Một nụ hôn ngọt ngào xảy ra. Nó lấy hết sức đẩy hắn ra, hắn lại ấn đầu nó vào lồng ngực.

_Tâm Tâm, anh yêu em!-hắn thì thầm.

Mặt nó đỏ lựng lên, biết là hắn chỉ đang mơ ngủ nhưng tại sao tim nó lại đập mạnh vậy. Để hắn ôm nó vậy một lúc. Khi đã xác định hắn đã ngủ sâu, nó nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, đắp chăn cẩn thận cho hắn rồi đi ra bàn học. Vì lo lắng cho tên chết tiệt này mà nó mất một khoảng thời gian học. Mai được nghỉ nên nó phải học hết trong đêm nay để mai còn chơi.

---------

Cùng lúc hắn về, tại Hàn gia......

_Vũ, con sao vậy?-bà Hàn lo lắng xoa mặt cậu con trai.

_Con không sao!-anh hậm hực bước lên tầng.

_Thằng nhóc chắc lại đi đánh nhau rồi!-ông Hàn ngồi nhâm nhi ly trà.

_Anh ấy, nếu anh không cho nó đi học Karate thì bây giờ đã không thích đánh nhau!-bà Hàn lườm ông Hàn.

Ông Hàn rùng mình sau cái nhìn "yêu thương" của vợ.

_Là lỗi của anh, anh đi dạy lại nó là được chứ gì!

_Làm gì mà anh nghĩ là đúng đấy!-bà Hạ đi vào trong bếp.

_Vũ!-ông vừa lên tầng vừa quát-có chuyện gì mà đánh nhau thế, bố có dạy con đi đánh nhau không hả?

Đến cửa phòng anh ông mở cửa cái rầm rồi đi vào, cài cửa cẩn thận ông ngồi xuống cạnh anh, giọng hào hứng:

_Nào, kể bố nghe, con đánh nhau vì con bé đó hả?

_Vâng! Sao bố biết được?-anh chườm cục đá lên vết bầm.

_Bố mà lại, cái gì bố chả biết!-ông Hàn tự đắc vỗ ngực.

_Bố thôi đi, con mà không kể thì bố còn lâu mới biết người con thích là Hạ Tâm Tâm!-anh lườm ông một cái.

Cái lườm này quả thực rất giống bà Hàn, người ta nói mẹ con không giống lông cũng giống cánh quả không sai.

_Đánh nhau vì người mình yêu không sai con ạ! Nhưng con bé đó dễ thương lắm sao mà con phải đánh nhau để tranh giành nó?

_Cô ấy thực sự rất dễ thương!-anh cười, một nụ cười tỏa nắng.

Ông Hàn mỉm cười nhìn cậu con trai, ông thấy hạnh phúc vì cậu con trai xốc nổi của ông đã biết yêu. Người ta nói tình yêu thay đổi con người, Hàn Thiên Vũ đã chín chắn hơn trong suy nghĩ, biết cái gì là nên làm.

-------------------

12 giờ.......

Nó vẫn ngồi học bài, hắn thì vẫn ngủ ngon lành. Cả căn phòng im ắng, dường như nghe thấy cả hơi thở của hai người.

"Hộc.....hộc..." Hơi thở của hắn có chút nặng nề. Nó giật mình chạy lại chỗ hắn. Người hắn ướt đẫm mồ hôi, mặt thì đỏ ửng, nó sờ trán hắn thấy nóng ran. Hắn bị sốt rồi. Nó kéo chăn ra khỏi người hắn, lấy nhiệt kế kẹp cho hắn.

_Cái quái gì?-nó cầm nhiệt kế hét lên-cậu ta làm gì mà sốt đến tận 38,5 độ thế không biết?

Nó vội vàng lấy khăn mát lau người cho hắn. Nó lục lọi tủ thuốc lấy ra viên thuốc hạ sốt. Lau người cho hắn không phải là khó mà cho hắn uống thuốc mới khó. Làm sao để hắn uống thuốc đây? Nó chợt nhớ ra bộ truyện ngôn tình nó đọc ngày trước, khi nam chính bị sốt nữ chính đã đút thuốc bằng miệng. Nó hơi do dự nhưng đó là kế sách cuối rồi. Nó uống một ngụm nước rồi thả viên thuốc vào. Nó cúi sát vào hắn nhẹ nhàng đặt môi lên môi hắn. Ngậm nước lâu thuốc trong miệng dần tan ra, vụ đắng lan tỏa cả khoang miệng. Nó nhắm mắt hôn hắn, lấy lưỡi đẩy thuốc vào miệng hắn.

Khi thấy hắn nuốt cái "ực" nó mới rời khỏi bờ môi kia. Tên chết tiệt này, lại làm nó mất một tiếng học. Nhưng rõ ràng là uống thuốc rồi sao mồ hôi vẫn đổ nhiều thế nhỉ? Chiếc áo ngủ của hắn ướt nhẹp mồ hôi. Nó thở dài, lại phải thay cho hắn nữa rồi. Nó chợt nhớ ra, ngày trước nó cũng sốt cao thế này mẹ nó đã để nó trần như nhộng đi ngủ, nên nó quyết định cũng để hắn trần truồng đi ngủ. Hì hục cởi sạch quần áo hắn ra nó bỗng chạm vào cực long của hắn. Cái đó vừa dài vừa to, vậy mà cái đó đã ở trong nó 3 lần. Ý thức được mình đang nghĩ bậy nó nhảy chồm xuống đất!

"Mình đang nghĩ cái quái gì vậy không biết?!"

Nó lấy chăn che đi chỗ cần che của hắn rồi ngủ gục bên tay hắn lúc nào không biết.