Cậu Phải Chịu Trách Nhiệm Với Tôi

Chương 28




Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi

_Ai cho cậu tìm hiểu quá khứ của tôi?-nó quát lên.

_Là Quân kể lại cho tớ! Tâm Tâm, cậu đừng như vậy nữa được không? Đừng tự mình chịu đựng, hãy nói cho tớ, hãy để tớ san sẻ cùng cậu!

_Hừ! Tôi không cần! Từ trước đến giờ không có cậu tôi vẫn sống tốt!

_Cậu hãy nhìn vào tay cậu!-hắn giơ bàn tay trái có đeo chiếc nhẫn lên-Bây giờ cậu là Trương thiếu phu nhân trong tương lai sẽ trở thành Trương phu nhân, 1 trong 10 người phụ nữ tôn quý nhất thế giới! Cậu có quyền làm những gì cậu muốn mà không phải sợ ai cả!-hắn nói dõng dạc, giọng nói khẳng định chắc chắn.

_Ý cậu là, thấy cậu đi cùng người khác tôi có thể chạy vào, túm tóc cô ta, trút giận lên cô ta vì cô ta dám cướp người đàn ông của tôi không?-nó quay lại, cười hiền hoà.

_Cậu có thể!

Nó thở dài một hơi rồi tiến đến trước mặt hắn. Khi hai người chỉ cách nhau một cánh tay thì nó dừng lại, đồng tử đen láy phản chiếu khuôn mặt hắn. Nó đưa tay lên.....

"Chát!"

_Cái này là vì cậu dám ngủ với cô ta trước tôi!

"Chát!"

_Cái này là vì cậu lúc đó không chạy theo tôi!

"Chát!"

_Cái này là vì con chúng ta!

Khi cái bạt tại thứ tư chuẩn bị tới mặt hắn, ngay lập tức hắn bắt lấy vòng eo con kiến, áp sát vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng mút mát bờ môi anh đào.

_Nụ hôn này là vì lúc nào cậu cũng giữ cảm xúc một mình!

Lại tiếp tục, một nụ hôn thắm thiết rơi trên môi nó.

_Cái này là vì cậu hay giận dỗi sau đó không thèm nói một lời nào cả!

Cuối cùng hắn mạnh bạo hôn nó, không ngừng ngậm nhấm, thưởng thức vị ngọt trong khoang miệng nó. Chiếc lưỡi ẩm ướt không bỏ sót một ngóc ngách nào của nó. Cho đến khi cả hai hết dưỡng khí hắn mới chịu buông ra.

_Cái này là vì....tớ yêu cậu!

Nghe những lời này của hắn, trái tim nhỏ bé không ngừng nhảy múa trong lồng ngực. Nhiều lúc nó tự hỏi, tại sao mình lại yêu người con trai này? Bởi vì hắn hay quan tâm nó hay là bởi vì từng hành động của hắn quá bá đạo? Tất cả đều không phải, tình cảm xuất phát từ đâu không phải cứ nói là hiểu, mà tình yêu là một thứ rất tự nhiên, một lại tình cảm vốn có của con người. Cứ ngỡ rằng mình chỉ là "cảm nắng" người ta, nhưng khi nhìn lại tại sao mình đã yêu người đấy sâu đậm đến vậy? Cũng giống như vị ngọt của chocolate, mới ăn ta sẽ chỉ cảm thấy nó thật ngọt nhưng sau đó mới nhận ra ta đã nghiện hương vị của nó mấy rồi.

Ôm ngọn trong vòng tay người mình yêu thương, còn gì hạnh phúc hơn điều đó. Nó mang trong mình giọt máu của hắn, kết tinh tình yêu hai người. Nó nằm trong lòng hắn, tựa đầu lên vai hắn, đem toàn bộ cả cuộc đời để hắn gánh vác.

_Còn Vũ Tiểu Hi thì sao? Chẳng phải cô ta cũng mang thai sao? Lại còn mang thai trước tôi!

_Nếu tớ nói Tiểu Hi không hề mang thai, cậu có tin không?

_Cái gì?!

Hắn nói toàn bộ kết quả kiểm tra của Vũ Tiểu Hi cho nó nghe. Thì ra từ trước tới giờ nó đều ghen tuông với Vũ Tiểu Hi với sự đa nghi một cách mù quáng. Nó chỉ biết ôm trọn nỗi đau vào mình mà không hề nói cho hắn biết, để rồi tự mình gặm nhấm chính nó. Biến cố 5 năm trước đã giúp nó biết làm như thế nào để che giấu đi cảm xúc của chính mình, tự nó xây lên bức tường ngăn cách mình với mọi người. Nhưng hắn đã phá vỡ bức tường kiên cố đó, nhẹ nhàng nắm tay nó rồi đưa nó hoà nhập vào tất cả. Một lần nữa nó được trở lại làm một Hạ Tâm Tâm hồn nhiên, vô tư.

Tiêu Tử Quân tựa lưng vào cách cửa sân thượng, dõi theo toàn bộ biến chuyển cảm xúc của hai người. Nó hầu như bộc lộ gần hết cảm xúc khi ở cạnh hắn, thấy nó cười Tiêu Tử Quân cũng thấy vui theo. Tiêu Tử Quân biết mình đã thích cô gái bé nhỏ này, thích cô ấy ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Trái tim đào hoa của Tiêu Tử Quân vì nó mà làm cho rung rinh, bất tri bất giác đem toàn bộ trái tim đang tặng cho nó. Nhưng Tiêu Tử Quân biết, nó sẽ vĩnh viễn không phải của cậu, nó đã đem toàn bộ cuộc đời giao cho hắn, dù có yêu nó biết bao cậu cũng không thể vì nó mà làm tan vỡ tình bạn 15 năm với hắn. Có một loại tình cảm mà người ta không nên nói ra, chỉ nên giữ tận sâu bên trong đáy lòng, cất sau vào trong tâm trí để mỗi lần nhìn lại đều không tự chủ mà mỉm cười.

"Nếu không thể ở cạnh mang lại hạnh phúc cho em, tôi nguyện đứng sau màn làm người vô hình âm thầm bảo vệ em!"

.........

_Hạ Tâm Tâm, tôi sẽ không tha cho cô đâu! Trương phu nhân phải là tôi!-Vũ Tiểu Hi nghiến răng.

_Tiểu Hi, loại người như cô ta chắc chắn  cũng bị nhiều người ghét cho xem!

_Tiểu Chi, tớ nhờ cậu một việc!

_Cậu nhờ việc gì tớ cũng sẽ giúp!-Đỗ Cẩm Chi vỗ ngực.

Vũ Tiểu Hí ghé sát tai Đỗ Cẩm Chi thì thầm điều gì đó rất là mờ ám. Liệu mọi chuyện có thực sự ổn?

——————————

*Ăn cơm rau nhiều quá rồi, cho mọi người ăn thịt nha~~~~~~

_Trương Thanh Phong!!!!!!!!!Thả tôi xuống ngay!-nó vùng vẫy.

_Ngoan nào! Cậu còn chống cự nữa tớ sẽ hôn cậu đấy!

Nó nghe vậy ngay lập tức im bặt, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn để hắn bế vào nhà. Mọi người trong nhà đều thấy hoàn toàn bình thường, thiếu gia của họ cưng chiều thiếu phu nhân là chuyện bình thường. Nhưng nó thì lại không biết sau này sẽ nhìn họ như thế nào, quá xấu hổ luôn.

Hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống giường, nó tựa như một viên ngọc quý của hắn, nếu không nhẹ nhàng thì sẽ vỡ ngay lập tức. Mặt hắn kề sát mặt nó, phả từng hơi thở đục ngầu vào gò má phấn nộn. Da gà nó nổi lên đầy người. Rất nhanh hắn đã bắt lấy bờ môi anh đào kia, đem toàn bộ hương vị nó nuốt trọn vào miệng. Khuấy đảo bên trong nó, nhấm nháp thưởng thức vị ngọt của nước bọt. Thần trí nó bị nụ hôn làm cho điên đảo, hoàn toàn không thể chủ động mà ôm lấy cổ hắn. Hắn theo đà đẩy nó xuống giường.

Bàn tay không ngoan luồn vào trong áo nó, xoa nắn gò bông đầy đặn. Hắn ấn lên hạt đào hồng hồng khiến nơi đó dựng đứng lên. Thật là tiểu dâm oa, mới vậy thôi mà cơ thể đã phản ứng, thật là nhạy cảm a! Bàn tay hắn xoa nắn ngực nó thành mọi hình dạng khác nhau, nó sung sướng cong lưng khiến bầu ngực nó nằm ngọn trong tay hắn. Mãi lâu sau hắn mới buông tha cho bờ môi sưng đỏ, không quên kéo ra một sợi chỉ bạc.

Nó thở hổn hển cố đẩy hắn ra, nhưng hắn đã nằm đè lên người nó, lấy thân thể cường tráng bao bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn.

_Đừng........

_Con cũng khỏe rồi, tớ nhịn lâu lắm rồi, hôm nay không ăn cậu tớ thề tớ không phải Trương Thanh Phong!

_Đang ban ngày mà!

_Ăn uống không quan trọng đêm ngày!

Mải nói chuyện nó không hề hay biết quần áo đã bị hắn cởi sạch, chỉ còn lại bộ nội y gợi cảm. Hắn xoa tay dọc eo nó tiến ra phía sau. Tạch một cái, móc khoá áo ngực đã bụng ra, hắn mạnh bạo lôi khỏi người nó rồi ném sang một bên. Gò bông rung rinh làm hắn bị mê hoặc, hắn cúi xuống ngậm lấy quả nho nhỏ nhỏ đang giương lên, bên còn lại thì mặc sức xoa nắn, bóp méo.

Nó túm chặt ga giường cảm nhận đợt khoái cảm xông thẳng đến đại não. Cũng một thời gian bầu ngực không được xoa nắn nên giờ chỉ cần tác động nhẹ thôi cũng khiến nó phản ứng. Nhũ phong thẳng đứng bị lưỡi hắn đẩy lên đẩy xuống, mút vào rồi lại liếm xung quanh.

_Ưm~~~~~~a~~~~~~~-âm thanh dâm mỹ không ngừng phát ra khỏi cái miệng nhỏ xinh.

Một tay của hắn di chuyển xuống hoa huyệt ẩm ướt, nơi này đã lâu không có đàn ông thăm khỏi nên vô cùng khít khao. Hắn mới đưa một ngón tay vào đã thấy hạ thân nó co rút lại, mút chặt ngón tay hắn, dường như muốn bẻ hãy làm đôi. Ngón tay điêu luyện không ngừng rút ra thọc vào, dường như có thể đưa nó lên đỉnh chỉ bằng một ngón tay. Từ bên trong nó tuôn ra dịch thủy trong suốt bám dính lên tay hắn.

Hắn quệt ngón tay đẫm mùi dâm đãng lên khoé môi, dùng chiếc lưỡi không xuống liếm đi dịch thủy giống như đang nếm một món ăn nào đó mới lạ. Ánh mắt tràn ngập dục vọng nhìn thẳng vào tiểu thịt đỏ hồng, cửa miệng phập phồng như kêu gọi được lấp đầy, đôi mắt sau thẳm tối đi vài phần.

Nó lấy một tay che mặt, tay còn lại thì che đi lỗ thịt dâm dục.

_Đừng....xin cậu.....đừng nhìn~~~~~

Hắn kéo tay nó ra, lấy đùi tách bắp chân trắng nõn của nó khiến hoa huyệt càng thêm mở rộng, càng thêm mị dục.

_Đừng che! Nó rất đẹp!

Hắn nằm trên người nó, phả hơi nóng lên khuôn mặt đẹp không tì vết.

_Gọi tên tớ!

_Phong.....

_Tớ yêu cậu!

Hắn đặt phân thân to lớn ngay trước cửa huyệt, đẩy dần dần vào. Đã lâu không làm tình, bỗng dưng bị dị vật to lớn xâm nhập, hạ thân nó truyền đến cơn đau nhói. Mỗi lần hắn tiến vào sâu thêm một chút cơ thể nó giống như bị xé ra làm đôi. Khi vào được một nửa hắn bắt đầu luân động, đem cơ thể nó hết đẩy lên lại trượt xuống.

_A~~~~~~~~~~~~a~~~~~~~~-Nó há miệng đem những âm thanh mị dục thoát ra ngoài. Mỗi âm thanh nó phát ra đều giống như liều thuốc xuân dược càng làm cho hắn hưng phấn cực độ. Mỗi lần rút ra đâm vào hắn lại đẩy cự vật vào sâu hơn, mỗi lần như vậy hoa huyệt của nó lại căng rộng nuốt chửng cự long to lớn.

Thủy dịch không ngừng trào ra làm ướt một mảng ga giường. Nơi hai người kết hợp phát ra những âm thanh "pộp, pộp" khiến người nghe không ngừng muốn chảy nước. Hắn đem hai chân nó kẹp lại, vác lên vai, không ngừng thúc sâu. Tư thế này làm tiểu huyện nó càng khít hơn, mút chặt lấy hắn, thần trí hắn càng lúc càng điên đảo, hắn sắp không thể kiềm chế nổi nữa.

_Đừng kẹp chặt như vậy~~~Sẽ kẹp chết chồng cậu mất~~~~ Cậu muốn bức điên tớ hả?

Hắn nắm chặt bắp đùi trắng nõn, gồng thân dưới đem toàn bộ trụ vật nằm gọn bên trong nó. Chạy nước rút trong thân thể nó, cự vật cực đại dường như chạm đến nơi sâu nhất của nó, tử cung nó như muốn vỡ tung.

_Ah~~~~~chậm~~~~con~~~~~-câu nói vì sự xâm nhập của hắn mà đứt quãng.

Nghe thấy âm thanh cuối cùng nó phát ra, hắn như bừng tỉnh khỏi cơn mộng dục, hắn đã suýt quên mất bên trong nó là một sinh linh nhỏ bé, thiếu chút nữa không kìm được mình mà làm tổn hại đến đứa bé. Hắn giảm tốc độ, chậm rãi rút ra rồi tiến vào. Hắn xoa nắm bầu ngực sữa rung rinh, thì thầm vào tai nó:

_Tớ xin lỗi, nhưng tớ sắp không chịu được nữa rồi!

_Ừm!-nó ôm lấy cổ hắn-Cứ ra nếu cậu muốn!

Hắn bóp mạnh eo nó, lập tức luật động gấp rút, cơ thể nó như được thăng đến tận mây, lý trí không thể điều khiển thân thể nó, mặc cho hắn mang đến đỉnh điểm khoái cảm. Hắn ôm chặt nó, đem toàn bộ mầm mống gieo trồng tại nơi sâu nhất của nó. Hắn phủ phục trên người nó, cố gắng điều hoà hơi thở. Người nó như mềm nhũn, hoàn toàn không còn sức lực. Điều cuối cùng nó nghe được là hắn nói: anh yêu em!

..............

Nó tỉnh dậy trời đã xế chiều, ánh hoàng hôn đỏ rực rộ vào căn phòng tối làm bừng sáng lên thân ảnh nhỏ bé đang nửa ngồi nửa nằm trên giường. Nó nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng phẳng lỳ.

Tiếng mở cửa làm nó thoáng giật mình.

_Tớ làm cậu giật mình à?-hắn bước vào, trên tay là một khay đồ ăn.

_Không sao! Tôi thấy hơi đói rồi!-món nhìn khay đồ ăn mặc như muốn nuốt chửng hết chúng.

_Bác Hồng bảo cậu ăn rất nhiều nên đã làm sẵn rồi! Lúc nào cậu muốn chỉ cần hâm nóng lên là được!

Hắn đặt khay xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh nó. Nó lấy cốc sữa uống một hơi cạn 1 nửa. Buổi sáng bị hắn hành cho đến thiếp đi đến tận giờ, bụng nó sôi sùng sục lên. Rất nhanh khay thức ăn đã sạch bóng. Nó cầm cốc sữa còn một nửa giải quyết nốt.

_Cậu "no" chưa?!-hắn vuốt tóc nó.

_Chưa!

_Tối cậu có muốn "ăn" nữa không?!

_Có!

Nhận ra câu nói có phần sai sai, ngước lên thì thấy hắn đang nở nụ cưới gian tà. Biết ngay là cái tên này chẳng có gì tốt đẹp mà. Hỏi cái gì đều liên quan đến chuyện ấy, thật là hết thuốc chữa.

Nó đặt cốc sữa không còn một giọt nào xuống khay. Từ tốn nói:

_Con à, bố con là một tên dâm dê đê tiện, sau này con ra đời nhất định phải ngủ cùng mẹ! Con chính là tấm lá chắn bảo vệ mẹ khỏi tên cuồng dâm kia!

_Thôi nào!! Tớ xin lỗi, lần sau tớ sẽ không thế nữa!-hắn vội ôm lấy nó.

_Đòi hỏi có mức độ thôi, nếu không từ giờ cho đến lúc bánh bao chào đời đừng hòng chạm vào tôi!-nó nhẹ nhàng cảnh cáo.

Nó không những phải nuôi lớn đứa trẻ trong bụng mà còn phải chăm sóc cho đứa trẻ to xác này. Haizzz, thật là mệt mỏi!!