Cậu Không Thích Hợp

Chương 27




Thời điểm Kiều Úy Nhiên thực tập tốt nghiệp, Đàm Xung đã ra trường và tiếp quản sản nghiệp kinh doanh thủy sản của gia đình. Kiều Úy Nhiên “đi cửa sau” được sắp xếp vào vị trí phiên dịch ở công ty của người yêu.

Một ngày vô vị của cậu bắt đầu tính từ lúc rời giường.

Ông chủ sẽ thức dậy trước cậu, trong khi cậu còn đang ngủ nướng ông chủ đã xuống giường vệ sinh cá nhân, thay đồ, sau đó xuống bếp múc cháo đã ninh từ tối hôm qua ra bát để nguội.

Sau khi quay lại, ông chủ bật đèn đầu giường, ôm nửa thân trên của Kiều Úy Nhiên đỡ cậu ngồi dậy, vỗ nhẹ lên mặt nhân viên: “Dậy thôi nào cục cưng.”

Kiều Úy Nhiên bực bội lật người nằm tiếp, cái miệng chép chép mơ hồ. Ông chủ trực tiếp bế người ra khỏi chăn, khiêng thẳng vào phòng tắm. Lấy kem đánh răng, ấn nút bàn chải điện sau đó nhét vào miệng Kiều Úy Nhiên. Kiều Úy Nhiên mắt nhắm mắt mở, vừa cầm bàn chải vừa rên rỉ.

Đánh răng xong, ông chủ lại cẩn thận hầu hạ nhân viên rửa mặt, xong xuôi tất thảy Kiều Úy Nhiên vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, cả người mềm nhũn tựa lên vai ông chủ càu nhàu cằn nhằn.

Tiếp theo ông chủ lại khiêng nhân viên về phòng thay quần áo, vừa cởi bộ đồ ngủ ra, hai đùi của Kiều Úy Nhiên hiện lên chi chít dấu hôn mút, còn có những chỗ bị Đàm Xung lỡ tay… à nhầm lỡ miệng cắn thành dấu răng, có thể thấy trận đấu tối qua có bao nhiêu kịch liệt.

Đêm qua vừa bị ông chủ chà đạp tàn nhẫn, hôm nay vẫn phải đi làm, quả thực là tư bản không có tình người.

Mùi cháo thơm ngon tỏa ra trước mặt Kiều Úy Nhiên, cậu khịt khịt mũi, vẫn không chịu mở mắt: “Ưm ưm…”

Ông chủ hiểu ý, múc một thìa đưa lên miệng thổi phù phù, sau đó dỗ cậu nhân viên: “Há miệng nào.”

Kiều Úy Nhiên nghe lời ngậm lấy thìa cháo, mãi không thấy cậu nuốt xuống ông chủ buộc phải giáo dục: “Nuốt đi nào.”

Ăn còn phải để ông chủ đút, thiếu điều để ông chủ mớm.

Bữa sáng kết thúc, Kiều Úy Nhiên lúc này vẫn chưa chạm chân xuống đất, ông chủ trực tiếp bế người xuống đến xe, nhét vào ghế phó lái cài dây an toàn. Cậu ngủ thêm một giấc trên đường, xe đã tiến vào bãi đỗ xe của công ty, ông chủ không thể tiếp tục nhân nhượng.

“Đến nơi rồi cục cưng ơi.”

Kiều Úy Nhiên rên rỉ than vãn, mơ màng nhìn xung quanh một lúc, lại nhìn sang ông chủ bên cạnh, bắt đầu nói mà không thèm nghĩ: “Lần sau anh đeo bao đi, em cảm giác anh rửa cho em chưa sạch.”

Ông chủ vừa nghe vậy liền vươn tay định cởi quần cậu: “Để anh xem.”

Anh sợ Kiều Úy Nhiên bị tiêu chảy, Kiều Úy Nhiên sợ anh đùa giỡn lưu manh, yếu ớt giữ lấy cạp quần: “Anh làm gì, đang ở ngoài đường đấy, anh đừng làm càn!”

Sợ ông chủ nhào tới ăn tươi nuốt sống, Kiều Úy Nhiên biết sức lực bản thân đấu không lại bèn mở cửa xuống xe chạy vội.

Công ty không phải lúc nào cũng có đơn hàng xuất khẩu, bởi vậy công việc của Kiều Úy Nhiên khá nhàn, cố tình ông chủ lúc nào cũng ngược đãi cậu, thường xuyên gọi Kiều Úy Nhiên vào văn phòng nhờ photo mấy bảng biểu vô dụng.

Kiều Úy Nhiên đặt bản photo lên bàn định rời đi, nhưng ông chủ lại yêu cầu cậu đóng cửa rồi quay trở lại.

Có lẽ là do cậu xem quá nhiều GV bối cảnh văn phòng, vừa đóng cửa lại não đã bắt đầu suy nghĩ đen tối.

“Lại đây.” Ông chủ quả nhiên là một tay che trời, thực tập sinh Kiều Úy Nhiên nhỏ bé chỉ thể khiếp sợ nghe theo.

Đứng bên cạnh ông chủ, cậu nắn bóp bàn tay: “Ngài định làm gì? Ngài muốn chơi quy tắc ngầm với tôi đúng không, tôi bán nghệ chứ không bán thân, cho dù ngài là ông chủ cũng không thể ép buộc tôi.”

Lúc còn là sinh viên, Kiều Úy Nhiên đã từng có kinh nghiệm diễn kịch, cậu nhập vai rất nhanh.

Ông chủ: “…”

“Ông chủ à, ngài đừng như vậy, nếu đồng nghiệp nhìn thấy về sau tôi biết sống sao? Mọi người đều nói tôi đi cửa sau để chiếm được vị trí này, ông chủ đừng làm khó tôi nữa mà.”

Ông chủ không buồn chớp mắt: “Em chính xác là đi cửa sau mà.”

“Ngài muốn bao dưỡng?”

Ông chủ: “Tôi chưa hề nói gì.”

Kiều Úy Nhiên không cần ông chủ đối diễn nữa, sân khấu này là của một mình cậu: “Bao dưỡng cũng không được, ngài đừng sỉ nhục người khác như vậy, đừng tưởng chỉ với mấy đồng tiền dơ bẩn ấy mà ngài muốn làm gì thì làm, tôi không phải loại người như ngài nghĩ đâu!”

Ông chủ lười đôi co, vươn tay kéo người ngồi lên đùi mình, anh đã quen với việc Kiều Úy Nhiên đột nhiên khùng điên như vậy: “Lát nữa ăn gì?”

“Huhuhu…” Kiều Úy Nhiên vẫn chưa thoát vai: “Giấy xác nhận thực tập của tôi vẫn nằm trong tay ngài, ngài muốn dựa vào nó để uy hiếp tôi đúng không?”

“Em không nói thì anh tự chọn nhé.” Ông chủ là người rất bản lĩnh, nhất quyết không chịu phối hợp.

Bàn tay Kiều Úy Nhiên không thành thật, thò ra sờ soạng cơ ngực ông chủ: “Ngài bắt tôi cùng ngài cái gì mà “văn phòng play” rồi “ba ngày hai đêm cùng ông chủ”, sau đó dùng mấy thứ đạo cụ nhỏ trên người tôi, bắt tôi trở thành tiểu sủng vật tuyệt đối phục tùng ngài đúng không?”

Ông chủ nắm cằm Kiều Úy Nhiên, lông mày nhíu chặt: “Em lại xem mấy thứ ba lăng nhăng gì đấy?”

“Anh đừng đổ oan cho em, em không hề xem, đấy là trước kia rồi! Bây giờ em làm gì có thời gian để xem đâu!” Ngày nào cũng bị lôi ra thực hành, căn bản không có thời gian để học lý thuyết nữa.

Kiều Úy Nhiên đang diễn đến nghiện, ông chủ mới khởi binh vấn tội cậu đã lập tức thoát vai, sợ bị đè ra tét mông.

Đàm Xung thật xấu xa, thương yêu chiều chuộng là một chuyện, lúc động thủ lại chẳng hề nương tay, có điều động một hồi lại thành vị trí khác.

Cậu ôm cổ Đàm Xung, cố gắng nịnh nọt một phen: “Anh mặc tây trang đẹp trai quá làm em muốn rụng trứng.”

Đàm Xung đã quen với chiêu trò của cậu, không phải chỉ một hai câu là có thể bỏ qua: “Đạo cụ nhỏ là cái gì?”

“Ai nha… anh làm gì???” Kiều Úy Nhiên chỉ biết mình không thể khai ra, bởi vì Đàm Xung sẽ làm thật.

“Hửm?” Đàm Xung dùng giọng điệu tổng tài bá đạo, không quên bóp mông Kiều Úy Nhiên một cái.

Kiều Úy Nhiên suýt thì nhảy dựng lên: “Em không chơi với anh đâu… Anh đừng mơ!”

Một Đàm Xung là đủ giày vò cậu rồi, còn đạo với cụ cái gì nữa.

“Em không chơi với anh chứ gì, vậy em chơi với ai?” Lại bắt đầu ngang ngược.

Kiều Úy Nhiên véo tai ông chủ: “Anh là đồ đáng ghét! Em đã nói em không phải loại người như vậy!”

“Vậy em vĩnh biệt giấy xác nhận thực tập của mình đi.”

Kiều Úy Nhiên kinh hãi: “Anh… lấy việc công báo thù riêng???”

“Chuẩn!”

Cái gì cơ, điệu bộ “đây là chuyện thường tình” này là sao?

Kiều Úy Nhiên đỏ mặt: “Trứng rung…”

Đàm Xung đã rút di động tra cứu, một huyện đồ chơi tình thú nhảy ra trên màn hình.

Kiều Úy Nhiên quả thực chưa từng dùng mấy món này, cậu cũng có chút hiếu kỳ ngó vào, chỉ trỏ mấy thứ, không sợ chết mà nói: “Hình như to hơn cả của anh.”

Đàm Xung thêm một full combo vào giỏ hàng, thanh toán xong xuôi mới quay sang tính sổ với Kiều Úy Nhiên: “Em vừa nói gì cơ?”

Kiều Úy Nhiên vừa nhát gan vừa không thể đấu lại Đàm Xung, chỉ được cái mạnh mồm, đến lúc bị Đàm Xung chất vấn lại run rẩy: “Em có nói gì đâu…”

“Cởi quần.” Đàm Xung đặt cậu ngồi lên ghế xoay, chính mình thì đứng lên.

Kiều Úy Nhiên ôm mông: “Anh định trừng phạt em sao?”

Đàm Xung lười giải thích, trực tiếp lật người lại, thò tay lột quần.

Đêm qua có chút kịch liệt, cái mông của Kiều Úy Nhiên vừa đỏ vừa sưng, Đàm Xung lấy thuốc mỡ trong ngăn kéo giúp cậu thoa lên.

“Đau không?” Đàm Xung ôm Kiều Úy Nhiên, âu yếm vỗ về.

“Anh không cần làm mã hậu pháo*, sung sướng rồi mới hỏi đến em.” Kiều Úy Nhiên bĩu môi oán trách.

*mã hậu pháo: chỉ hành động thừa thãi, không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.

Đàm Xung vùi đầu hôn lên gáy cậu: “Lần sau sẽ chú ý hơn.”