Đôi trẻ bên nhau chưa được bao lâu, hai bên gia đình đều đã biết chuyện. Nhưng việc học của bọn họ vất vả, người nhà cũng bận rộn công việc, chưa tìm được cơ hội gặp nhau, chỉ có thể thỉnh thoảng gọi video về nhà. Cho nên nhà họ Kiều muốn tranh thủ kỳ nghỉ dài sắp tới đi thăm bọn họ, thời gian dự kiến là một ngày trước khi bắt đầu nghỉ lễ, cũng không cần Đàm Xung và Kiều Úy Nhiên tới đón.
Cha Kiều lái xe, mẹ Kiều và Kiều Hinh Ngữ ngồi ghế sau, lúc tới cổng trường của Kiều Úy Nhiên, sinh viên còn chưa tan học. Biết con trai hôm nay có tiết, ba người ngồi trong xe định gọi cho Đàm Xung, Kiều Hinh Ngữ đột nhiên chỉ qua kính chắn gió, mắt trừng lớn như bắt gặp kẻ trộm: “Kia không phải Đàm Xung sao?”
Trước kia bọn họ đã gặp Đàm Xung một lần ở khu du lịch, cả ba người cùng nhìn thì chắc chắn không thể nhầm người: “Hình như đúng rồi.”
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là người phụ nữ đang khoác tay đi bên cạnh anh, hai bọn họ vừa bước ra khỏi sảnh chung cư. Người phụ nữ kia thoạt nhìn khá trẻ trung, còn kéo tay Đàm Xung một cách thân mật, vừa đi vừa ngẩng đầu trò chuyện, Đàm Xung vô cùng bình tĩnh và thản nhiên.
“Người đi bên cạnh cậu ta là ai?” Kiều Hinh Ngữ nhíu mày, liếc nhìn cha mẹ.
Cha Kiều có chút chần chừ: “Mẹ cậu ta?”
“Người kia trẻ như thế, hơn nữa nhìn họ chẳng có nét gì giống nhau, sao có thể là mẹ con?”
Cha Kiều: “Vậy có thể là… chị gái?”
“Đàm Xung nói trong nhà không có chị gái.”
Ba người trong xe chăm chú nhìn theo bóng hai người kia, mẹ Kiều yên lặng hồi lâu mới dám lên tiếng: “Hai người nói xem, Úy Nhiên nhà ta có khi nào bị lừa tình rồi không? Tiểu Đàm nhìn có vẻ khá thành thật mà…”
“Cái gì mà thành thật? Nhìn bên ngoài càng thành thật càng không đáng tin! Con chỉ biết Đàm Xung cái tên này không phải hạng người tử tế, con xuống xe đi bắt gian đây!” Kiều Hinh Ngữ có mối thù với những tên đàn ông có vẻ ngoài thành thật, đặc biệt là sau khi biết đó chỉ là vỏ bọc.
Cha Kiều ngăn cản: “Từ từ đã, hỏi qua Úy Nhiên đi, chúng ta không nên đoán mò.”
Kiều Úy Nhiên đang ngồi trên giảng đường, Kiều Hinh Ngữ bình tĩnh lại đôi chút, cô lấy điện thoại nhắn wechat cho cậu: “Em và Đàm Xung đang sống chung đúng không?”
Người nhà hôm nay tới thăm, Kiều Úy Nhiên đã sớm không có tâm tư nghe giảng: “Vâng, mọi người đến rồi à? Để em bảo Đàm Xung xuống đón nhà mình.”
“Đừng đừng, chưa đến nơi đâu! Thế bình thường em không ở nhà thì Đàm Xung làm gì?”
Kiều Úy Nhiên đọc tin nhắn của chị gái liền cảm thấy quái gở: “Anh ấy cũng đi học, không thì đi chơi bóng.”
“Lần này nghỉ lễ dài, mẹ cậu ta hay là chị gái cậu ta có đến thăm không?”
“Không thấy anh ấy nhắc tới, chắc là không đâu.”
Kiều Hinh Ngữ khóa màn hình, cân nhắc một hồi: “Người đàn bà đi cùng Đàm Xung vừa nãy mặc toàn đồ hiệu, ba mẹ nói xem có khi nào là… kim chủ của cậu ta không?” Hai chữ “kim chủ” cô chỉ dám nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị cha mẹ Kiều nghe thấy.
“Mẹ biết ngay con trai mẹ bị lừa mà, ở ký túc thì bị bắt nạt, tìm bạn trai thì gặp đúng kẻ lừa đảo.” Mẹ Kiều kinh ngạc che miệng: “Mẹ cũng nghe người khác nói, có một số người…”
“Hai mẹ con đừng ăn ốc nói mò nữa, lát nữa trực tiếp đối chất không được sao, cậu nhóc Đàm Xung kia nhìn cũng không giống loại người như vậy.” Lời cha Kiều căn bản không lọt vào tai hai người phụ nữ trong xe, bọn họ còn đang mải bát quái về lối sống sa đọa trong xã hội.
Cha Kiều bị coi như người ngoài, ông suy sụp tinh thần ngồi trên ghế lái, mãi đến khi vợ ông tán gẫu xong rồi mới nhớ tới chuyện của Đàm Xung.
“Cũng đúng, bố con nói đúng đấy, nên gặp mặt Đàm Xung hỏi cho ra nhẽ.”
Kiều Úy Nhiên tan học liền phi như bay ra cổng, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe khá quen mắt, cậu đi vòng quanh thân xe, thò đầu qua cửa kính ghế phụ, quả nhiên là người nhà mình: “Sao mọi người không lên nhà?”
Vừa dứt lời, Kiều Úy Nhiên đã bị chị gái lôi lên xe: “Gần đây em và Đàm Xung thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Kiều Úy Nhiên nhìn bọn họ một cách cổ quái, không phải vẫn thế sao, không biết xấu hổ, hàng đêm quần thảo, từ sáng tới tối… vì sao lại quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt của tình nhân nhà người ta vậy?
Bộ dạng không có tiền đồ của cậu khiến cho Kiều Hinh Ngữ đau lòng thay em trai: “Cậu ta có gì khác thường không?”
“Chị rốt cuộc muốn nói gì?”
“Cả nhà mình vừa nhìn thấy Đàm Xung và một người phụ nữ lôi kéo nhau đi ra ngoài.”
Trong xe yên lặng vài giây, Kiều Úy Nhiên đảo mắt một vòng, cậu không tin: “Chắc mọi người nhìn nhầm rồi.”
“Không thể nào! Ba mẹ và chị không phải chưa từng gặp cậu ta, một người to đùng như thế không thể nhìn lầm được! Không tin em hỏi ba mẹ.” Kiều Hinh Ngữ thề với trời, cô không biết Đàm Xung dùng mê hồn dược gì với em trai cô mà nó có thể tin tưởng mù quáng đến vậy.
Thấy cha mẹ đều bày ra vẻ mặt khẳng định, Kiều Úy Nhiên bĩu môi suy nghĩ một lát: “Để em gọi cho anh ấy.”
“Không được.” Kiều Hinh Ngữ đè lại tay cậu: “Em hỏi như vậy, cậu ta khẳng định không thừa nhận.”
“Vậy phải làm thế nào?” Kỳ thật Kiều Úy Nhiên vẫn không quá tin chị mình, cậu chỉ muốn gọi điện để chứng minh sự trong sạch của Đàm Xung với cả nhà mà thôi: “Hay là thế này, em nhắn tin hỏi anh ấy đang ở đâu.”
Đàm Xung rep rất nhanh: “Siêu thị ngay phía trước.”
Sau đó lại nhắn tiếp một tin: “Em tan học chưa?”
Kiều Hinh Ngữ có lẽ quá mức mẫn cảm: “Ngay cả mấy giờ em tan học mà cậu ta cũng không biết sao?”
“Chị à, chị đừng vô cớ gây sự nữa.” Rõ ràng anh người yêu chỉ thuận miệng hỏi thăm một câu mà thôi: “Chúng ta đi tìm anh ấy là được.”
Siêu thị gần trường học không quá lớn, bước vào cửa không bao lâu, Kiều Úy Nhiên đã nhìn thấy Đàm Xung đang đi cạnh một phụ nữ, hai người đứng rất sát, thoạt nhìn bộ dáng vô cùng thân mật.
“Nhìn xem, cả nhà có lừa em đâu.”
Kiều Úy Nhiên mím môi, mặc dù nhìn tận mắt nhưng cậu vẫn muốn chính tai nghe Đàm Xung giải thích.
Cậu không nghĩ nhiều, lập tức bước về phía hai người kia. Vừa đi được hai bước, Kiều Úy Nhiên thấy người phụ nữ kia quay đầu nói chuyện với Đàm Xung, cậu lập tức đứng chôn chân tại chỗ, lí nhí lên tiếng: “Dì…”
“Ai vậy?” Cha mẹ Kiều và chị gái cũng vừa bước tới.
“Mẹ Đàm Xung…”
Cậu có ý định dẫn người nhà bỏ trốn, không ngờ lại bị mẹ Đàm “bắt quả tang”.
“Ai da… Úy Nhiên đến rồi này! Haizzz, mẹ còn chưa mua đủ đồ đâu.”
Nhìn ba người đứng sau cậu, mẹ Đàm nở nụ cười thiếu nữ thân thiện: “Đây hẳn là cha mẹ Úy Nhiên đúng không, nghe nói anh chị muốn tới thăm các cháu, tôi lại thay đổi kế hoạch phút chót. Đi hơi vội cho nên chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì.”
Xấu hổ quá đi mất, quả thực là muốn đội quần*.
*raw: 尴尬妈给尴尬开门,尴尬到家了 – một câu được dùng nhiều trên internet chỉ những việc quá mức xấu hổ.
Nhìn các vị trưởng bối hồ hởi làm thân với nhau, Kiều Úy Nhiên đành tự nuốt xuống nỗi nhục này.
Cha mẹ Đàm rất bận, ngay cả cơm tối cũng không kịp ăn đã phải rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò Kiều Úy Nhiên nhớ về nhà họ chơi một chuyến.
Cha mẹ Kiều cũng không ở lại lâu, không tiện quấy rầy cuộc sống hường phấn của đôi trẻ. Chủ yếu là vì cuộc hành trình vừa mới bắt đầu, bọn họ không thể ở lì đây chiếm dụng thời gian của con trai.
Người nhà quả nhiên là chướng ngại vật trên đường tình duyên của Kiều Úy Nhiên mà.