Hai người đồng thời xuất phát, máy bay lần lượt hạ cánh, Đàm Xung đến nơi trước bèn gửi tin nhắn cho Kiều Úy Nhiên. Hiện tại đang là mùa du lịch, anh không thể đặt phòng ngay sát Kiều Úy Nhiên, may mắn vẫn cùng một tầng.
Gia đình Kiều Úy Nhiên đã tới khách sạn, bọn họ chia phòng cất hành lý, nghỉ ngơi trong chốc lát.
Kiều Úy Nhiên nằm ngửa trên giường gọi video cho Đàm Xung, hai người bọn họ chỉ cách nhau mấy gian phòng.
“Hay là… anh chạy sang đây đi?” Kiều Úy Nhiên sợ bị gia đình phát hiện, thế nhưng nhìn gương mặt Đàm Xung trong màn hình di động, trong lòng cậu ngứa ngáy không thôi. Người yêu đang ở cách mình mấy bức tường, vậy mà chỉ có thể xem không thể sờ, quả là một sự giày vò chết người!
Hai người ở bên nhau khá lâu, Kiều Úy Nhiên không còn rụt rè nữa, cậu bày ra bộ mặt háo sắc, còn rất biết cách làm nũng: “Em nhớ anh lắm rồi.”
Đàm Xung trong di động đã đứng lên, cầm thẻ phòng khóa cửa: “Ừ đây.”
Kiều Úy Nhiên mở cửa chờ sẵn, vừa thấy Đàm Xung xuất hiện thì túm anh vào phòng, thuận thế đóng cửa sau đó đè người lên ván cửa.
Cậu ôm cổ treo trên người Đàm Xung, nhón chân hôn hít một hồi.
Trong phòng chỉ còn tiếng nước ám muội, bọn họ hôn nhau đến quên trời đất. Thời điểm Đàm Xung định bế người về giường, không biết Kiều Úy Nhiên lấy đâu ra sức lực lớn đến vậy, cậu đè lên ngực Đàm Xung, nhất định không cho anh cử động.
Đàm Xung đụng ván cửa vài lần liền không cưỡng ép Kiều Úy Nhiên nữa, tùy ý cậu dẫn dắt, mặc cậu sờ mó loạn xạ.
Kiều Úy Nhiên gấp muốn chết, cậu hận không thể cắn chảy máu cái miệng của Đàm Xung, cuối cùng thở hồng hộc dựa vào lồng ngực người ta.
“Mệt quá…” Cậu thở dài một hơi: “Vừa rồi anh không bị ai bắt gặp chứ?”
“Không có.” Đàm Xung vừa cất giọng, lồng ngực anh cũng rung động theo.
Kiều Úy Nhiên chống cằm lên ngực Đàm Xung, ngửa đầu nhìn hầu kết anh đang trượt lên xuống, một lát sau cậu không nhịn được cười: “Sao cứ như yêu đương vụng trộm thế nhỉ…”
Đàm Xung không nói gì, quả là khá giống, lén lén lút lút.
Ai ngờ Kiều Úy Nhiên lại bồi thêm một câu: “Bảo sao có nhiều người thích yêu đương vụng trộm, kích thích quá đi mất…”
Lời còn chưa dứt, thấy sắc mặt Đàm Xung đã thay đổi, Kiều Úy Nhiên vội vàng sửa miệng: “Nhưng em thì không, em chỉ thích vụng trộm với mình anh thôi!”
Hai người đã vài ngày không gặp nhau, rốt cuộc cũng có thể ở cùng một chỗ, chỉ ôm ấp anh anh em em sao có thể thỏa mãn, Kiều Úy Nhiên mặt dày mày dạn vén áo cởi quần Đàm Xung, bàn tay hư hỏng luồn xuống sờ soạng.
“Hì hì…” Cậu cười lấy lòng: “Anh có nhớ em không?”
Đàm Xung thuận thế bế bổng người lên, đi về phía giường: “Nhớ em.”
Câu nói “nhớ em” vừa thốt ra như bật công tắc, không nói hai lời, bọn họ bắt đầu xé mở quần áo đối phương. Vừa lột chiếc áo phông trên người Đàm Xung ra, Kiều Úy Nhiên còn chưa kịp xơ múi gì đã nghe tiếng đập cửa.
“Thùng thùng thùng” vài cái, thiếu chút nữa dọa Kiều Úy Nhiên ngất xỉu.
“Kiều Úy Nhiên, thay đồ bơi đi, chúng ta xuống biển.” Giọng nói của Kiều Hinh Ngữ vang lên.
Kiều Úy Nhiên giơ tay che miệng Đàm Xung, sợ để lọt âm thanh ra ngoài: “Em biết rồi, em xuống ngay.”
Cậu quay đầu dùng vẻ mặt buồn rười rượi nhìn Đàm Xung, miếng thịt vịt, không đúng, miếng thịt Đàm Xung đã đưa lên miệng rồi còn bay đi mất!
“Tối nay anh sang phòng em nhé!” Kiều Úy Nhiên hậm hực đứng lên, lấy quần bơi trong vali sau đó quay lưng về phía Đàm Xung bắt đầu cởi quần.
Quần bơi đã được Kiều Úy Nhiên mặc vào, Đàm Xung nhìn tấm lưng trắng nõn kia, ánh mắt anh có chút thâm thúy: “Em để trần như vậy đi ra ngoài?”
Kiều Úy Nhiên nhìn anh bằng ánh mắt cổ quái: “Trần chỗ nào? Em mặc quần bơi mà?”
Con trai ra bãi biển không phải chỉ mặc quần bơi và cởi trần sao? Mặc quần áo đi tắm biển sẽ bị coi là người ngoài hành tinh mất.
Lý thuyết là thế, nhưng Đàm Xung vẫn so đo tính toán, anh xoay người lấy một chiếc áo ba lỗ trắng đưa cho cậu: “Mặc thêm cái này bên trên.”
“Anh…” Chưa đợi Kiều Úy Nhiên kịp phản bác, Đàm Xung đã thình lình buông một câu: “Vậy anh cũng sẽ mặc mỗi quần bơi ra ngoài!”
“Anh @#$%…” Kiều Úy Nhiên nhe răng trợn mắt, đoạt lấy áo ba lỗ: “Không được phép! Mặc thì mặc! Anh uy hiếp em à!” Cậu hung hăng đẩy ngực Đàm Xung một cái, vội tròng chiếc áo ba lỗ lên người.
Mặc xong quần áo, Kiều Úy Nhiên bóp bóp cơ ngực Đàm Xung: “Anh phải đi cùng em, không được phép đi quá xa!”
Đàm Xung nghe lời, quay về phòng thay đồ, anh mặc quần bơi và áo ba lỗ tử tế sau đó mới xuống bãi tắm, lặng lẽ đi sau nhóm người nhà Kiều Úy Nhiên.
Lần này đi biển, Kiều Úy Nhiên vẫn là đánh giá thấp mị lực của body Đàm Xung rồi, chỉ có quần bơi và áo ba lỗ che chắn, cánh tay và đùi của anh đều lộ ra ngoài, cơ ngực căng phồng sau lớp áo, người đi qua Đàm Xung đều phải liếc mắt nhìn thêm vài lần.
Kiều Úy Nhiên đá tung đống cát, trong lòng bức bối không thôi.
Kiều Hinh Ngữ đứng một bên nhìn cậu em trai: “Làm gì đấy? Đừng ngáo nữa, xuống nước thôi.”
Kiều Úy Nhiên ậm ừ có lệ một tiếng, thừa dịp không ai để ý, cậu quay đầu lườm Đàm Xung một cái đầy cảnh cáo, nhắc anh “an phận” một chút, không được trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cậu đột nhiên cảm thấy cái áo ba lỗ kia quá hở hang, phần ngực bó sát như vậy, chỉ cần hành động hơi mạnh một chút liền nhìn thấy rõ mồn một cơ thể bên trong. Không chỉ thế, một khi dính nước nó sẽ trở nên trong suốt, toàn bộ cơ ngực đều lộ ra.
Kiều Úy Nhiên cúi đầu nhìn body của mình, sau đó lại nhìn nhìn Đàm Xung, ngực cậu không to bằng nữ sinh đã đành, vì sao còn nhỏ hơn cả Đàm Xung cơ chứ.
Nhưng người xung quanh cứ việc nhìn ngắm, chỉ cần Kiều Úy Nhiên quay đầu liền đón được ánh mắt của Đàm Xung, anh vẫn luôn dõi theo cậu không rời mắt. Điều này khiến cho cậu hơi đắc ý, người yêu mình ngoan quá đi mất!
Bãi tắm khá đông người, bọn họ từ lúc xuống máy bay đến giờ vẫn chưa ăn cơm, chỉ mới nghịch nước một lát Kiều Hinh Ngữ đã kêu đói. Cả gia đình tìm một nhà hàng hải sản để dùng bữa, Đàm Xung cũng đi theo vào bên trong, anh chọn một chỗ ngồi cách bàn Kiều Úy Nhiên không quá xa, vừa vặn có thể liếc mắt đưa tình với cậu.
Biểu tình của anh vẫn nghiêm túc như ngày thường, chỉ là ánh mắt vẫn luôn ghim chặt trên người Kiều Úy Nhiên, nhìn một lúc lại tủm tỉm cười.
“Kiều Úy Nhiên!” Kiều Hinh Ngữ đưa thực đơn ra trước mặt cậu nhưng không thấy em trai phản ứng bèn lên tiếng: “Em ngẩn ngơ gì đấy?”
Kiều Úy Nhiên run lên, vội vàng cúi đầu: “Không có gì ạ… Mọi người gọi hết chưa?”
“Gọi xong rồi, đến lượt em mà mãi không nói gì, em trúng tà à? Đá lông nheo với ai đấy?” Kiều Hinh Ngữ thuận theo tầm mắt của Kiều Úy Nhiên nhìn sang, lướt qua các bàn ăn trước mặt cậu.
Khi cô đang phán đoán ai là đối tượng nháy mắt của Kiều Úy Nhiên thì một người đàn ông bỗng đứng lên, mỉm cười đi về phía bàn ăn của bọn họ.
Kiều Úy Nhiên chột dạ không dám ngẩng đầu, bỗng cảm thấy bên cạnh tối sầm, đỉnh đầu vang lên một giọng nói xa lạ: “Xin chào.”
Kiều Úy Nhiên trước tiên quay sang nhìn chị gái một cái, Kiều Hinh Ngữ nhướng mày ra hiệu cho cậu: “Người mà em nhìn trộm đấy.”
Nhưng giọng nói này không phải của Đàm Xung, Kiều Úy Nhiên lúc này mới chậm rãi ngẩng lên quan sát. Người đàn ông kia gật đầu với cậu, một lần nữa lên tiếng: “Xin chào, tôi ngồi bàn bên kia. Cho phép tôi làm quen với em được không, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc chứ?”