Hai người từ khi yêu nhau đến giờ vẫn chưa có lúc nào tách ra quá lâu. Mãi cho đến khi nghỉ hè, Kiều Úy Nhiên mới dự định đưa Đàm Xung về nhà ra mắt gia đình, tuy rằng bọn họ chưa tính đến việc cưới xin nhưng cậu vẫn muốn cha mẹ mình biết đến sự tồn tại của Đàm Xung.
Đừng thấy Kiều Úy Nhiên phóng khoáng mà hiểu lầm cậu, trên cơ bản cậu và Đàm Xung có quan điểm khá giống nhau, bọn họ không thích những mối quan hệ yêu đương mập mờ phức tạp, cũng không thích khoe mẽ chuyện tình cảm trước mặt người khác.
Những chuyện tình khoa trương thường chết non hay không cậu không biết, cậu chỉ biết rằng tình cảm phải bồi đắp lâu dài và kiên nhẫn chắt chiu, cậu không cần thông qua mạng xã hội để chiếu cáo với toàn thiên hạ, nhưng cậu lại muốn tất cả người thân ruột thịt của mình đều biết đến Đàm Xung. Kiều Úy Nhiên thầm tính toán, kiểu gì cũng đến lúc phải giới thiệu anh với mọi người trong nhà.
Sau khi thi kết thúc môn cuối cùng, Kiều Úy Nhiên và Đàm Xung lưu luyến chia tay nhau ở sân bay. Cậu hận không thể treo bên người Đàm Xung để anh mang cậu đi cùng: “Ừm ừm… nếu không hè này anh đến tìm em đi.”
“Được.”
Sân bay người đến người đi, bọn họ hai thanh niên đứng ôm ấp khiến cho không ít người tò mò đánh giá, Kiều Úy Nhiên không hề e lệ, Đàm Xung có định lực vững vàng, tình nùng ý mật nửa ngày mãi đến giờ khởi hành mới bịn rịn nói lời tạm biệt nhau.
Chuyến bay kéo dài mấy tiếng đồng hồ, sau khi hạ cánh, việc đầu tiên Kiều Úy Nhiên làm đó là mở máy nhắn tin cho Đàm Xung: “Em đến nơi rồi.”
Đàm Xung không online, có vẻ anh còn chưa về đến nhà.
Kiều Úy Nhiên bắt taxi về nhà, vừa bước vào cửa mẹ Kiều đã nhiệt tình nhào tới: “Ôi bảo bối, con trai cưng của mẹ đã về rồi, ở trường vất vả lắm đúng không, trông gầy hẳn đi thế này.”
Chuyện trong ký túc xá đã xử lý ổn thỏa, Kiều Úy Nhiên là người không hay để bụng, dù sao dung lượng não cũng có hạn, niềm vui còn không nhớ hết, để lại nỗi buồn trong lòng làm chi.
Đồ đạc hành lý đều được cha mẹ xách giúp, Kiều Úy Nhiên vừa đổi giày vừa hỏi: “Chị con đâu ạ? Con có chuyện muốn thông báo cho cả nhà.”
“Suỵt!” Cậu vừa lên tiếng, mẹ Kiều giơ tay ra dấu yên lặng, sau đó chỉ chỉ lên tầng hai, hạ thấp giọng thì thào: “Chị con vừa chia tay người yêu, tâm trạng rất tệ.”
Kiều Úy Nhiên cắn môi, cũng tự giác giảm âm lượng xuống: “Sao lại chia tay rồi?”
Chị gái Kiều Úy Nhiên, Kiều Hinh Ngữ và bạn trai hiện đang là nghiên cứu sinh, bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là sẽ tiến tới hôn nhân.
“Mọi người đang nói chuyện gì đấy?” Không biết từ khi nào, Kiều Hinh Ngữ mặt không biểu cảm đã xuất hiện sau lưng ba người, cô chỉ Kiều Úy Nhiên nói: “Em định thông báo gì cho cả nhà?”
Kiều Úy Nhiên hơi run rẩy, nếu bây giờ cậu nói rằng mình đã có người yêu phỏng chừng sẽ kích động tâm tình chị gái. Kiều Úy Nhiên hễ gặp chị gái là trở nên khép nép rụt rè, cậu từ nhỏ đã bị chị gái bắt nạt thành quen, đối với người chị gái này luôn kính cẩn cúi đầu.
Cũng không biết có phải trực giác con gái rất nhạy hay không, Kiều Hinh Ngữ thấy Kiều Úy Nhiên không nói gì liền nổi trận lôi đình: “Nếu em dám nói em thoát FA rồi, để xem hôm nay chị có tẩn cho em một trận không!”
Kiều Úy Nhiên lắc đầu như trống bỏi, người như bị mắc kẹt, nói chuyện cũng lắp bắp: “Em… em… em định… định nói là… Cả nhà chúng ta… cùng đi du lịch đi, để giải sầu cho chị!”
Kiều Hinh Ngữ híp mắt, tựa hồ đang kiểm tra tính chân thực trong lời nói của Kiều Úy Nhiên: “Đi đâu?”
“Đi… đi biển!”
Có lẽ lời đề nghị của Kiều Úy Nhiên đã làm cho Kiều Hinh Ngữ động tâm, cô liếc mắt nhìn em trai một cái, cha mẹ đứng bên cạnh cũng biết gần đây con gái không vui, lập tức hùa theo:
“Đi biển được đấy, nếu thế chúng ta mua vé đi thành phố khác du lịch nhé, Hinh Ngữ con thấy thế nào?”
Kiều Hinh Ngữ hơi nghiến răng: “Được ạ, vậy mọi người quyết định đi.”
Đang là mùa du lịch cao điểm, bọn họ không lên kế hoạch sớm cho nên đặt phòng rất vất vả. Rốt cuộc cũng tìm được một nơi phong cảnh khá ổn, cũng còn đủ phòng khách sạn.
Mọi người tất bật chuẩn bị hành lý, Kiều Úy Nhiên đành phải để chuyện Đàm Xung sang một bên, ngay cả nói chuyện điện thoại với anh cũng phải trốn vào phòng ngủ. Nhiều lần cậu muốn đánh tiếng trước với mẹ nhưng lại sợ bà lỡ miệng.
Buổi tối trước khi lên đường, Kiều Úy Nhiên trùm chăn gọi video cho Đàm Xung: “Ngày mai cả nhà em đi du lịch ở H thành.”
Kiều Úy Nhiên có vẻ không hào hứng cho lắm, cậu đang nhớ người yêu.
May mà Đàm Xung là người tinh tế hiểu ý, anh nói: “Vậy anh cũng bay tới đấy, coi như cùng em đi du lịch.”
Kiều Úy Nhiên hận không thể rú lên, cậu coi gối đầu thành Đàm Xung, vùi mặt ôm chặt lấy nó: “Anh lãng mạn thế, vậy anh mau đặt phòng và vé máy bay đi, em sợ anh đặt muộn sẽ hết phòng mất!”
Đàm Xung vừa mở app đặt phòng đặt vé, thuận miệng hỏi: “Sao em lại sợ chị gái thế?”
Thế giới này có người em trai nào không sợ chị gái sao? Kiều Úy Nhiên từ bé đến lớn chưa dám cáo trạng với ai, lập tức thêm mắm dặm muối kể lể: “Anh không biết đâu, từ bé đến lớn em đánh nhau với chị ấy toàn thua thôi, cái sẹo trên mông em anh nhớ không?”
Vị trí khác thì không nhớ, nhưng cái mông của Kiều Úy Nhiên thì Đàm Xung khó mà quên được: “Ừm.”
“Lần ấy chị của em tức giận đẩy em một cái, em ngã phịch xuống một cục đá nhọn.” Kiều Úy Nhiên đánh chữ như gió, cậu rất am hiểu phương pháp “dục dương tiên ức”*, trước tiên phải “dìm hàng” một phen sau đó mới giải thích: “Tuy rằng lần ấy là chị ấy giúp em đánh nhau, em thấy bọn nó đông quá sợ chị ấy đánh không lại nên lôi kéo chị ấy bỏ chạy, chị ấy đang hăng tiết thế là đẩy ngã em luôn.”
*raw 欲抑先扬: là thủ pháp văn học đặt hai bố cục đối lập ở cạnh nhau để làm bật lên sự tương phản, ví dụ muốn khen một nhân vật nào đó, trước tiên sẽ hạ thấp anh ta xuống sau đó từ từ nâng lên, nhờ vậy có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Kiều Úy Nhiên hồi nhỏ khá giống con gái, trước kia rất hay bị bạn cùng lớp bắt nạt và trêu chọc, Kiều Hinh Ngữ lần nào cũng đứng ra bảo vệ em trai.
“Cho nên chị ấy thất tình, em và cha mẹ phải ở cạnh an ủi!” Kiều Úy Nhiên lại tỏ vẻ thông cảm: “Anh đừng trách chị ấy nhé, chờ hết nghỉ hè em sẽ thông báo với họ sau.”
Hai người nhỏ giọng thì thào trong chăn, cửa phòng Kiều Úy Nhiên bỗng nhiên bị đập rầm rầm, ngoài cửa truyền đến tiếng của Kiều Hinh Ngữ: “Kiều Úy Nhiên, hành lý của em xong chưa, sáng mai đi sớm đấy, em đừng có nước đến chân mới nhảy.”
Kiều Úy Nhiên bị dọa nhảy dựng, vội vàng nhỏ giọng nói câu tạm biệt: “Chị em đến rồi! Em cúp đây, chúng ta gặp nhau ở H thành nhé, moaz moaz moaz~…” nói xong còn hôn gió mãnh liệt hướng về phía màn hình.
Tắt video, Kiều Úy Nhiên chạy như bay ra mở cửa, cậu có chút hổn hển nói: “Sắp… sắp xếp xong hết rồi ạ.”
“Em ở phòng làm gì đấy?” Kiều Úy Nhiên chỉ mặt Kiều Úy Nhiên, gương mặt cậu lúc này hồng hồng khiến cho người khác không khỏi suy diễn: “Sao mặt đỏ thế này?”
Kiều Úy Nhiên theo bản năng thò tay sờ má, chắc là trốn trong chăn lâu nên thiếu dưỡng khí, cậu không hề làm việc gì xấu hổ, chỉ là hơi chột dạ: “Em vừa xếp đồ thôi.”
Kiều Hinh Ngữ híp mắt đánh giá một phen: “Chị vừa nghe tiếng nói chuyện trong phòng? Em gọi điện cho ai à?”
“Em… em hát linh tinh thôi mà…” Giác quan thứ sáu của chị gái quá đáng sợ, Kiều Úy Nhiên đứng trước mặt chị có chút run rẩy, thực dễ để lộ ra sơ hở.
“Ồ…” Kiều Hinh ngữ cố ý kéo dài giọng, ngó đầu vào liếc mắt nhìn xung quanh sau đó nói: “Đi đi, soạn xong đồ thì ngủ sớm nhé, ngày mai đừng có ngủ như lợn chết gọi mãi không dậy đấy.”