Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công

Chương 55: Chạy đi




Tác giả: Nhất Diệp Bồ Đề

Edit: Dĩm

Đoàn Dịch Phong không thể cứ ăn vạ ở nhà La Kiêu mãi, như vậy ba mẹ cậu sớm muộn gì cũng nhìn ra chút manh mối. Cùng ngày hắn cho người đến đây tìm biệt thự, trực tiếp ký hợp đồng thuê nhà một năm với đối phương, với hắn mà nói dù có xa hoa thế nào cũng chỉ là nơi để ngủ, mà căn biệt thự này cũng là nơi để ngủ khi lưu lạc bên ngoài mà thôi.

Huyện Nham thuộc tỉnh S, khoảng cách từ tỉnh lị đến Bắc thành khoảng năm sáu tiếng đồng hồ lái xe.

Ngày Đoàn Dịch Phong bị tai nạn có nhận được điện thoại của lão gia tử, bảo hắn về Bắc thành học nắm giữ sản nghiệp và thủ hạ của mình. Sản nghiệp trong tay lão gia tử Đoàn Dịch Phong cũng không rõ lắm, hắn chỉ biết trong phạm vi thực quảng. Nói thực ra, dù là giao dịch xuyên biên giới, hay là thương nhân và quan lại cấu kết ngầm, hắn căn bản không muốn tranh vũng nước đục này.

Nhưng mà, mệnh lệnh lão gia tử không được cãi lại.

Trước đó hắn luôn lấy cớ mình bị thương ở lại chăm sóc La Kiêu, chờ hai tháng La Kiêu khôi phục xuất viện mới thong thả ung dung lái xe về nhà cũ. Lão gia tử nhìn thấy hắn tức giận không nhẹ, làm trò trước mặt ném một ly trà cổ vỡ nát.

"Sau này con lại mua cho ông cái giống như đúc." Đoàn Dịch Phong nhẹ nhàng bâng quơ.

Lão gia tử phát hỏa xong tâm tình cũng hơi bình phục, nghe thấy những lời này lại ném cái bút máy bản giới hạn ra ngoài. Sau đó ông mới chậm rãi ngồi lại ghế da thật, gương mặt tràn đầy nếp nhăn lộ ra một sự ổn trọng và tang thương.

—— Cho nên nói, thói quen ném đồ của người Đoàn gia hoàn toàn là do di truyền!

"Nói đi! Đừng có đánh đố, ông đây qua cầu còn nhiều hơn anh đi đường." Lão gia tử một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đoàn Dịch Phong.

"Nói cái gì?" Đoàn Dịch Phong thẳng lưng ngồi trên sô pha, "Không phải ông đã biết hết rồi sao."

"Không tệ! Là cháu trai của Đoàn Đức Vân ông!" Lão gia tử đập bàn, phất tay leng keng hữu lực ra lệnh: "Vậy lập tức cắt đứt với cậu ta!"

Đoàn Dịch Phong lưng mang áp lực cực lớn đối diện với ông, ánh mắt kiên quyết: "Không thể nào!"

"Cái chó má không thể nào! Con chơi đùa thì được, nhưng làm thật ta tuyệt đối không cho phép, Đoàn gia ta không cho phép xảy ra loại chuyện này!" Lão gia tử thổi râu trừng mắt, rống càng vang dội hơn Đoàn Dịch Phong, khí thế lan tràn khiến người ta cảm thấy áp bách.

Quả nhiên, chuyện trước kia hắn làm lão gia tử đều rõ ràng.

Đoàn Dịch Phong không ngờ vừa về đã gặp phải loại mở màn này. Toàn thân hắn căng thẳng, tinh thần tập trung cao độ, biểu tình trên mặt lại không có biến hóa quá lớn, thậm chí sau khi lão gia tử rống xong còn không chút để ý hỏi: "Ông nội, năm đó ông chính là bức Đoàn Tước như vậy sao?"

Cậu chưa bao giờ gọi người vứt bỏ mình và anh cả là ba.

Những lời này của hắn tựa như dùng một cây kim cứng rắn cắm vào đại não, khí thế cuồng bạo trên người lão gia tử bỗng nhiên biến mất, ông uể oải tựa lưng vào ghế, hơn nửa ngày mới trầm giọng nói: "Đừng nhắc tên nghiệt tử kia với ta!"

Năm đó vứt bỏ Đoàn Tước ông có sai, nhưng Đoàn Tước thân là con cái, thế nhưng bỏ người cha này chạy trốn với người phụ nữ khác, việc này càng làm cho lão gia tử vô cùng đau lòng.

"Ông nội!" Đoàn Dịch Phong đứng lên nghiêm túc mở miệng, "Nếu không muốn con giẫm lên vết xe đổ kia, vậy xin ông thành toàn cho con, trừ em ấy, con không thể nào thích người khác được."

Có lẽ là chuyện Đoàn Tước khiến lão gia tử nhớ tới rất nhiều ký ức không tốt, ông hiếm thấy không phản bác, mà nghiêm túc giảng đạo lý, "A Phong, con có nghĩ tới những chuyện phải đối mặt khi ở cùng đàn ông không? Các con không có hôn nhân hợp pháp, cũng sẽ không có hậu đại."

Đoàn Dịch Phong may mắn hơn Đoàn Tước. Loại chuyện đồng tính luyến ái này nếu ở hai mươi mấy năm trước, lão gia tử sẽ trực tiếp nhốt hắn lại, sau đó phái người giải quyết La Kiêu, kết thúc mọi chuyện.

Thái độ lão gia tử dịu lại khiến Đoàn Dịch Phong khẽ thả lỏng một hơi, "Ông nội, nhiều năm như thế, giữa con với em ấy đã sớm không cần dựa vào hôn nhân để tìm cảm giác an toàn nữa. Còn có, con vẫn không nói cho ông biết, con đã có con trai."

Lão gia tử kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, "Con nói cái gì?"

"Nó đã sáu tuổi, nếu ông thích thì ăn Tết con dẫn nó đến thăm ông."

"Con nói thật?"

Trên mặt Đoàn Dịch Phong mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Là thật, nó là con trai của con với A Kiêu."

Lão gia tử đột nhiên thở dài một hơi, ông tựa lưng vào ghế nhắm hai mắt, tựa như đã ngủ. Đoàn Dịch Phong không chờ ông trả lời, vừa muốn nhấc chân rời đi liền nghe lão gia tử lên tiếng, tiếng của ông trầm thấp, mang theo mệt mỏi và tang thương không cách nào che giấu.

"Tùy con, có thời gian dẫn họ về nhà, cũng đừng bạc đãi người phụ nữ giúp con sinh đứa trẻ."

Đoàn Dịch Phong hơi khựng lại, sau đó mới chậm rãi nói "Dạ".

Hắn không giải thích nữa, nếu lão gia tử nghĩ là hắn ở bên ngoài tìm nữ nhân sinh, vậy cứ để ông nghĩ vậy đi, A Kiêu sẽ không thích người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu.

—— Húc Húc là con trai của hắn và A Kiêu, đây là sự thật không cách nào thay đổi.

"Còn nữa——" Lão gia tử tạm dừng thật lâu, mới thở dài nói: "Nếu nhìn thấy Đoàn Tước, nói với nó ông không trách nó, bảo nó trở về đi!"

Bước chân Đoàn Dịch Phong cứng đờ tại chỗ, hắn nghiêm túc nhìn ông cụ ngồi trên ghế, ánh sáng xuyên qua cửa sổ khiến ông thoạt nhìn càng thêm già nua, tóc của ông đã hoa râm, trên mặt cũng che kín nếp nhăn.

Lúc ông nói lời kia, giống như một người cha bình thường, không có cường quyền, không có bá đạo, chỉ là tình nghĩa đơn giản giữa cha và con trai.

"Dạ, ông nội chú ý giữ sức khỏe." Đoàn Dịch Phong cúi người thật sâu, sau đó xoay người rời đi.

2

La Kiêu cân nhắc trong lòng, mới mượn lý do đưa trái cây vào phòng La Mãnh, trực tiếp vào chủ đề sẽ khiến đối phương cảm thấy phản cảm. Cho nên vì làm dịu không khí, cậu cố ý vòng vo một chút, từ khi vào trường đến bây giờ có yêu đương hay không, La Mãnh ngồi bên máy tính chơi game, màn hình rực rỡ chói mắt.

"Muốn chơi game không?" La Mãnh nghe cậu như đang niệm kinh, đột ngột hỏi một câu.

La Kiêu nhìn lướt qua màn hình, lắc đầu nói thẳng: "Anh không chơi cái này."

"Vậy anh chơi cái gì?" La Mãnh lại hỏi.

La Kiêu nghiêm túc nghĩ nghĩ, có thể đếm được trên đầu ngón tay, "Game xếp hình Tetris, rắn tham ăn, xây nhà cao tầng......" Đều là di động tự có, cậu rảnh rỗi sẽ chơi.

"Khoan đã! Game anh nói đều là game một người chơi, tôi hỏi là game online, tựa tựa cái này ấy." La Mãnh nghe xong đổ một đầu mồ hôi lạnh, đầu năm nay ai còn chơi cái loại trò chơi già cỗi này nữa.

La Kiêu dứt khoát lắc đầu, bảy năm trước cậu có chút hứng thú, đáng tiếc còn chưa bước chân vào đã bị bóp chết.

"Trời ạ! Tôi gần như có thể tưởng tượng cuộc sống cá nhân buồn tẻ của anh đó!" La Mãnh khó tin khoa trương nói, sau đó vừa chơi game vừa hỏi: "Được rồi, anh đừng loanh quanh với tôi nữa, có gì thì nói thẳng đi."

La Kiêu thay đổi tư thế, buông chân trái xuống, lại bắt chéo đặt đùi phải lên đùi trái, hai tay đặt lên đầu gối, tựa như đang nói 'Anh bây giờ rất nghiêm túc tuyệt đối không nói giỡn', "Ba nói chuyện nhà xưởng kia......"

Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang, "Được rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ đi phỏng vấn." La Mãnh đáp ứng sảng khoái.

La Kiêu giật mình, không ngờ giao lưu thông thuận như thế, mà kế tiếp, cậu quả thực hoài nghi mình gặp quỷ.

"Ba cũng là vì tốt cho cậu, về sau cậu đừng ầm ĩ với ba nữa, ba tuổi đã lớn, có chuyện gì tới tìm anh, chỉ cần có thể giúp anh đều sẽ giúp."

"Được!"

"Anh nghe nói cậu ở bên ngoài trộn lẫn với một đám người?"

"Đừng nghe ba nói bừa."

"Ba cũng là lo lắng cho cậu, loại chuyện này có lợi không hại, anh cảm thấy cậu vẫn nên tìm công việc đàng hoàng......"

"Tôi đã biết."

La Kiêu suy nghĩ rất nhiều cách để ứng đối khi La Mãnh làm khó dễ, cuối cùng lại không cần sử dụng đến. Mỗi chuyện cậu nói ra La Mãnh đều vui vẻ đáp ứng, không có nửa chữ không thuận. La Kiêu nói xong cuối cùng cũng không tìm thấy đề tài khác, chỉ phải nói ra ngoài, chờ cậu đóng cửa lại, La Mãnh mới cười châm chọc.

"Phắc! Lại treo!" Gã đập mạnh con chuột.

3

Huyện Nham nhiều núi nhiều cây, núi non trùng điệp nối liền với nhau không dứt, giống như một lá chắn thiên nhiên, đáng tiếc giao thông không tiện, ô tô chỉ có thể ngừng ở ngã ba đường, phần còn lại đều phải dựa đi bộ. Suy xét đến điểm này, La Kiêu để Húc Húc ở lại nhà, tự mình dẫn Đoàn Dịch Phong đi tham quan phong cảnh huyện Nham.

Nếu đây cũng xem như phong cảnh.

"Anh không thấy thực vật, hay đất đá gì đó có tính tham quan." Đoàn Dịch Phong đứng ở giữa sườn núi nhìn ra xa, hoàn toàn không thấy mấy cái ngọn núi kia khác nhau chỗ nào.

Trời biết, hắn ôm bao nhiêu chờ mong với lần du lịch này!

La Kiêu lười biếng hoạt động cánh tay, sau đó lấy trong ba lô ra một chai vặn ra uống mấy ngụm rồi đưa cho hắn, hỏi lại: "Anh không phát hiện cây cối nơi này không tầm thường sao?"

Đoàn Dịch Phong nhận nước, đánh giá chung quanh vài phút, mới do dự nói: "...... Chắc là có."

La Kiêu nhìn hắn sau đó dời tầm mắt, cậu cười nhẹ vài tiếng, "Em không phát hiện."

"......" Em đang đùa anh sao?!

"Cây cối nơi này đúng là không có gì hiếm lạ, nhưng mà vẫn có chỗ tốt hơn, đi với em."

Nơi mà La Kiêu gọi là chỗ tốt là một hang động đã được khai quật, bên trong có đặt vài tòa tượng phật, mỗi tòa phật tượng đều có thờ phụng hương khói, phía dưới đặt đệm hương bồ. Tượng đá đã cũ, tướng mạo đều đã phong hoá nhìn không rõ nữa, hoàn toàn cho người ta một loại cảm giác hoang phế, thê lương.

Đoàn Dịch Phong thật sự nghĩ không ra La Kiêu mang mình tới đây làm gì, bái phật? Hắn nhớ La Kiêu đã từng nói cậu tuyệt đối là người theo chủ nghĩa khoa học.

"Em sẽ không mang anh tới đây bái phật chứ?" Đoàn Dịch Phong thăm dò hỏi.

La Kiêu nhún nhún vai không tỏ ý kiến, dẫn đầu tiến vào hang động. Cậu chỉ vào vách tường bảo hắn nhìn, "Anh xem đây là gì?"

Đoàn Dịch Phong tò mò nhìn qua, lúc này hắn mới phát hiện bên trong còn có động thiên khác, "Không biết, thoạt nhìn giống chữ trong sách ấy." Trên vách hang động tràn ngập chữ như vậy, tất cả đều là trực tiếp khắc lên, rất nhiều chỗ đã không còn thấy rõ, có lẽ đã có từ rất lâu.

"Người biết đến nơi này không nhiều lắm, nhưng những người già rất mê tín, nói đây là tự nhiên hình thành, thật sự có thể phù hộ người bình an. Ngày lễ, ngày tết mẹ em cũng mang nhang tới cúng bái." La Kiêu ở bên cạnh giải thích.

Đoàn Dịch Phong nghe chán ngắt, thấy La Kiêu dừng lại liền hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Không có." La Kiêu nói đương nhiên, sau đó buông tay dáng vẻ 'em cũng không biết mình đang nói cái gì nữa', "Em thật sự không tìm thấy nơi nào có giá trị hơn chỗ này!"

Trên thực tế, nơi này cậu có rất nhiều ký ức lúc còn nhỏ, đi theo anh trai cùng thôn chạy lên núi chơi, sau đó bị mẹ phát hiện phạt quỳ, khi đó lại cứng đầu không chịu nghe lời, không ít lần khiến họ nhọc lòng. Bây giờ nghĩ lại, La Kiêu cảm thấy nhất định phải để ba mẹ trải qua những ngày tốt đẹp nhất, họ đã mệt nhọc nhiều năm như vậy, cũng nên đến tuổi hưởng phúc rồi.

Đoàn Dịch Phong nghe vậy dại ra một lát, bỗng nhiên cười cười, rất có hứng thú nói: "Thật ra anh cảm thấy không tệ lắm."

La Kiêu bị hắn nhìn nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, lại mơ hồ cảm thấy không thích hợp. Cậu cảnh giác thấp giọng hỏi: "Không tệ cái gì?"

"A Kiêu em dẫn anh tới đây chẳng lẽ không phải vì muốn cùng anh sung sướng? Nơi này non xanh nước biếc, lại hoang tàn vắng vẻ, quả thực chính là nơi thích hợp nhất để làm việc!" Đoàn Dịch Phong vô tội mở miệng.

"......"

"Đúng không đúng không? A Kiêu em quả nhiên nhớ thương thân thể của anh, vì thành ý của em, anh quyết định thành toàn cho em!"

Thành toàn em cái lông ý! "......"

"Vậy đến đây đi, anh biết A Kiêu em thoạt nhìn thanh tâm quả dục, thật ra trong lòng nhiệt tình như lửa!" Đoàn Dịch Phong vỗ vỗ tay vẻ mặt thèm nhỏ dãi mà cởi áo ngoài của mình ra, sau đó hai mắt phát sáng, khí thế cường thịnh đi tới gần La Kiêu.

La Kiêu nhịn không được, đẩy hắn ra muốn xoay người rời đi, ai ngờ vừa đưa tay ra đã bị Đoàn Dịch Phong nắm được. Cậu tránh không thoát, hơi nhướng mày gặp biến không loạn nói: "Buông tay."

Đoàn Dịch Phong chính là thích La Kiêu như thế, rõ ràng đã ở thế hạ phong lại muốn duy trì cao ngạo, khiến người tức giận. Nhưng hắn rất rõ, đây chỉ là La Kiêu hư trương thanh thế, hoặc đang che giấu nội tâm hoảng loạn.

"Anh đã hiểu, A Kiêu em không cần thẹn thùng." Đoàn Dịch Phong kéo La Kiêu vào trong ngực, thừa cơ ôm người lên đi đến bên tượng phật.

—— Mặt đất chỗ đó khá rộng.

Đột nhiên chân rời khỏi đất, La Kiêu nháy mắt xù lông sau đó bóp cổ Đoàn Dịch Phong giãy giụa. Cậu đỏ mặt mắng, "Ai thẹn thùng! Cháu trai của con rùa mới thẹn thùng! Đoàn Dịch Phong anh mau thả em xuống! Còn không thả em sẽ bóp chết anh đó!" Câu uy hiếp cuối cùng hiển nhiên không đủ tự tin.

Mỗi lần đều là câu này có mệt hay không! Đoàn Dịch Phong dùng tay vuốt vuốt lông, lại chọc La Kiêu tức giận hơn, hắn đặt La Kiêu xuống mặt đất rộng lớn, La Kiêu lập tức bò dậy.

"A Kiêu em cứ thẹn thùng như vậy không được đâu đó!" Đoàn Dịch Phong nhìn gương mặt đỏ bừng của La Kiêu, tay chống trên tượng đá, bất đắc dĩ lắc lắc đầu!

"Thẹn thùng là cháu trai của con rùa! Cháu trai của con rùa mới thẹn thùng!" Khuỷu tay La Kiêu chống trên mặt đất, trừng mắt phẫn nộ nhìn Đoàn Dịch Phong, sau đó liền nghe ầm một tiếng ——

Cậu ngẩng đầu, thấy tượng phật thình lình thiếu một cái đầu!

"Đm! Tượng phật này cũng quá không đáng tin cậy rồi!" Đoàn Dịch Phong ôm một cái đầu tượng đá đặc biệt câm nín nhìn La Kiêu.

La Kiêu ngẩn ra vài giây, sau đó bò lên chạy ra ngoài, động tác kia thật sự rất tiêu sái rất lưu loát. Cậu chạy ra ngoài hang động còn rống lớn một câu: "Đoàn Dịch Phong anh tự chơi đi, em đi trước! Còn nữa, mau đặt đầu lại đi, anh đây là bất kính với tượng phật đó!"

"Phắc! La Kiêu em đừng có chạy, đứng lại cho anh!" Đoàn Dịch Phong rống một câu, đặt cái đầu xuống đất rồi nhanh chóng chạy theo La Kiêu.

Không ai phát hiện, đầu tượng đá Đoàn Dịch Phong vừa đặt xuống, tượng Quan Âm nhắm hờ hai mắt trông có vẻ vô cùng thê lương!

---Hết chương 55