Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công

Chương 54: Dọa mềm




Tác giả: Nhất Diệp Bồ Đề

Edit: Dĩm

Ở trong lòng Đoàn Dịch Phong, người đáng giá để hắn yêu thương, chiều chuộng chỉ có bà xã với con trai, có thể ảnh hưởng đến hắn chỉ có anh cả, Đoàn Hiểu Phi và lão gia tử. Hơn nữa, người có thể khiến cảm xúc hắn hơi dao động chính là Trần Côn, Tất Lăng Phong đám hồ bằng cẩu hữu kia, còn La Mãnh ——

"Lời vừa rồi nghe rõ không?" Đoàn Dịch Phong cắm hai tay vào túi, lạnh lùng hỏi.

Hắn đứng ở nhà xưởng bỏ hoang cách nhà La Kiêu mười dặm xa, chung quanh đều là máy móc cũ nát rỉ sắt, khung cửa sổ đầy những vết lốm đốm chồng chất, tấm thủy tinh không thấy đâu. Từng đợt gió lạnh gào thét xuyên qua cửa sổ đâm vào da thịt, mưa phùn bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng mưa rơi hòa vào tiếng gió, khiến giọng nói của hắn trở nên âm trầm.

Trên người La Mãnh vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua, phía trên mơ hồ có thể thấy được vết nôn mửa, đứng gần một chút đã có thể ngửi thấy mùi gay mũi. Gã vừa run chân vừa chơi đùa quả cầu pha lê trong tay, nghe thấy lời Đoàn Dịch Phong, gã dời tầm mắt khỏi quả cầu pha lê, dùng một loại ánh mắt buồn cười vớ vẩn nhìn chằm chằm Đoàn Dịch Phong, tàn nhẫn nói:

"Đụ mẹ! Anh mẹ nó là cọng hành gì! Ông dựa vào đâu——"

Gã còn chưa nói hết một câu thân thể đã đột nhiên bay lên trời, sau đó đập mạnh vào máy móc phía sau. Sau tiếng va chạm kịch liệt, gã nằm ngửa trên mặt đất ho khan kịch liệt.

Đoàn Dịch Phong chậm rãi tới gần gã, ánh mắt bình tĩnh, tựa như người vừa mới động thủ không phải là hắn. Sau đó hắn không chút để ý lặp lại: "Lời vừa rồi tôi nói, nghe rõ không?"

Uy hiếp! Đây hoàn toàn là uy hiếp!

La Mãnh ở huyện Nham tốt xấu gì cũng là một nhân vật, trong phạm vi trăm dặm, ai dám động đến một đầu ngón tay của gã? Ngay cả ba ruột của gã cũng không dám! Một đấm này của Đoàn Dịch Phong khiến gã cảm thấy mình chịu vũ nhục, La Mãnh gã cho tới bây giờ chưa từng bị như thế!

"Tao đ*t bà nội mày!" Gã trộm sờ ống sắt dưới thân, vừa đứng lên đột nhiên lao về phía Đoàn Dịch Phong!

Thấy động tác của gã Đoàn Dịch Phong lập tức phát hiện không ổn, tay La Mãnh vừa động hắn liền lui về phía sau, khó khăn tránh khỏi một kích này.

La Mãnh nhịn đau đứng thở dốc, gã hơi cong eo, trong đồng tử tràn ngập sát khí.

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Ánh mắt Đoàn Dịch Phong tựa như đóng băng, hắn lạnh giọng gằn từng chữ một, nói xong không chút do dự động thủ.

La Mãnh không phải đối thủ của Đoàn Dịch Phong, gã vốn chẳng có bất kỳ kỹ thuật chiến đấu hay quyền anh gì đấy, với gã mà nói, đánh nhau chính là dựa vào can đảm. Nhưng bây giờ, dù gã có chết cũng không có can đảm đánh lại.

Đây hoàn toàn là trận ẩu đả từ một phía!

Mười phút sau, La Mãnh nhấc tay đầu hàng, Đoàn Dịch Phong nắm chặt nắm tay ngừng ở khoảng cách một centimet, sau đó mạnh mẽ khống chế thu nắm tay lại. Từ đầu tới cuối, vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt không có chút biến hóa nào.

La Mãnh cuộn tròn trên đất đau đến lăn lộn, Đoàn Dịch Phong cũng tàn nhẫn, từng quyền từng quyền đánh vào những chỗ không thấy trên người gã, nhưng con mẹ nó không đánh vào mặt. Thoạt nhìn bên ngoài, La Mãnh trừ sắc mặt hơi tái nhợt, ngón tay run rẩy một chút, thì không có vấn đề gì khác.

Nhưng mà, chỉ có chính gã mới biết được, bản thân còn không đầu hàng thì tuyệt đối sẽ bị đánh chết tươi!

Đương nhiên, Đoàn Dịch Phong sẽ không đánh chết gã, dù nói thế nào, La Mãnh cũng có quan hệ anh em với A Kiêu, đánh chết gã, A Kiêu chắc chắn sẽ tức giận.

—— Làm bà xã tức giận, đây là chuyện mà một ông xã đủ tư cách tuyệt đối không thể phạm phải!

"Nếu không phải nể mặt mũi A Kiêu, hôm nay động thủ cũng không phải tôi." Đoàn Dịch Phong trên cao nhìn xuống gã, nguy hiểm cảnh cáo: "Cho nên, nếu cậu dám vi phạm, tôi sẽ để cậu thảm hại hơn gấp trăm lần so với hôm nay, còn biện pháp...... Có rất nhiều!"

La Mãnh nghẹn lại một bụng thô tục, cắn răng nói: "Tôi biết rồi! Nói dối là cháu trai của con rùa!"

Đoàn Dịch Phong một bên tưởng tượng dáng vẻ La Kiêu tứ chi chấm đất, lưng cõng mai rùa, một bên như cố ý tra tấn La Mãnh: "Tôi kiểm tra cậu một chút, A Kiêu khuyên cậu đi làm việc cậu nên trả lời thế nào?"

"Vết thương của ông khỏi hẳn sẽ đi!" La Mãnh lựa chọn thỏa hiệp dưới dâm uy của Đoàn Dịch Phong.

Đoàn Dịch Phong lạnh mặt, "Cậu xưng ông với ai?!"

La Mãnh sợ hãi lăn xa một chút, "...... Anh, chờ vết thương của em khỏi hẳn sẽ lập tức đi làm, về sau không bao giờ gây chuyện nữa, cũng không chọc ba mẹ tức giận nữa." Gã tổ chức ngôn ngữ lần nữa.

"Cậu bị thương sao?"

"...... Không, nhưng em thật sự bị thương mà! Được rồi...... Em tối hôm qua uống say té ngã được rồi chứ?"

"Sau này lời A Kiêu nói cậu đều phải nghe, cãi lại một chữ tôi lập tức——"

"Được được! Em nghe hết, tuyệt đối nghe!" La Mãnh cắt ngang lời hắn, nói đầy đảm bảo.

Nghiêm túc 'lên lớp' xong, Đoàn Dịch Phong xách La Mãnh lên xe đưa về nhà, La Đồng Minh lập tức cám ơn Đoàn Dịch Phong, nói may mắn hắn đưa La Mãnh về, Đoàn Dịch Phong khiêm tốn: Không cần khách sáo, đây là chuyện cháu nên làm.

Đối với việc này, La Mãnh rất phê bình kín đáo, rõ ràng buổi sáng gã đã về nhà nhưng vừa vặn chạm mặt Đoàn Dịch Phong xuống lầu. Sau đó bị đối phương nhét vào trong xe chạy đến nhà xưởng bỏ hoang cách mười dặm xa thực thi ngược đãi tàn nhẫn, lại chua xót mà bị bắt cóc về nhà!

"La Mãnh, chuyện ngày hôm qua là Đoàn Dịch Phong không đúng, không nên bỏ cậu lại chỗ chân núi hẻo lánh như vậy, cậu còn tức giận thì anh thay anh ấy xin lỗi cậu?" Đã sắp 12 giờ, La Kiêu lại còn mặc áo ngủ, dáng vẻ mới từ trên giường bò dậy.

Húc Húc khoanh chân ngồi trên sô pha xem TV, trong tay ôm một thùng bắp rang ăn đến vui vẻ nở hoa. Bé vẫn nhìn chằm chằm TV, tựa như không phát hiện chuyện của mấy người lớn.

Đoàn Dịch Phong lấy lòng cho La Kiêu một ánh mắt, thấy đối phương hoàn toàn không phản ứng mình, lại lạnh lùng quét về phía La Mãnh, ý tứ kia là: Cậu xác định, nhất định và khẳng định, cần! Muốn! Tôi! Xin! Lỗi!

La Mãnh bị Đoàn Dịch Phong nhìn chằm chằm lập tức lạnh run, để ma quỷ này xin lỗi không phải thuần túy tìm chết à. Gã vội vàng khoa trương lắc đầu xua tay: "Không, không cần! Không sao cả! Tôi đã sớm không tức giận!"

La Kiêu nghi ngờ cau mày, "Thật sự không cần sao?" Thái độ của La Mãnh thực sự không thích hợp.

"Thật sự không cần!"

"Ừ, vậy là tốt rồi, anh đi thay quần áo trước." La Kiêu nói đến đây, khóe mắt như có như không liếc qua Đoàn Dịch Phong, hừ lạnh một tiếng đi vào phòng.

"Cái đó...... Cháu có chút việc tìm La Kiêu nói chuyện." Đoàn Dịch Phong nói với ba người vây xem, sau đó chen vào phòng La Kiêu.

"Em thay quần áo, anh vào làm gì?" La Kiêu vừa chọn quần áo vừa lạnh mặt hỏi.

Đoàn Dịch Phong lệ rơi đầy mặt, bà xã à tối hôm qua em còn nhiệt tình như vậy, sao hôm nay lại lãnh đạm rồi! "...... Xem bà xã thay quần áo!" Hắn nói đương nhiên.

"Còn kêu bà xã nữa dùng kim may miệng anh lại." La Kiêu dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng làm người ta không rét mà run.

"A Kiêu." Đoàn Dịch Phong lập tức sửa miệng, từ phía sau ôm lấy La Kiêu dùng sức cọ cọ cổ cậu, "Hôm nay trời mưa, chúng ta tới một pháo đi!"

"Việc này có liên quan gì đến trời mưa?"

"Không có." Đoàn Dịch Phong cắn cắn cổ cậu, cười nhẹ: "Tối hôm qua đã biết mùi thành nghiện, hận không thể lúc nào cũng cùng **."

Răng La Kiêu sắp chua rụng, cậu dùng khuỷu tay đẩy Đoàn Dịch Phong ra, "Đi ra ngoài, em muốn thay quần áo!"

"Đều là đàn ông có gì ngại ngùng đâu!" Đoàn Dịch Phong đứng bất động tại chỗ, thật ra, lời hắn muốn nói là: Dù sao tối hôm qua nên xem cũng đã xem hết, nên sờ cũng sờ rồi, hôm nay nhìn nhiều một cái có sao đâu nè! Chỉ là nếu nói ra câu này, La Kiêu chắc chắn sẽ xù lông.

La Kiêu lặng lẽ siết chặt ngón tay, ném áo giữ ấm bên trong và áo khoác màu đen lên giường, hoàn toàn làm lơ Đoàn Dịch Phong bắt đầu cởi quần áo. Động tác của cậu hoàn mỹ giống như đang triển lãm một loại hình nghệ thuật, trên người còn lưu lại dấu vết tối hôm qua, La Kiêu nhìn thoáng qua, chỉ lo tự mình bắt đầu mặc quần áo. Đoàn Dịch Phong nhìn chằm chằm cậu, dáng người thon gầy, vòng eo như nước, rất nhanh đã bị quần áo che đi.

Hắn có chút thất vọng, sớm biết vậy đã nhân cơ hội đi lên sơ múi một phen!

Loại dụ hoặc cường đại này khiến hắn không cách nào kiềm chế, cảm thấy bụng dưới mơ hồ nổi lửa. Hắn vừa định tìm cớ cùng La Kiêu ôm ấp các kiểu, nhưng đối phương lại dùng tốc độ cực nhanh thay xong quần, sửa sang lại quần áo đi đến cạnh cửa, cười như không cười nói.

"Xem rất sảng khoái đúng không?"

Đoàn Dịch Phong gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Đúng là rất sảng khoái, nhưng mà......" Hắn dùng ngón tay chỉ cái lều nhỏ.

La Kiêu vui sướng khi người gặp họa dời tầm mắt, cậu hừ nhẹ một tiếng đặc biệt cao ngạo nói: "Tự mình giải quyết."

Cậu vừa muốn mở cửa ra ngoài, Đoàn Dịch Phong liền vọt đến đóng mạnh cái cửa vừa mới hé ra, tiếng "rầm" vang lên đặc biệt to rõ. Đoàn Dịch Phong chống hai tay trên cửa vây La Kiêu lại, ái muội kề sát, hắn cười nhẹ thấp giọng khiêu khích: "Không bằng chúng ta lại đến một pháo?"

Hắn vừa nói vừa kề sát vào thân thể La Kiêu, để cậu cảm nhận rõ biến hóa phía dưới của mình.

"...... Anh còn biết xấu hổ không!" Sau một lúc, La Kiêu mới khó khăn mở miệng.

"Không biết." Đoàn Dịch Phong quyết đoán lắc đầu, chờ mong hỏi: "Không biết thì em sẽ cùng anh làm à?"

La Kiêu hít sâu, cố sức giải thích, "Còn không ra họ sẽ nghi ngờ, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường." Nói trắng ra là bạn giường bình thường.

Đoàn Dịch Phong cứng đờ một lát, hắn hơi lui một bước, nháy mắt đã khôi phục thành dáng vẻ thong dong bình tĩnh chuẩn tinh anh thương nghiệp. La Kiêu nghiêng đầu dời mắt, bị Đoàn Dịch Phong nhìn chằm chằm như vậy khiến cậu sinh ra một loại nguy hiểm từ đáy lòng, cái cảm giác đó quá áp bách, khí thế quá mạnh!

"Em đang phủi sạch quan hệ với anh sao?" Đoàn Dịch Phong lạnh nhạt hỏi.

Tuy rằng rất mỏng manh, nhưng La Kiêu vẫn ý thức được hắn tức giận, hoặc nói là bị cậu tổn thương rồi, trong lòng cậu cũng không chịu nổi, "Ý em là, ít nhất ở trong mắt ba mẹ em!"

Vẻ mặt Đoàn Dịch Phong dịu lại, gần như gằn từng chữ một nói: "Em dọa anh."

"Vậy anh sẽ từ bỏ sao?"

"Sẽ không! Anh có thể dây dưa với em cả đời."

"......" La Kiêu cảm thấy thật hố ba.

Nhờ phúc La Kiêu, Đoàn Dịch Phong nhận thức được đầy đủ nguy cơ đến từ ba mẹ cậu, "Ba mẹ em biết em thích đàn ông không?"

"Không biết."

Chuông cảnh báo đột ngột reo lên, "Vậy họ có thể chấp nhận không?"

"Không biết."

"...... Nếu em thẳng thắn thành khẩn với họ?" Đoàn Dịch Phong mong đợi hỏi.

"Đừng đánh loại chủ ý này, em không muốn lại bị gán cho cái danh bất hiếu." La Kiêu không chút do dự phủ quyết. Nói xong, cậu nghĩ nghĩ lại thấp giọng nói: "Ít nhất không phải bây giờ, chờ thời cơ đến rồi nói sau."

"Vậy khi nào thời cơ mới đến?" Đoàn Dịch Phong đập nồi dìm thuyền hỏi đến cùng.

La Kiêu gãi gãi đầu, không kiên nhẫn khẽ nâng đầu nhìn hắn, bĩu môi, "—— Anh thật phiền."

"Anh......" Đoàn Dịch Phong vừa mở miệng.

"Cốc cốc——" Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

"A Kiêu, các con ở bên trong làm gì? Mau ra đây ăn cơm." Chu Lật ở bên ngoài kêu lên.

La Kiêu lúc này mới nhớ bên ngoài còn đang chờ ăn cơm, cậu đẩy Đoàn Dịch Phong ra rất là oán trách liếc hắn một cái, vừa trả lời: "Mẹ, chúng con lập tức ra ngay!"

"Đừng ở đây cản đường nữa, anh muốn giải quyết thì đi mau." La Kiêu chỉ vào WC.

Ánh mắt Đoàn Dịch Phong muốn bao nhiêu bất đắc dĩ có bấy nhiêu bất đắc dĩ, hắn thở dài: "Cái câu bạn bè bình thường kia của em, sớm đã dọa nó mềm."

La Kiêu liếc qua một cái, thầm nghĩ hình như mềm thật. Trong lòng cậu có chút chột dạ, lại vẫn mạnh miệng hừ một tiếng: "Tiền đồ đâu!"

Cậu nói xong khóe miệng ngậm cười, bả vai hơi run đi ra khỏi hiện trường, trông có vẻ nhịn rất lợi hại.

Em cứ vui sướng khi người gặp họa đi! Đoàn Dịch Phong thu hết vẻ mặt của La Kiêu vào đáy mắt, ngay sau đó lại cúi đầu liếc nhìn lão nhị nhà mình đầy khinh bỉ. Hắn thấp giọng cảnh cáo: "Lần sau có chút tiền đồ nhé, người khác nói một câu đã bị dọa mềm, cứng chút sẽ chết à!"

Đương nhiên, lão nhị không có bất cứ phản ứng gì.

---Hết chương 54