Cậu Hai Nhà Họ Bùi

Chương 54: Mần nhau?




Lợn ngốc thì có ngốc thật, nhưng chẳng ngốc đến độ không biết cái vật “Cứng cứng” đang chọt vào mình là cái gì.

Cái này được gọi là phản ứng sinh lý của con trai, ặc, nhắc mới nhớ cậu Hai cũng mười lăm rồi chứ đâu còn ít, con trai ở độ tuổi này ham muốn cao lắm.

Lợn suy nghĩ bâng quơ, rồi một ngày nào đó nó cũng phải làm chuyện xấu hổ đó với cậu, cậu cũng đâu phải thầy tu đâu mà bắt cậu ăn chay trường mãi.

Bất quá, lúc đó Lợn sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt để trao hết cho cậu Hai, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ. Lợn thấy mình vẫn còn quá nhỏ.

Lợn lắp bắp. -Cậu, cậu Hai.

Cậu cười cười, cậu mơn trớn sau gáy của Lợn, trên người Lợn có mùi thơm đặc trưng, cậu rất thích.

- Sao?.

Lợn ngượng muốn độn thổ, vì “Thứ đó” của cậu Hai vẫn còn đang cứng.

Không được nhìn thấy, không được chạm bằng tay, nhưng Lợn ước lượng chắc là không hề nhỏ đâu.

- Chuyện đó… Ừm, em mắc…

- Mắc gì?

- Em muốn đi giải quyết, cậu thả em ra cho em đi nha cậu!.

Ai đó da mặt mỏng như giấy, còn ai đó thì da mặt dày như lề đường, châm chọc.

- Châm lửa rồi bắt cậu tự dập à?.

Ý đồ cậu Hai, Lợn theo cậu bao nhiêu năm lẽ nào lại không hiểu.

Chỉ có không ngờ, về khoảng vô liêm sỉ thì cậu Hai đã đạt đến cảnh giới cao nhất rồi.

Châm lửa? Là ai châm? Nào có phải Lợn châm, cậu Hai tự mòi mà. Bây giờ lại thành tất cả nguyên nhân đều tại Lợn?.

Cậu Hai mặt dày, vô sỉ, Lợn giả ngu luôn.

- Ớ? Ôi dào, có cháy hả cậu? Ở đâu? Ai châm lửa? Giời ạ, cháy rồi mà cậu Hai còn nằm tỉnh bơ ra đùa được. Để em xung phong đi lấy nước.

Nhưng Lợn đã xem thường độ mặt dày, vô sỉ của cậu Hai rồi. So với người mặt dày bình thường thì mặt cậu Hai chí ít phải dày gấp bốn năm lần.

Cậu Hai kẹp chặt Lợn hơn, thỏ tha thỏ thẻ vào tai nó.

- Lửa này nước không dập được.

- Ớ lửa thần hay gì mà không dập được bằng nước?. Không dập bằng nước thì dập bằng gì hả cậu?.

Cậu Hai khẽ cắn vào vành tai của Lợn, tai Lợn đỏ nay càng đỏ hơn…

- Dập bằng Lợn _Cậu nói

- Hả? Cậu…cậu bình tĩnh, cậu đừng manh động nha, chuyện đâu còn có đó.

- Em nói như kiểu đang khuyên người khác đừng tự tử vậy. _Cậu trêu

- Dạ không, ý em là…

- Là gì? _Cậu Hai kề sát mặt Lợn hơn.

Rõ ràng là mặt cậu Hai cũng đang đỏ bừng, ớ? Cậu Hai cũng biết ngại à? Đang ngại mà còn thốt lên được mấy câu vô sỉ thế á? Lạy cậu Hai luôn.

Lợn lấy hết cái gan dạ mười tám đời tổ tông nhà nó ra mới dám thốt lên một câu.

- Chuyện mần nhau ý.

- Mần nhau?. _Cậu thắc mắc, đây là lần đầu tiên cậu nghe đến từ này, thoáng qua thì cũng hiểu. Mà nói theo kiểu đó chẳng phải thô tục quá sao?.

- Dạ, thì trai gái thôn mình đến tuổi cập kê đều kéo nhau vào bụi chuối mần nhau như gà ý.

- Em thấy rồi?.

- Dạ không em chỉ nghe nói.

Mặt cậu căng quá, hại Lợn đổ mồ hôi hột luôn.

- Ai nói? _Giọng cậu đanh lại.

- Cả thôn nói mà.

- Ôi chao thế cậu không biết à, trai gái trong thôn cỡ tuổi đó là rành rọt hết rồi, không cần phải nghe nói mới biết đâu.

- Vậy là em biết?.

- Mần nhau giữa nam và nữ thì em biết rồi còn nam và nam thì em chưa. Nhưng nếu cậu muốn thì em sẽ cố vậy.

Mặt cậu Hai đen kìn kịt, hận không thể nhét giẻ lau vào mồm thằng ranh trước mặt.

Lợn nói thật, mà dân đen như Lợn mới biết thôi, còn con nhà gia giáo như cậu Hai chưa nghe qua cũng phải.

Ở thôn này mà, trừ trường hợp là con nhà quan hoặc danh gia vọng tộc như cậu Hai, hoặc là đi làm người hầu giống như Lợn ra, thì trai gái độ tầm mười ba mười bốn đã ra bụi mần nhau từa lưa hết rồi.

- Biết là biết như nào? _Cậu hỏi.

- Thì là, ừm cậu muốn nghe em kể chi tiết không cậu Hai?.

- …

Lợn bịa ra một câu chuyện không có thật kể cho cậu Hai nghe, Lợn kể đến đâu cậu Hai nóng rang đến đó, Lợn kể đến đoạn cao trào thì cậu Hai buông nó ra rồi phóng khỏi giường.

Cậu đi vào phòng tắm xối nước ào ào rồi, Lợn ở ngoài tim đập thình thịch, hồi hộp muốn nhảy ra ngoài luôn.

Lần đầu tiên, Lợn dám dùng chiêu lấy độc trị độc, Lấy vô sỉ chọi với vô sỉ.

Không ngờ thành công ngoài mong đợi. Lợn ở ngoài lục tủ ra, lấy thêm quần áo mặc vào, có bao nhiêu chồng hết lên người, mặc kệ là trời nóng nực.

Đến lúc lên xe trở về, Lợn cũng không cởi ra. Cậu ngồi ở ngoài xe chỉ biết phì cười. Bây giờ chưa phải lúc, cậu biết, lúc sáng vốn dĩ cậu chỉ muốn trêu chọc Lợn thôi.

Nhưng không ngờ, xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Có trời mới biết, cậu Hai giỏi kiềm chế đến nhường nào.

Có trời mới biết, Lợn khi ấy đã bức cậu muốn điên.

Có trời mới biết, cậu muốn làm tới cùng nhưng vì sợ làm tổn thương Lợn nên cậu phải nhịn.

Mần nhau à? Nghe có vẻ thú vị, một ngày nào đó cậu sẽ lấy lại vốn lẫn lãi. Cậu nhìn vào đứa ngồi trong xe kia, ánh nhìn nham hiểm.

Cái đứa trong xe cũng rợn hết cả người.

Chiếc xe ngựa lốc cộc lộc cộc, đường về đến thôn mỗi lúc một gần. Bỏ qua những chuyện khác thì chuyến đi này với họ thật sự rất đáng nhớ.

Ráng chiều nhuộm đỏ cả vùng trời sâu thẳm.