Cậu Hai Nhà Họ Bùi

Chương 106: Chiếc vòng




Mợ tưởng là đã xong, định xin cậu trèo qua cửa sổ thoát ra ngoài để tránh bị nghi ngờ, cậu Hai liền phản đối, cậu giữ mợ lại như muốn dặn thêm gì đó.

- Đừng trèo cửa sổ ra, nguy hiểm.

- Bình thường em cũng trèo mà, có sao đâu hả cậu?

Mợ ngây thơ trả lời, khiến cậu phát bực, cơ mà bực trong lòng cậu biết thế thôi chứ nào dám biểu hiện ra.

- Lát nữa tôi sẽ có cách, mợ sẽ ra ngoài an toàn.

- Tin tưởng tôi.

- Dạ.

- Mợ đợi tôi chút.

Cậu Hai mở tủ quần áo ra, lấy từ trong cái túi áo treo ngoài cùng ra một chiếc vòng chuỗi hạt màu xanh ngọc, từng hạt tròn đều, bóng loáng như thể đã được cậu cẩn thận lau đi lau lại nhiều lần.

Mợ nhìn vào chiếc vòng quá đỗi quen thuộc mà không tin vào mắt mình, mợ đã từng làm mất nó, mợ đi tìm khắp nơi nhưng không thấy, nay trời khiến hay sao mà nó nằm ở chỗ của cậu, mợ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cậu đã đứng sừng sững trước mặt mợ.

Cậu nhìn mợ, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, cậu nhìn vào chiếc vòng, biểu lộ vẻ gì đó rất chăm chút, rồi cậu nhẹ nhàng nâng tay mợ lên, từ tốn đeo cái vòng vào cổ tay nhỏ nhắn của mợ.

- Sau này cấm mợ tháo nó ra nữa nhé!

Mợ nhìn chiếc vòng, rồi nhìn vào đôi mắt của cậu, lòng không khỏi dâng lên một xúc khó tả, mợ không biết là cậu đã tìm được nó bằng cách nào, mợ chỉ biết rằng, sau này, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, mợ và vòng sẽ không rời nhau nửa bước.

- Em...em sẽ không bao giờ tháo nó ra nữa đâu, có đánh chết cũng không...

Mợ chưa nói hết câu, thì đôi môi nhỏ xinh đã bị ngón trỏ của cậu chặn lại, cậu nhíu mày.

- Không tháo là được rồi, không cho phép mợ nói gỡ.

- Dạ....Cơ mà....sao cậu lại tìm lại được nó ở đâu hay vậy? Em tìm hoài tìm mãi cũng chẳng ra.



- Thế là, mợ chưa từng vứt bỏ nó à?

- Không, sao mà có thể như thế được, em khẳng định, em chắc chắn, em thề luôn, em chưa từng có ý nghĩ đó trong đầu.

Cậu Hai xoa đầu mợ, đoạn cậu cúi đầu, khẽ nói.

- Chỉ cần là lời mợ nói, tôi đều tin.

Giọng nói ấm áp ấy lọt vào tai mợ khiến tim mợ đập rộn ràng, đôi má đỏ ửng lên không cách nào che giấu được.

Mợ cắn môi, không ngăn được cảm giác muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại ngại ngùng trước của cậu, mợ ấp úng.

- Cậu tin tưởng em đến thế cơ á?

Biết là câu hỏi của mình rất ngu ngốc, nhưng mợ cứ muốn hỏi cậu mãi thôi, đợi đến khi có câu trả lời từ cậu thì mợ mới thật sự yên lòng.

- Tất nhiên, tôi tin mợ. Mợ không cần phải giải thích gì thêm, tôi chỉ cần biết mợ chưa từng muốn vứt bỏ chiếc vòng này.

Rồi cậu ngẩng đầu lên, nói tiếp

- Cũng như mợ chưa từng muốn vứt bỏ tình cảm của tôi, đối với tôi...vậy là quá đủ rồi.

Mợ vân vê cái vòng trên tay, mợ thề sau này mợ sẽ trân quý nó như cách mợ trân quý tính mạng của mình, vì chiếc vòng giờ đây với mợ như một lời hứa của cậu về tương lai ngọt ngào, một kỷ vật vô giá kết nối cậu mợ lại gần nhau hơn.

- Em chưa từng và sẽ không bao giờ có ý nghĩ đó trong đầu, vì cậu là tất cả đối với em.

Nghe lời mợ nói, cậu giờ đây hạnh phúc ngập tràn hai cậu mợ nhìn nhau rồi cười, họ không nói với nhau câu gì nhưng họ đều biết đối phương đang nghĩ gì trong lòng, bên ngoài, tiếng chim hót líu lo, mặt trời lên cao chiếu rọi những tia sáng ấm áp, bên trong, có hai con người với hai trái tim cùng hoà vào nhịp đập.

Những ngày sau đó, cậu mợ vẫn giữ sinh hoạt như cũ, cậu Hai bận rộn ở công trường còn mợ thì ai thuê gì làm nấy, quá trình xây dựng ngôi trường đang diễn ra thuận lợi hơn cả mong đợi, mỗi người đều có một phần việc riêng, tất cả đều chung một mục tiêu là hoàn thành ngôi trường đúng hạn.

Cậu Hai đứng ở vị trí cao, từ đây có thể quan sát toàn bộ công trường. Với vai trò người giám sát, cậu kiểm tra từng chi tiết, mỗi khi thấy chỗ nào chưa ổn, cậu lại đến gần, chỉ dẫn chi tiết cho thợ xây.

Cậu không ngại lấm lem bùn đất, thậm chí đôi khi còn bắt gặp cảnh tượng cậu cầm xẻng hoặc rìu để phụ giúp thợ xây nữa, khiến dân trong thôn đã nể nay còn khâm phục cậu hơn.



Những ngày qua, cậu Hai đã bỏ không ít tâm huyết vào công trình này. Cậu tự mình chọn lựa từng viên gạch ngói, từng thanh gỗ, cậu xem lại bản thiết kế đã thật sự ổn hay chưa, cậu không muốn nơi này chỉ là chỗ để học, mà còn là một không gian mở, đầy đủ ánh sáng, thoáng mát, tạo điều kiện, môi trường học tập tốt nhất cho lũ trẻ.

Cậu Hai chỉ đạo cẩn thận, yêu cầu kiểm tra chất lượng từng cây gỗ trước khi dựng lên. Cậu chú trọng đến độ bền vững của khung sườn, đảm bảo chúng có khả năng chịu đựng tốt với thời tiết khắc nghiệt ở vùng này.

Thỉnh thoảng, cậu dừng lại một chút, lau đi những giọt mồ hôi đang chảy dài trên trán, thắng Niên lanh tay lẹ chân chạy đến, lấy cái khăn tay vội quơ mồ hội cho cậu, sẵn báo cáo đã hoàn thành xong nhiệm vụ cậu giao.

- Chuyện cậu bảo mày làm, thế nào rồi?

Dạ, con đem nước đậu đen cho anh Lợn uống như lời cậu dặn rồi.

- Phản ứng gì không?

Niên diễn tả lại nét nhăn mặt của Lợn, rồi nhại lại lời Lợn nói cho cậu Hai nghe

- Anh Lợn nhăn mặt bảo là "Lại là nước đậu đen nữa hả", nhưng con bảo là cậu dặn phải uống hết, vậy là anh Lợn nghe theo, uống xong hết cả tô nước đậu đen luôn, mà con thấy ngộ, nước đậu đen chứ có phải thuốc đắng đâu, lần nào anh Lợn uống thì y như rằng cái mặt nhăn lại.

Cậu Hai cười, lộ rõ vẻ mặt hài lòng.

- Mày làm tốt lắm.

Niên được cậu khen thì thích lắm, nhưng tật tò mò ăn trong máu, không hỏi là không được.

- Rốt cuộc anh Lợn đã làm gì đắc tội với cậu mà cậu lại trị anh ấy bằng cách đó.

- Mày chỉ nên làm thôi, không nên biết nhiều làm gì.

- Cơ mà con vẫn thắc mắc cậu ạ, cậu có bỏ thuốc gì vào đó để độc anh Lợn không ạ?

- Cái thằng này, lo làm việc của mày đi, nhiều lời lắm!

Cậu tiếp tục quay lại công việc và lờ đi câu hỏi của Niên, Niên lủi thủi quay đi, nhưng trong lòng vẫn không ngừng tò mò về chuyện đó, cớ gì mà gần hai tháng nay cứ cách vài ngày cậu Hai lại đích thân nấu nước đậu đen rồi nhờ nó đem đến cho Lợn uống.

Hỏi cậu thì cậu không nói, hỏi Lợn thì Lợn không biết, một người cứ nấu, một người cứ uống, chỉ khổ thân cái đứa phải chạy đi chạy lại là nó thôi chứ ai.