Chiều hôm đó ông Nghĩa lôi kéo con trai là cậu Hai Phương và hai cậu con rể là dượng Ba Tài và dượng Út Thành đi nhậu, hiếm khi có dịp đàn ông trong nhà tụ họp thành ra ông Nghĩa hăng hái chèo kéo lắm đa.
Đến tận tối cả bốn người đàn ông lịch lãm mới nghiêng nghiêng ngã ngã bước ra khỏi chiếc xế hộp hạng sang kia, bọn thằng hầu nhanh chân lẹ tay đi đến đỡ chủ, còn mấy đứa hầu thì vắt chân lên cổ mà chạy đi thông cáo cho bà và mấy cô.
Út Mỹ nghe con Mén thông cáo lại như thế, liền nhanh chân đi xuống nhà dưới.
Chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng cô Ba Mai lẩm bẩm dượng Ba Tài rồi đa, còn dượng Ba thì cười hề hề như đã quen rồi.
Kế bên thì là bà Hoa đang nhéo cái hông ông Nghĩa khiến ông là oai oải, nghe đâu bà còn lầu bầu là: " Đã già mà còn không nên nết, lôi kéo hết con trai tới con rể đi ăn nhậu. Bà nhéo cho chết!!! "
Ngó ngó thì thấy dường như chỉ còn có cậu Hai Phương và cậu Hai Thành là tỉnh, vì mợ Thảo đang mang nên cậu Phương rất biết điều mà đi đến đỡ mợ Thảo, xong cả hai cùng nhau tình tứ trở lại phòng.
Còn có một người đang ngóng trông nhìn kiếm vợ, cậu Hai Thành vừa thấy Út Mỹ bước xuống liền giả vờ ngã ngã nghiêng nghiêng đi đến bên Út Mỹ.
Út Mỹ liền nhanh tay đỡ người, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Hai Thành, Út Mỹ đánh nhẹ lên tay cậu một cái, cằn nhằn: " Cả người toàn mùi rượu, anh nhậu đến độ mà ba em cũng gục thì hay rồi đa."
Hai Thành cười hề hề, xong lại nghe bé cưng nhà cậu lầu bầu nói tiếp: " Cũng may cho anh là chỉ có mùi rượu, nếu em còn ngửi được mùi nào khác nữa thì anh chết chắc!!! "
Hai Thành nghe thế môi mỏng càng cong lên hơn, vợ cậu cũng có lúc biết ghen đó nha!!!
Út Mỹ nghĩ là Hai Thành say nên không nghe mình nói, thế là mợ lại tiếp tục đối thoại một mình:“Cũng đúng, có ba với anh hai cùng anh ba ở đó thì sao anh dám nhỉ? Không đúng tại sao lại là dám với không dám, Hai Thành anh mà ra ngoài đi tìm mấy cọng cỏ khô kia thì em sẽ phế anh đấy, biết chưa?”
Hai Thành cười chết mất, vợ cậu thật quá đáng yêu!!!
Út Mỹ thấy Hai Thành cứ cười hề hề, mợ trừng mắt, thế là người kia liền hôn hôn má mợ vài cái thật kiêu.
Tới phòng, Út Mỹ dùng khăn ấm lau người cho cậu. Rồi lại loay hoay kêu người chuẩn bị canh giải rượu.
Cũng được một lúc mà chưa thấy đứa nào đem canh giải rượu lên hết đó đa, thấy vậy Út Mỹ liền kêu: " Mén, Mén đâu vào đây tao biểu coi."
Con Mén mới từ dưới bếp lên, chẳng hiểu sao mặt nó hầm hầm bực dọc. Vừa tới cửa liền nghe tiếng mợ nó kêu, thế là nó chạy sốt vó vào phòng. Nó thở hồng hộc nói: " Dạ mợ kêu em ạ."
Út Mỹ nhìn nó, cô bực bội lên tiếng: " Tao kêu mày nấu canh giải rượu cho cậu tới đâu rồi? cớ chi đến giờ còn chưa thấy nữa."
Con Mén mếu máo, trình bày: " Dạ oan em mợ ơi, chuyện là em nấu rồi. Đang bưng lên giữa chừng thì đụng phải con Bưởi với con Na, thành ra đổ hết bát canh luôn rồi mợ ạ."
Út Mỹ nghe tên lạ nên bèn hỏi: " Con Na là ai?"
Con Mén nhanh nhạy trả lời: " Dạ con Na mới được nhận vô làm á mợ, em mới về liền nghe tụi con Bưởi kể lại như thế."
Út Mỹ chau mày, chậc lưỡi: " Ờ…Rồi có nấu lại canh cho cậu chưa? Bây đi đứng cái kiểu gì mà để đụng vào nhau thế kia."
Nhắc tới đây con Mén nó lền hầm hừ kể lại: " Dạ con Sen xung phong đi nấu cho cậu rồi á mợ. Em cũng chả biết hai đứa nó đi đứng làm sao mà lại đâm sầm vô người em, xong rồi còn cãi cọ. Em nghe con Bưởi mắng con Na xô nó, con Na cãi lại nói là do con Bưởi tự té còn đổ thừa cho nó, nó liền khóc nháo lên đòi gặp mợ để xử công bằng."
Út Mỹ nhíu mày suy tư, rồi lại cười khẩy một cái:“Đi thôi, nếu đã muốn gặp, vậy thì mợ liền gặp.”
Thế là con Mén đỡ tay mợ nó đi xuống nhà dưới.
Trong lúc Út Mỹ đang nghe con Bưởi với con Na dằn co, thì bên đây con Sen đã nấu xong bát canh giải rượu.