Về làm lễ lại mặt xong nhưng vợ chồng cô Út vẫn ở lại nhà họ Nguyễn vài hôm, khi về lại nhà họ Lê thì ít có dịp được về nhà mẹ đẻ…thế nên sẵn dịp cậu Hai Thành kiếm cớ cho mợ được ở lại đây chơi vài hôm.
Hôm nay là ngày thứ hai mợ về nhà rồi, hôm qua bận bịu vẫn chưa quan sát kĩ được mọi thứ, hôm nay nhìn lại thì thấy chẳng có gì khác biệt so với lúc mợ rời đi…
Không biết Út Mỹ có biết là bản thân đang suy nghĩ sâu xa quá rồi không? ngày mợ đi lấy chồng cách đây chỉ mới năm hôm mà thôi mợ ơi!!!. 𝗧ì𝑚 t𝐫uyện hay tại ⩶ 𝗧𝙍ÙM𝗧 𝙍𝑈YỆN.vn ⩶
Bụng của mợ Hai Thảo cũng đã hơi nhô lên rồi đa, nhớ lúc mới phát hiện mợ Thảo cấn bầu cả nhà họ Nguyễn cứ như đàn ong vỡ tổ, mọi người ai cũng nhao nhao hết cả lên…mới đó mà đã là chuyện của bốn tháng trước rồi đa!!!
Út Mỹ sờ sờ vuốt vuốt bụng nhỏ của mợ Thảo, Út Mỹ mỉm cười nói: " Cha chả không biết là con trai hay con gái hen chị? "
Mợ Thảo nhìn cái tay đang vuốt bụng mình, mợ Thảo yêu thương nói: " Cũng chẳng biết nữa, em bé còn quá nhỏ nên không có biểu hiện cái chi rõ ràng hết đó đa."
Út Mỹ gật gật đầu, rồi lại quan tâm hỏi: " Từ dạo chị cấn bầu đến giờ, anh hai có chăm sóc cho chị tốt không? "
Mợ Thảo nghĩ tới gì đó, mợ cười tủm tỉm miết, ánh mắt chứa tình nói: " Tốt lắm, anh Phương bình thường đã tốt, từ khi chị cấn bầu liền tốt gấp bội lần. Đi làm về rất sớm, có khi bận bịu quá thì về trễ hơn một tí nhưng vẫn để cho người về thông cáo với chị một tiếng cho chị yên tâm."
Út Mỹ cười khanh khách, trêu ghẹo: " E hèm…nhắc tới chồng chị một câu, chị liền trả lời mười câu. Đúng là vợ chồng ân ái đó đa…"
Mợ Thảo mặt hơi ửng hồng, nhưng vẫn cố nói:“Vợ chồng cô cũng có thua kém gì chị, dượng Út rảnh một tí là sẽ dính sát như keo với cô Út đó thôi…”
Út Mỹ phụng phịu: " Nhắc mới nhớ, lóng rày cưới hỏi xong xuôi anh Thành dính người thật. Lúc trước em cũng không có nghĩ là ảnh dính người như vậy…"
Mợ Thảo nghe xong thì cười ha hả: " Lần trước hụt một lần, lần này dính như keo là sợ mất vợ đó đa."
Lần trước là lần Mỹ đi Sài Gòn.
Út Mỹ khó hiểu hỏi: " Cớ chi lại thế hả chị? "
Mợ Thảo phe phẩy cái quạt trong tay, thở dài một tiếng:" Đàn ông ấy mà, dính người như vậy mới là an tâm. Họ thương họ mới như vậy, nếu không thì nguy hiểm lắm em à…đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình…nhưng đàn bà mà…có mấy ai nguyện ý chia sẻ chồng mình đâu em, vì thế nên em phải biết giữ chồng, hiểu chưa? "
Út Mỹ gật đầu, mợ Thảo khẽ cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Út Mỹ: " Chị nói để em đề phòng mấy ngọn cỏ ngoài kia, chứ em yên tâm chị thấy dượng thương em lắm…vã lại em là hoa sợ gì mà không thu hút được bướm, có con bướm nào mà đi kiếm cỏ dại đâu em."
Út Mỹ trước giờ tuy thân với mợ Thảo nhưng chưa bao giờ mợ Thảo dạy mợ những thứ này, chắc có lẽ trước đây mợ Thảo nghĩ mợ còn nhỏ.
Hai Thành sáng giờ đi ra chỗ làm xử lí công việc gấp, đến tận giờ chiều mới trở về. Sau khi về liền kêu người hầu hỏi kiếm cô Út nhà tụi nó đang ở đâu, biết được đáp án, cậu Hai liền nhanh chân đi tìm.
Mợ Thảo thấy người từ xa liền cười trêu Út Mỹ:“Thấy chưa? Con bướm trở về liền đi tìm hoa đấy…haha…”
Út Mỹ ngượng ngùng:" Chị hai này…"
Mợ Thảo cười ha hả đứng dậy nhường lại không gian cho cái bướm với bông hoa…hahaa…
Hai Thành lúc đi ngang qua mợ Thảo, cậu khẽ gật đầu chào, mợ Thảo cũng thế chào lại.
Hai Thành vừa tới liền hôn hôn mặt mợ Hai, khiến mợ ngượng hết cả lên, cả đám người hầu đang làm việc từ xa cũng che miệng cười tủm tỉm.
Út Mỹ đánh yêu một cái lên vai Hai Thành:"Lóng rày cái liêm sỉ của anh đi đâu mất rồi? "
Hai Thành nhún vai thản nhiên đáp: " Mỗi lần nhìn thấy em là nó chạy đi đâu mất, anh cũng chẳng biết nữa đó đa."
Út Mỹ bật cười, rút ra khăn tay vừa lau mồ hôi cho chồng vừa nói: " Miệng lưỡi trơn tru."
Hai Thành đưa mặt lại cho vợ muốn làm gì thì làm, cậu nói: " Miệng lưỡi anh trơn tru hay không thì vợ cũng biết mà…"
Út Mỹ dừng tay lại, mặt từ từ đỏ lên, đáp:“Anh nói gì, em không biết.”
Hai Thành cười hả hả, nựng má mợ: " Vậy giờ làm thử cho biết nha…" nói đoạn cậu liền tiến tới đưa mặt gần lại.
Út Mỹ hoảng loạn, cô đẩy cái mặt kia ra xa một chút, xong lại nhìn xung quanh một lượt. Thấy không có ai mợ mới thở phào nhẹ nhõm.
Những đứa hầu khi nãy còn gần đây bây giờ đã lui đi đâu hết rồi, chắc có lẽ đã nhận được lệnh nên lui ra. Có lẽ Út Mỹ không biết, khi nãy lúc cô không chú ý Hai Thành đã phất tay bảo đám hầu lui đi hết rồi, bởi cậu biết bé cưng nhà cậu da mặt mỏng.
Hai Thành bị vợ hắt hủi, cậu liền làm mặt tủi thân. Út Mỹ thấy thế, chép miệng cảm giác như mình đang bắt nạt người ta. Vì thế mợ đành ôm lấy khuôn mặt điển tra kia, cuối xuống hôn lên trán, lên mũi, lên má, lên cằm rồi dừng lại ở môi…