Cầu Duyên

Cầu Duyên - Chương 23




Tô Viễn Hằng bắt đầu từ năm mười tuổi, một mực ở nơi này sống đến mười chín tuổi, sau đó được cha nuôi Tô Diệc đề cử về nước, cho đến bảy năm trước khi Tô Diệc qua đời, mới trở về qua một lần.

Lúc ấy Tô Diệc đối hắn nói: ” Sau khi cha chết, con liền đem phòng ở bán đi. Cha và mẹ nuôi cái gì đều không có, chỉ có căn phòng ở này, bán lấy tiền, xem như là di sản cha để lại cho con.”

Tô Viễn Hằng nói: “Con sẽ không bán nó. Cha, đó là nhà của chúng ta, có kỷ niệm tối trân quý của chúng ta.”

Tô Diệc vui mừng nở nụ cười một chút, sau đó nhắm hai mắt lại, rốt cuộc yên lòng ra đi.

Lò sưởi trong tường hắt ra vệt sáng soi rọi ảnh gia đình bọn họ, là những tấm ảnh chụp cuối cùng của Tô Viễn Hằng cùng mẹ nuôi trước khi bà qua đời mấy tháng sau. Mỗi một bức đều thập phần thong thả, thập phần cẩn thận, tràn ngập tình cảm.

Mẹ nuôi hắn thường xuyên nói: “Người cùng người gặp nhau, là duyên phận. Mẹ yêu thương cha con, là duyên phận. Con đến nhà của chúng ta, cũng là duyên phận. Tất cả mọi chuyện cũng không thể cưỡng cầu, hiện tại chúng ta có được bao nhiêu đều phải hết sức quý trọng.”

Tay mẹ nuôi phi thường ấm áp, bà thích sờ đầu Tô Viễn Hằng, gọi hắn “đứa con”. Bà từng có đứa con của chính mình, đáng tiếc không có nhìn thấy nó lên mười tuổi, liền mất đi. Cho nên bà đối Tô Viễn Hằng mỗi một ngày, từng giọt từng giọt lớn dần đều là thập phần quan tâm, tràn ngập yêu thương.

Viện trưởng mụ mụ cùng mẹ nuôi, là hai người phụ nữ mà đời này Tô Viễn Hằng tiếp xúc tối thân mật. Hắn đối nữ nhân có ấn tượng tốt đẹp chính là nhờ kỷ niệm xuất phát từ hai người phụ nữ vĩ đại ấy.

Hắn thật sâu nhớ đến lời mà mẹ nuôi hắn đã nói qua, duyên phận là cầu không được.

Tựa như hắn cùng cha mẹ nuôi yêu thương nhau như thế, nhưng đấu không lại quy luật tự nhiên của trời đất. Khi sinh mệnh gần đến giờ kết thúc thì, duyên phận cũng đã xong.

Duyên phận của hắn cùng Bắc Đường Mẫn Khiêm, lại là như thế nào đây?

Có lẽ, cũng chỉ có ngắn ngủn vài năm thôi. Tựa như cha cùng người mà ông yêu, cũng là hữu duyên vô phận a.

Trong phòng nơi nơi đều là vải trắng, hết thảy giống như khi hắn rời đi, đầy tro bụi.

Tô Viễn Hằng mỏi mệt không chịu nổi, thật sự không có tinh lực quét tước, vội vàng rửa sạch phòng ngủ, ngã đầu ngủ suốt 24 giờ.

Khi tỉnh lại, cảnh sắc ngoài cửa sổ trước khi hắn ngủ giống nhau như đúc, Tô Viễn Hằng nhìn nhìn đồng hồ, hoài nghi chính mình chỉ ngủ có mười phút. Bất quá hắn rất nhanh ý thức được, này đã là chạng vạng ngày hôm sau.

Tô Viễn Hằng cảm thấy thân thể trầm trọng không giống của chính mình, thật sự động cũng không muốn động. Thế nhưng trong bụng đói khát nhắc nhở hắn, vô luận như thế nào phải ăn một chút gì đó.

Một ngày trước khi trở về, hắn đã gọi điện cho công ty điện lực cùng điện nước, đã cung cấp lại  nhu cầu thiết yếu, lại gọi điện thoại cho quán ăn Trung Quốc gần đấy, đặt bữa tối. Bất quá khi đối mặt các món ăn kia, muốn ăn lại bỗng nhiên giảm đi.

Thật vất vả ăn một chút, Tô Viễn Hằng bắt đầu dọn dẹp phòng ở.

Hồi lâu không có trở về, hoang phế cứ như một toà quỷ trạch. Hắn phải mất suốt nửa tháng mới đem hết thảy mọi thứ sửa sang hảo lại. Trong khoảng thời gian này, hắn cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ là bình yên tĩnh dưỡng thân thể, cuộn mình tại nơi quen thuộc mà ấm áp, chờ sinh mệnh trong bụng chậm rãi lớn dần.

Có thể là bởi vì hắn đã sắp ba mươi tuổi, lại là thân nam tử, nên sau khi có thai thân thể vẫn không tốt. Lần này mạo muội đi Mĩ Quốc, làm cho hắn hết sức đau khổ. Rồi sau khi nhìn thấy Bắc Đường Mẫn Khiêm vui vẻ bên người vợ tương lai, ngược lại hắn càng thêm quyết tâm, muốn đem đứa nhỏ lưu lại.

Nếu nói hắn cùng Bắc Đường Mẫn Khiêm duyên phận cầu không được, vậy thì ít nhất đứa nhỏ này, duyên phận phải cùng với hắn thật dài thật lâu.

Cuộc sống của Tô Viễn Hằng cực kỳ quy luật. Mỗi ngày buổi sáng ăn xong điểm tâm, mở ra máy tính thu thập chút tư liệu, sau đó viết luận văn của hắn. Giữa trưa sau khi ăn xong cơm trưa sẽ ngủ một giấc, buổi chiều đứng lên giặt quần áo, sửa sang lại một chút hoa viên, hoặc là đi siêu thị mua vài thứ, rồi trở về tiếp tục công tác. Chạng vạng ăn xong cơm chiều, đi ra ngoài tản bộ, cùng hàng xóm chào hỏi, sau đó trở về tắm rửa một cái, xem TV một lát, đúng mười giờ đi ngủ.

Hắn cố gắng làm cho chính mình qua những ngày thật phong phú, như vậy hắn mới không có thời gian cùng tinh lực nhớ lại buổi chiều ngày đó nhìn thấy một màn kia. Điều này đối thân thể hắn không có lợi. Chỉ cần mỗi lần ý niệm trong đầu thoáng chuyển tới nơi đó, hắn liền cảm thấy trái tim vặn vẹo đau đớn.

Gần đây thân thể hắn phi thường dễ dàng mệt mỏi, thường thường nhìn nhìn TV có thể ngủ luôn. Hắn biết đây là một trong những phản ứng khi mang thai, cũng không để ý nhiều. Thế nhưng hắn vẫn không thể đi bệnh viện kiểm tra, cũng không biết trạng huống thân thể chính mình vào thời điểm nào mới có thể về nước. Hơn nữa đứa nhỏ ngày một lớn, không thể không kiểm tra, trong lòng luôn bất an.

Hắn chỉ có thể định kỳ gọi điện thoại cho Thu Chí Nguyên, báo cáo tình huống chính mình, cố vấn chuyện đứa nhỏ. Cũng mua đến một ít thiết bị chữa bệnh cơ bản, tuỳ thời có thể kiểm tra đo lường thân thể.

Như thế vội vàng qua một tháng, Tô Viễn Hằng cảm thấy tình huống chính mình đã ổn định, bắt đầu cân nhắc việc về nước. Tuy rằng Thu Chí Nguyên cũng không đề nghị hắn như thế, nhưng mà hắn thấy ở Mĩ Quốc lâu cũng không phải chuyện hay. Chẳng lẽ thật sự phải sinh đứa nhỏ ở trong này?

Tô Viễn Hằng cảm thấy khó xử, lại không nghĩ tới cái người mà tận sâu trong đáy lòng vẫn không dám nghĩ tới thế nhưng cứ như từ trên trời giáng xuống, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn.

Hôm nay hắn vừa mới tản bộ trở về, còn chưa đi về đến cửa nhà, liền xa xa thấy một chiếc Ferrari kiêu ngạo chạy nhanh lại đây, tốc độ cực nhanh. Sau đó ở bên cạnh hắn một cái khẩn cấp phanh lại, phát ra một tiếng chói tai do lốp xe ma sát với mặt đường, một bóng người từ trên xe bước xuống.

Hết thảy đều phát sinh cực nhanh, Tô Viễn Hằng còn chưa kịp ý thức lại, Bắc Đường Mẫn Khiêm đã đứng ở trước mặt hắn.