Cầu Duyên

Cầu Duyên - Chương 22






Đây là lần đầu tiên Tô Viễn Hằng tới cửa tìm Bắc Đường Mẫn Khiêm, đứng ở trước cửa, hắn mới ý thức được hành vi chính mình lỗ mãng nhiều như thế nào.

 

Hắn ở ngoài cửa lớn yên lặng đứng tới nửa giờ, cuối cùng hạ quyết tâm, đang định ấn chuông cửa, bỗng nhiên nghe thấy nơi đường nhỏ bên kia truyền đến từng trận tiếng cười.

Tô Viễn Hằng hơi kinh hãi, theo bản năng nghiêng người trốn được vào phía sau một gốc cây đại thụ. Nhìn xung quanh, đúng là Bắc Đường Mẫn Khiêm đang cùng một nữ nhân từ chỗ trước mặt chậm rãi đi tới.

Nữ nhân kia mang kính râm, Tô Viễn Hằng lập tức nhận ra nàng đúng là vị thiên kim Lâm thị mà trên tin đã đưa. Bắc Đường Mẫn Khiêm cùng nàng mặc lữ trang, đều là áo T sơ mi màu đen cùng quần bò thâm màu lam, hai người thậm chí mang mũ lưỡi trai giống nhau như đúc.

Bắc Đường Mẫn Khiêm không có mang kính râm, vành nón ép tới cực thấp, nhưng mà Tô Viễn Hằng có thể tinh tường thấy miệng của y cùng đáy mắt toát ra ý cười.

Cách ăn mặc của hai người như vậy có vẻ thật trẻ tuổi, tựa như hai sinh viên. Bọn họ tay nắm tay, vừa cười vừa nói từ bên kia đường chậm rãi đi tới. Bắc Đường Mẫn Khiêm không biết thấp giọng nói gì đó, cô gái liền cười không ngừng, bỗng nhiên vung tay lên, lẻn đến sau lưng Bắc Đường Mẫn Khiêm, chụp bờ vai của y cao giọng kêu lên: “Cõng ta! Cõng ta!”

Nàng không chút khách khí hướng trên lưng Bắc Đường Mẫn Khiêm mà nhảy, mà Bắc Đường Mẫn Khiêm thế nhưng lại loan hạ thắt lưng, đem nàng cõng trên lưng, còn tại chỗ đảo quanh vài vòng.

Tiếng cười khoái hoạt của cô gái rõ ràng rơi vào bên tai của Tô Viễn Hằng. Hắn cảm thấy cả người rét run, lăng lăng nhìn trước mắt một màn này.

Cô gái bỗng nhiên ghé vào trên người Bắc Đường Mẫn Khiêm, không biết ghé vào lỗ tai y nói cái gì, Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng cười ha hả. Tô Viễn Hằng ẩn ẩn nghe thấy y nói gì mà: “. . . . . . Quản chi chuyện đó, dù sao có ta nuôi ngươi cả đời. . . . . .”

Tô Viễn Hằng vội vàng nghe được mấy câu nói đó, đã thấy Bắc Đường Mẫn Khiêm bỗng nhiên cõng cô gái kia hướng cửa lớn chạy vọt vào. Tiếng cười khoái hoạt của hai người đan vào cùng một chỗ, làm nổi bật giữa mùa thu đẹp nhất New York, quả nhiên là một đạo phong cảnh độc lập.

Tô Viễn Hằng chậm rãi lui đến phía sau gốc cây lớn, gắt gao dựa vào thân cây, đầu óc trống rỗng. Hắn nghe thấy hai người kia vào phòng, chuyển qua gốc cây lớn bên kia, thấy Bắc Đường Mẫn Khiêm đã buông nàng xuống, nắm tay nàng, hướng chủ ốc nói nói cười cười tiêu sái đi.

Tô Viễn Hằng chưa bao giờ gặp qua một Bắc Đường Mẫn Khiêm như vậy, cảm giác vừa xa xôi vừa xa lạ.

Đau lòng cùng với đau bụng, làm cho Tô Viễn Hằng dựa vào thân cây chậm rãi ngã ngồi.

Hắn một tay gắt gao ấn bụng, một tay bấu chặt vào thân cây mà không tự biết. Thái dương thấm ra mồ hôi lạnh, làm cho hai má tái nhợt của hắn có vẻ càng thêm bất lực.

Mẫn Khiêm. . . . . . Mẫn Khiêm. . . . . . Nguyên lai mau như thế, ngươi đã có tân hoan.

Ta tại sao phải đến New York? Đáng lý ra ta nên ở lại trong nhà, ở lại nơi thuộc về chúng ta, nhìn không thấy ngươi cùng vợ tương lai, nhìn không thấy ngươi hiện tại khoái hoạt, như vậy ta mới có thể sống sót.

Tô Viễn Hằng cảm thấy hô hấp đều phải cố hết sức, hắn dưới tàng cây ngồi thật lâu, thân thể cuộn mình thành một đoàn, hai tay gắt gao ôm bụng.

Thẳng đến chạng vạng, xe cộ dần dần nhiều lên, ánh sáng của một chiếc xe chiếu thấp thoáng đến phía sau đại thụ, Tô Viễn Hằng mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

Hắn cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, chính mình lại ở trong này ngồi hơn ba giờ.

Hắn dựa vào thân cây, chậm rãi đứng lên, lại cảm thấy bụng một trận một trận co rút đau đớn.

Hắn biết tình huống không ổn, không khỏi hoảng hốt, miễn cưỡng đi ra đường lớn mấy chục thước, gọi vào một chiếc tắc xi, trở lại khách sạn.

Từ trong hành lý lấy thuốc ra, vội vàng rót nước nuốt vào, Tô Viễn Hằng nằm ở trên giường một cử động cũng không dám.

Hắn biết chính mình đại khái là động thai khí, cũng may tuỳ thân mang theo thuốc, nhờ thế đứa nhỏ mới bình an. Mĩ Quốc không có bạn bè quen thuộc, làm cho chính hắn đi bệnh viện, hắn là tuyệt đối không đi. Hắn không muốn bị trở thành vật nghiên cứu khi là một ca bệnh của người Ma Da khó gặp.

Tô Viễn Hằng ở khách sạn nằm suốt ba ngày, mỗi ngày đều đần độn, còn điện thoại cho Thu Chí Nguyên, nhờ cố vấn một chút chuyện đứa nhỏ.

Thu Chí Nguyên nghe nói hắn hiện tại ở Mĩ Quốc, tức giận đến giơ chân ở bên kia. Đáng tiếc người ở quá xa, cũng không có biện pháp khác, đành phải hướng hắn đề cử mấy loại thuốc an thai dưỡng thân.

Tô Viễn Hằng thanh toán tiền buộc-boa, nhờ nhân viên khách sạn đi nhà thuốc mua thuốc, chính mình dựa theo lời dặn của bác sĩ uống xong, cuối cùng cũng tạm ổn.

Chính hắn cũng là bác sĩ, biết lấy tình huống thân thể hiện tại của chính mình khẳng định không thể về nước, trừ phi là không muốn sống nữa. Chờ khi tinh thần hảo một chút, liền trả phòng, mua vé xe đi về hướng nam, mang theo hành lý về nơi hắn từng sinh sống chín năm.