Chương 6: Thần Công
Lý Phong bình ổn tâm tình, tiếp tục ăn kẹo, uống xuống ngụm trà, hắn thật sự muốn biết tên này có gì muốn kể
“Haha, lúc trước, ta đã kể ra chín loại nội công tâm pháp mạnh nhất, xếp hạng theo thứ tự là.”
Đệ nhị: Thái Huyền Kinh.
Đệ Tam: Xích Hỏa Thần Công.
Đệ Tứ: Hỗn Nguyên Tứ Tuyệt.
Đệ Ngũ: Thiên Sát Chân Khí.
Đệ Lục: Bắc Minh Thần Công.
Đệ Thất: Tử Thần Quyết.
Đệ Bát: Cửu Dương Thần Công.
Đệ Cửu: Quỳ Hoa Bảo Điển.
Đệ Thập: Thiên Sát Chân Khí.
Lý Phong gật gật cái đầu nhỏ, mấy công pháp này hắn có cái thì nghe qua, có cái thì không.
Thuyết nói tiếp
“Đệ nhất công pháp đó chính là…… Địa Bộc Thiên Tinh.”
“Phụt”
Vị công tử ngồi cạnh đang yên lặng theo dõi, lại cảm thấy có thứ gì đó cứng rắt bắn vào người mình, giật mình quay ra lại nhìn thấy Lý Phong.
Lý Phong lần này lại bị bất ngờ mà phun ra một ngụm kẹo, lần này thì thảm rồi, hắn chỉ biết đưa hai tay lên tạ lỗi.
Đây đã là lần thứ hai bị Lý Phong phun vào người, La Phi Yến sắc mặt tối sầm, sống mũi cay cay hình như muốn khóc, nàng lúc nào bị khinh dễ như bậy, nàng chỉ muốn ngay lúc này nhào đến Lý Phong đánh hắn thành đầu heo, nhưng mà vẫn là cố kỵ quy định của thiên cơ các.
đứng dưới mái hiên là phải biết cúi đầu,liền lấy ra khăn mà lau mấy thứ xú uế trên thân thể.
Vứt cho hắn một ánh mắt tràn đầy sát khí, ra hiệu cho Hắn cứ đợi đấy.
Trong lòng đã âm thầm cho hắn vào sổ đen, nàng quay mặt qua một người bên cạnh mình nhìn một cái.
Người kia như hiểu ra cái gì, chỉ gật đầu một cái biểu thị hiểu ý.
Một màn này làm mọi người trợn mắt mà nhìn.
Nhìn thấy một màn mày, thuyết thư tiên sinh chỉ âm thầm cười Lý Phong là một cái diệu nhân.
Còn Lý Phong bây giờ chỉ thấy nguy cơm ầm ầm, cái Công Pháp Địa Bộc thiên tinh kia, hắn đang cầm một bản nha.
Nhớ lại hồi đó hắn đi theo một đoàn trộm mộ, tìm ra được cổ một của một Vương gia tiền triều lấy được rất nhiều tiền bạc, hắn còn vô tinh vơ vét được bản công pháp này, nghe tên rất là oai nhưng tu luyện dòng đầu có nói là kẻ tư chất thấp rất dễ bạo thể mào c·hết.
Mà Lý Phong cũng biết cân lượng của mình nha, mà dù sao lúc đó hắn cũng đã max cấp, mạo hiểm tu luyện thêm làm gì?.
Vì thế bản bí tịch này bị hắn một mồi lửa cho đốt.
Lý Phong vò đầu bứt tai, hắn không biết đây là đỉnh cấp thần công a.
“Địa Bộc Thiên Tinh, nghe nói là do một vị thiên tượng sư ở tiền triều nhìn ngắm một vì sao lóe sáng trên bầu trời rồi vụt tắt mà đốn ngộ lên bộ thần công này.”
“Môn nội công này sau khi luyện thành, tự động hấp thu thiên địa nguyên khí của trời đất mà chuyển hóa thành nội tực, nội công này không có giới hạn, càng tu luyện thì nội lực càng cao thâm, ngoài ra nó còn có tác dụng chữa thương rất hiệu quả, người mới luyện môn nội công này ngày đêm không ngừng phải tiêu biến nội lực ẩn trong đan điền, nếu thật bại, thân thể sẽ bạo nổ nội lực mà c·hết.”
“Là thần công nên rất kén người học, kẻ nào tư chất kém có thần công trong tay cũng không thể học, ”
“Nghe nói nó còn có vài công dụng khác như có thể chữa trị, nội thương ngoại thương, bách độc bất xâm.”
“Tạm thời theo chúng ta tìm hiểu thì chỉ có thế.”
Nghe được thuyết thư nói, đám người giang hồ vừa nổi chút tâm tư cũng âm thầm tặc lưỡi, luyện thần công bị nổ c·hết nha, nguy hiểm nguy hiểm.
Nghe được hết mọi chuyện, Lý Phong âm thầm gật đầu, những gì tên này nói trong sách đều có ghi.
Tiếng bàn tán nổi lên khắp nơi, trong sảnh là một mảnh xôn xao.
Lúc này một người đột nhiên lên tiếng.
“Xin Hỏi, Thiên Cơ Các có biết được môn thần công này hạ lạc.?”
Đám người trong sảnh đột nhiên nghe thấy có người muốn tin tức thần công hạ lạc, ánh mắt một loạt nhìn về một phía.
Trước mặt họ là một vị công tử mặc áo bào đen, tay cầm trường kiếm bên cạnh là hai người thị nữ xinh xắn khuôn mặt có chín phần mười giống nhau, hình như là xinh đôi.
“Là Trần Nhuận Đông Không ngờ tên này xuất hiện ở đây.” Một vài người nhận ra danh tính của vị công tử kia đều âm thầm nói.
Bọn họ biết đến người này, là nhị thiếu gia Trần Phủ ở kinh thành, nghe nói tên này là con Trai của gia Trần Tử Lăng tướng quân, người có công phò tá đại Huyền hoàng đế lên ngôi vua.
Tên này mấy năm gần đây, không biết vì việc gì, dẫn theo hai vị hộ vệ khiêm thị nữ du ngoại khắp đại huyền cương vực.
Bên cạnh tên này luôn có một đôi th·iếp thân thị vệ, hình như là tỷ muội xinh đôi, cùng luyện một mồn thái cực kiếm pháp, mỗi lần xung trận, cả hai có thể bổ trợ cho nhau uy lực có thể nói là mạnh thêm gấp mấy lần.
Có thể nói, nếu hai người này có ý định giương danh thiên hạ, có thể xếp vào hàng ngũ cao thủ.
Mà thực lực của Trần Nhuận đông thì chưa có ai được mục sở thị, đơn giản là vì hắn chưa bao giờ phải ra tay.
Thuyết thư tiên sinh đương nhiên cũng biết người vừa nói là Trần Nhuận Đông hắn lúc này chỉ cười lên một tiếng rồi nói.
“Ha Ha, sẵn tiện Trần Công tử đã hỏi, ta xin được báo cáo cho chư vị ở đây một tin tức khá là thú vị về Thần Công Địa Bộc Thiên Tinh.”
Đám người lúc này vểnh tai lắng nghe, còn Lý Phong thì nhàm chán ngồi đó ăn đồ ăn, miệng thầm nhổ nước bọt.
"Đám người trộm mộ kia, lúc đó đều chúng độc cổ mộ mà c·hết, chỉ còn ta sống sót, còn ai lọt ra được truyện này.?"
“Địa Bộc Thiên Tinh, theo tin tình báo của chúng ta, đã bị một tên trộm nộ c·ướp đi.”
“rầm rầm,”
Đại sảnh lúc này biến thành một mảnh hỗn loạn, ánh mắt của đám người trong sảnh lúc này tràn đầy lửa nóng, Thần Công xuất hiện nha, lại còn là đỉnh cấp thần công, khiến lòng người xôi trào nha.
Một vài đã nói nhỏ với bộ hạ, thiết lập tin tức tình báo, hòng là người sớm nhất có tin tức nơi thần công xuất hiện.
“A A A.”
Đám người còn đang mải mê trao đổi nói chuyện, đột nhiên một tiếng hét thất thanh vang lên làm cho bọn họ phải dừng lại.
Đảo mắt quan sát âm thanh phát ra từ chỗ nào, lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía vị công tử mặt hoa da phấn ngồi ở bàn kế bên Lý Phong.
Chỉ thấy cả người hắn bây giờ vương đầy lên nước trà, quần áo gần như ướt nhẹm, kẹo lạc bị cắn vụn dính hết lên người.
Đám người triệt để mộng, người này hình như lần thứ ba bị Phun.
Lý Phong lúc này một mặt xấu hổ, một tay che lấy miệng của mình, vẫn còn vương ra một chút nước trà.
Sau khi nghe tên thuyết thư kia nói Địa Bộc Thiên Tinh đã bị hắn lấy làm cho giật mình phun ra thêm một bãi, môn thần công này đã bị hắn hủy đi rồi nha, mà đám người trộm mộ với hắn đều c·hết hết, kẻ nào truy được ra?.
Lý Phong cố gắng bình ổn tâm tình của mình, gặm nốt chỗ kẹo lạc còn lại trong miệng rồi nuốc xuống.
La Phi Yến hiện tại trong mắt đã bốc lên lửa giận, sau khi nhìn thấy Lý phong còn ăn nốt chỗ kẹo lạc trong miệng, một cảm giác buồn nôn kéo đến, làm nộ hỏa trong người nàng triệt để bộc phát.
Gầm thét lên một tiếng, nàng một tay vơ lấy ấm pha trà, một tay cầm lên kẹo lạc, hướng về phía Lý Phong mà quát.
“Người… Ngươi thích ăn kẹo uống trà lắm nha, hôm nay ngươi phải ăn hết cả túi trà và bao tải kẹo, không thì đừng hòng về nhà.”
Âm thanh chu chéo, nghe ra không phải là nam nhân.
Thấy đối phương hùng hùng hổ hổ, Lý Phong giật mình lùi lại một bước, hoảng sợ đối phương chạm vào mình, hình như bệnh gay có khả năng lây nha, hắn không muốn làm nam chính đam mĩ.
Bống nhớ ra cái gì, Lý Phong cười thầm, nhếch miệng lên nói.
“Hì hì, vị công tử này bình tĩnh uống miếng trà ăn miếng kẹo hạ hỏa a, ta thật ra cũng không cố ý.”
“Trà? Kẹo?” La Phi Yến sau khi nghe đến hai thứ này, lại càng giận hơn, nàng lúc này tiến đến, hình như là muốn nhét cả cái ấm trà vào cái mõm chó kia.
Nhưng Lý Phong đâu có để nàng tùy ý, thân hình thoắt đi một cái, chạy vòng ra sau lưng thuyết thư tiên sinh.
Trong miệng cười tủm tỉm.
“Nè nè, ngươi không có nghe qua quy củ ở đây sau, là không được gây truyện nha.”
Rồi hắn hướng cái bản mặt vô sỉ của mình về phía vị thuyết thư kia, chu cái mỏ vịt của mình mà nói.
“Phải không, tiên sinh.”
La Phi Yến nghe thấy vậy, còn đang định quẳng cái ấm trà vào hặt hắn, đột ngột đình trỉ động tác.
Thuyết Thư tiên sinh sau khi nghe Lý Phong nói vậy, khóe miệng giật giật, liền gật đầu một cái.
Lý Phong thấy vậy thì cười ha ha, quay lại chỗ ngồi của mình, một bộ lợn c·hết không sợ bỏng, tiếp tục ăn kẹo uống trà.
La Phi Yến nhìn thấy bộ dạng của hắn, liền nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng cũng không giận quá mất khôn đành phải ngồi lại bàn của mình.