Chương 5: Truyện Xưa
Lão Mã sau khi nhìn qua tràng cảng huyết tinh, đâu còn tâm tình nghe kể truyện, ngồi xuống cũng không dám liền chỉ cúi xuống nói thầm vào tai Lý Phong.
“Lý đại phu, ta đột nhiên nhớ tới ở nhà còn có việc phải làm, ta đi về trước nha, người cứ từ từ ở lại nghe truyện.”
Còn chưa kịp cho Lý Phong nói cái gì, liền nhanh nhanh chóng chóng chạy ra khỏi Thiên Cơ Các.
“Lão Lý…” Lý Phong nhạc nhiên, hô gọi lại Lão Mã, nhưng ông ta cũng không thèm quay đầu lại.
a Cát nhìn thấy Lão Mã sắc mặt trắng bệch đi ra khỏi khách sạn, lại nhìn vào trong thấy có người đang di chuyển t·hi t·hể, lắc đầu một cái.
Mấy chuyện này, từ khi làm ở đây hai tháng, hắn đã thấy nhiều, đơn thuần là đã quen.
Nhìn thấy lão Mã bỏ đi, Lý Phong cũng chỉ biết tặc lưỡi một cái, quay đầu chỉnh lại chỗ ngồi cho ngay ngắn.
Lúc này, một vị tiểu nhị đã mang cho hắn trà nóng và kẹo lạc, Lý Phong thấy đồ nhắm đã đến vui vẻ trà xát bàn tay, cầm kẹo lên mà nhấm nháp tiện thể húp một ngụm trà.
Lúc này vị thuyết thư tiên sinh kia đã bắt đầu mở ra quạt xếp, cất lời.
“Các vị, hôm nay chúng ta sẽ kể đoạn cuối cuộc hành trình của Kiều Phong đại hiệp.”
“Phụt.”
Đột nhiên một âm thanh kỳ lạ phát ra làm mọi người trong sảnh giật mình.
Lúc này bọn họ quay ra, chỉ thấy người đàn ông râu lưa thưa vừa gây chuyện với Lôi Phi Vũ đang dùng ánh mắt ta thật có lỗi nhìn vào một vị công tử trẻ tuổi.
Lý Phong còn đang thưởng thức, bất ngờ nghe thấy danh tự quen thuộc, không nhịn được phun ra một cái, kẹo lạc và nước trà bắn tung té vào một vị khách đang ngồi bên cạnh.
Người đen đủi bị hắn phun vào mặt là một vị công tử, mặc một bộ trang phục hoa lệ nhìn ra rất đắt tiền, có điều quần áo của hắn bây giờ đã bị Lý Phong làm bẩn.
Người này sau khi bị kẹo lạc và trà của Lý Phong bắn lên người, biểu lộ liền cứng đờ vì bất ngờ, một lúc sau thì đổi thành căm tức nhìn tên cà lơ phất phơ bên người, muốn mở miệng đỉnh chửi cái gì, nhưng khi nhìn vào vị thuyết thư đang đứng trên bục, liền nhịn xuống lửa giận.
“Xin lỗi, Xin lỗi.” Lý Phong xấu hổ lấy ra cái khăn lau bàn của tiểu nhị đứng cạnh, hướng đến người kia hình như là muốn lau chùi cho đối phương.
“Không cần.” Người này hít vào một ngụm khí, đẩy ra tay của Lý Phong, tự mình rút ra một chiếc khăn tay, lau đi nước trà và mảnh kẹo lạc trên quần áo.
Đám người nghe chuyện, nhìn thấy hành động của Lý Phong thì bất khả tư nghị, tiếp tục hướng đến vị thuyết thư kia, ánh mắt như muốn nói đối phương kể nốt câu chuyện.
Vị Thuyết thư thấy mọi chuyện đã được giải quyết, cười cười tiếp tục nói.
“Lần Đó Kiều Phong Đại Hiệp…”
Lý Phong cũng ngại ngùng gãi gãi đầu nhỏ, tránh đi ánh mắt dị dạng của mọi người, chăm chú nghe.
Sở dĩ hắn thấy bất ngờ vì Kiều Phong chẳng phải là tên của nhân vật chính trong Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung hay sao, chẳng lẽ thế giới này… hoặc tên thuyết thư kia cũng là người xuyên việt?.
…
Lý Phong chăm chú nghe, đơn giản vì hắn đang hoài nghi có một vị đồng hương cũng xuyên việt đến nơi này.
Cả sảnh đường lặng ngắt như tờ, chỉ có giọng đọc của thuyết thư tiên sinh vang lên.
Đúng như nội dung thiên long bát bộ, Kiều Phong bỏ mình.
Nhiều người sau khi nghe đến đoạn cuối, đều âm thầm tiếc thương cho Kiều Phong, một vị chính nhân quân tử, cuối cùng kết thục lại không có hậu.
Tiếng Than Thở lan ra toàn bộ đại sảnh.
Sau hai canh giờ, cuối cùng chuyện cũng kể xong, cố sự của tên thuyết thư này kể chẳng khác gì những thứ từng được kim dung viết chỉ thay đổi một vài danh tự địa điểm, bộ truyện này hắn đã cày nát đường cái, khiến hắn buốn chán ngáp lên một cái.
Tiếng ngáp của hắn như là tiếng sấm giữa trời đêm, làm cho đám người đang than thở quay ra nhìn hắn với ánh mắt chán ghét.
Vị công tử bên cạnh nghe thấy tên cà lơ phất phơ vừa phun mình một ngụm lại coi thường thần tượng của mình, quay ra căm tức nhìn Lý Phong, cảm thấy con kiến hôi này thật đáng ghét.
Nếu bây giờ ánh mắt có thể g·iết người, thì Lý Phong đ·ã c·hết mấy trăm lần.
Lý Phong thấy mọi người chán ghét nhìn mình, liền xấu hổ cúi mặt xuống.
Miệng lại lẩm bẩm.
“Một bản cố sự thôi, mà đám người này nghe chăm chú như vậy? đúng là dân trí thấp.”
Nhưng lời hắn thì thầm đâu thể thoát khỏi mấy cái tai cực thính của đám võ giả trong sảnh, có người lúc này đã tức giận đứng lên quát.
“Ngươi…ngươi nói ai là dân trí thấp?”
Lý Phong thấy có người tức giận, trong lòng thầm mắng tên này là người chơi hệ thỏ hay sao mà tai thính quá vậy, hắn quay mặt đi mà huýt sáo, ra vẻ ta đây coi như chừa từng nói gì.
Vị Thuyết thư kia cũng nghe được Lý Phong lầm bầm, cười cười giải thích.
“Vị huynh đệ này chắc hẳn lần đầu đến quý Các, ta xin được giải thích tiện thể nói với những mới đến.”
“Ở Thiên Cơ Các nghe cố sự chỉ là phụ, màn sau mới thật sự thú vị.”
“Thú vị.? có gì thú vị?” Lý Phong nghi hoặc.
Nhìn thấy thuyết thư tiên sinh đã mở miệng hút một ngụm trà cho mát họng, Lý Phong quay đầu đảo mắt sung quanh, chỉ thấy vị công tử ngồi gần mình đang suy nghĩ cái gì.
Đầu hắn mở ra tinh quang, ánh mắt lóe sáng, liền muốn dí sát vào người đối phương nhỏ nhẹ hỏi.
Vừa ghé vào người đối phương, Lý Phong đã ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng chui vào mũi, là một đại phu cái mùi này hắn chỉ cần ngửi một cái là ra
“Sao mà thơm quá vậy,”
“Là Mùi nước tắm dưỡng da của phụ nữ.?”
Lý Phong nhận ra mùi này, người hơi ngẩn ra một cái, thầm nghĩ tên công tử này là gay?.
Đá đi suy nghĩ trong đầu, hắn nha, là một người sống vốn rất thoáng, không có kỳ thị giới tính, Lý Phong cố gắng ưỡn người về phía đối phương hỏi.
“Huynh đệ, Vị đại hiệp Kiều Phong kia là người có thật trong lịch sử, hay là nhân vật thuyết thư bịa ra?”
Vị công tử kia bị Lý Phong dí sát vào người hỏi, cảm thấy rùng mình một cái, vội vàng giữ khoảng cách với hắn, đỏ mặt quay lại hỏi.
“Ngươi…ngươi vừa nói cái gì.?”
Lý Phong nghi hoặc nhìn đối phương lúc này đã đỏ mặt, lúc đầu còn cảm thấy tên này kỳ quái, về sau hắn nghĩ ra cái gì, người dùng mình một cái, Nhị ca liền thít chặt.
Người sởn lên da gà, nhưng vẫn cố nói lại.
“haha, ta định hỏi ngươi là Vị đại hiệp Kiều Phong kia là người có thật trong lịch sử, hay là nhân vật thuyết thư bịa ra a.”
Vị công tử kia nhìn Lý Phong như suy nghĩ cái gì, đôi lông mày thanh tú liền nhíu lại.
Lời của hắn cũng bị đám người trong sảnh nghe được.
Nghe được câu hỏi ngu ngốc của Lý Phong, đám người trong sảnh âm thầm lắc đầu cười, người lúc nãy vừa quát Lý Phong cũng liền nói lớn.
“Thế mà dám người người khác dân trí thấp, Kiều Phong đại hiệp là người có thật trong lịch sử nha dân trí cao tiên sinhhhhh.”
Vừa nói tên này vừa kéo dài câu nói của mình, như muốn chọc tức Lý Phong.
“haha, ta thấy tên dân đen này hình như còn không biết hoàng đế niên hiệu là gì đi.” Một người khác cũng cười haha nói.
Nhưng Lý Phong sau khi được giải ngố, đâu có để ý đến đối phương mỉa mai. Lời hắn vừa câu này như tiếng sấm giữa rạch phá trời quang, làm cho Lý Phong ngẩn người ra, trong đầu loạn chuyển.
Chẳng lẽ thế giới này có các nhân vật của Kim Dung?
Sở dĩ hắn không biết đến điều này, vì từ khi hắn xuyên qua đến đây chưa từng tham gia hay quan tâm việc giang hồ, những việc hắn làm đơn giản chỉ là hành y cứu người, hái thuốc, thỉnh thoảng gặp ác đồ thì ra tay một chút.
Trong khi đám người còn đang ồn ào, vị thuyết thư kia hình như đã thanh tẩy xong cổ họng, liền dùng quạt xếp gõ gõ lên bàn gỗ, nói.
“Ha Ha, các vị, bây giờ chúng ta vào việc chính nha.”
Đám người nghe thấy thuyết thư tiên sinh thông báo, không ai bảo ai vội ổn định lại chỗ ngồi, chăm chú vểnh tai lên nghe.