Chương 14: Dịch Phong
Đại Khí Vận giả?
Trần Nguyên hơi giật mình. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người nhận được danh hiệu này. Hắn có thể đoán được, người này mang trong mình đại khí vận, được trời cao che chở, phúc duyên có thể rất thâm hậu. Vì hiếu kỳ, hắn vận dụng Khởi Nguyên nhãn đến cực hạn, liền lấy được đoạn thông tin.
“Dịch Phong, mười tám tuổi, tu vi Nhị phẩm tầng bốn. Bản thân có đại khí vận, lúc sinh ra có mang theo bạn sinh Linh Bảo giấu tại trong thức hải, tu sĩ thông thường khó mà dò xét. Tuy nhiên, bởi vì bạn sinh Linh Bảo quá cường đại, cần thời gian dài cùng lượng lớn linh lực uẩn dưỡng, vì vậy, Dịch Phong thuở nhỏ tu vi chậm tiến, bị phán định là thân mang quái bệnh, ảnh hưởng tu hành, tương lai tiền đồ có hạn. Linh bảo khi thức tỉnh, sẽ trả lại cho chủ nhân thiên phú vốn có, đồng thời có công dụng gia tăng ngộ tính, rèn luyện linh khí, tự động hấp thu linh khí, tăng lên nhất định tốc độ tu luyện.”
Trần Nguyên sững sờ: “Đây không phải là mô bản nhân vật chính mô bản hay sao? Lại còn là phế vật nghịch tập lưu kinh điển.”
Suy nghĩ một chút, Trần Nguyên vẫn là lắc đầu, không quá nhiều để ý. Phế vật nghịch tập cũng không phải như vậy nhất định thành đại khí. Thế giới thực quá phức tạp, các mối quan hệ chằng chịt đan xen, không có cách đối nhân xử thế ổn thỏa, rất dễ bị cuốn vào những ân oán, nhân quả không ngớt, dù là đại khí vận gia thân chưa chắc đã thoát ra nổi. mà những điều này, không hề có lợi cho việc tu hành.
Lữ Như Yên im lặng một lúc, tiếp tục êm ái nói:
“Bất quá cũng lạ, Xảo Vân tiên tử xưa nay nổi tiếng cao ngạo, lạnh lùng, xưa này rất ít có người tiếp xúc đến nàng, càng đừng nói đến nam tử. Nghe nói, bất luận là môn nhân hay người quen, chưa có một nam nhân nào cách nàng gần quá ba bước chân. Vậy mà nam tử kia lại có thể sóng vai với nàng tự nhiên như thế.”
Trần Nguyên thì chẳng thấy có gì lấy làm ngạc nhiên. Đó chẳng phải là thiết lập cơ bản sao?
Tuy nhiên, hắn thấy bình thường, không có nghĩa là người khác thấy bình thường. Rất nhiều người tại chỗ xì xào bàn tán không ngừng. Càng là có một nhóm lớn nam tu sĩ, đặc biệt là những kẻ được xưng là thiên kiêu, thiên phú hơn người lại không che dấu sự hiếu kỳ, bất mãn cùng chất vấn.
Ngạc nhiên thay, Tần Xuyên cũng là nhìn chằm chằm vào hai người, đôi lông mày dày nhíu chặt. Qua thật lâu, hắn mới nói:
“Trần huynh, sư muội, ta qua trước chào hỏi.”
“Tần huynh xin cứ tự nhiên.” Trần Nguyên thấy dị dạng, không có hỏi nhiều, cũng không ngăn cản.
Hà Tiểu Thu thì ở một bên cười hì hì nói:
“Đại sư huynh hẳn là đang ăn dấm chua. Nhìn bộ dáng này, chỉ sợ mười ngày nửa tháng không cao hứng nổi.”
Lữ Như Yên lườm nàng, khẽ gắt:
“Sư muội không nên nghị luận lung tung.”
Hà Tiểu Thu lại bĩu môi: “Ta nhưng nói là sự thật.” Sau rồi, đón lấy cái lườm của sư tỷ, nàng chỉ đành co rụt đầu trở lại, khẽ lẩm bẩm: “Ta nhưng là biết thiếu niên kia là ai nha.”
Thực tế, Lữ Như Yên cũng là rất tò mò về nam tử này. Hạng nam nhân nào có thể khiến cho Xảo Vân chấp nhận? Thế nhưng, lúc này, nàng phải tỏ ra thành thục, ổn trọng, càng không thể giống như sư muội như vậy.
Một bên khác, Tần Xuyên đã đến trước Xảo Vân, khách khí chào hỏi. Không chỉ có hắn, rất nhiều nam tính thiên kiêu khác đều góp mặt. Đối diện sự nhiệt tình thái quá, Xảo Vân chỉ nhẹ điểm gật đầu, trả lời không mặn, không nhạt.
Các thiên kiêu đã quá quen với thái độ của nàng, không có gì bất mãn. Nhưng rồi, bọn họ thấy được nàng đối đãi nam nhân bên cạnh thân cận khác thường, trong lòng không khỏi sinh ra ghen tức.
Bất quá, đều là người có mặt mũi, không thể trắng trợn phát tác.
Một vị công tử ca trẻ tuổi bước lên phía trước, nhã nhặn hỏi:
“Xảo Vân tiên tử, không biết vị huynh đệ đây là? Có thể xuất hiện bên cạnh tiên tử, hẳn đều là có chỗ bất phàm. Tại hạ xưa nay ưa thích giao thiệp rộng rãi, hy vọng tiên tử có thể dẫn tiến một hai.”
Xảo Vân lườm hắn một cái. Hắn đánh ý đồ gì, nàng sao lại không biết? Sau cùng, nàng chỉ lạnh lùng buông xuống một câu:
“Hắn là Dịch Phong, là bằng hữu của ta. Các ngươi muốn kết giao với hắn, tự nhiên đến xem ý hắn. Còn người nào muốn gây khó dễ cho hắn, đừng trách ta.”
“Tất nhiên, tất nhiên.” Vị công tử ca kia cười nói, biểu lộ vô cùng thân thiết: “Xảo Vân tiên tử nói cũng là ý tại hạ, kết giao vốn là dựa trên ý nguyện đôi bên, tại hạ cũng vui lòng kết người bạn này, đương nhiên là nếu Dịch công tử không chê.”
Dịch Phong cũng là biết ý đồ kẻ đến. Chỉ cần không phải người ngu đều nhận sẽ biết. thực sự mà nói, hắn gặp cảnh như thế nhiều lắm. Đối phương không có thiện ý, hắn chẳng việc gì phải cho người ta sắc mặt tốt. Bất quá, người ta không vạch mặt, hắn cũng không thể. Sau cùng, hắn chỉ có thể chắp tay qua loa chào hỏi.
Tên công tử kia nắm lấy cơ hội này, híp mắt lại:
“Dịch công tử dường như xem thường chúng ta những người này không xứng bằng hữu với công tử phải không?”
Một nhóm công tử ca khác nhao nhao phụ họa, lời nói không chút nào giữ lại, biểu thị Dịch Phong kiêu căng, ngạo mạn.
Quan sát xung quanh gần mười tên công tử ca, phong thần tuấn lãng, tự nhận là tiêu sái, nhưng ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, không chút nào thiện ý khiến trong lòng Dịch Phong khó chịu cực kỳ, đồng thời lại nhen lên một chút đắc ý nho nhỏ.
‘Các ngươi chỉ có thể ở đó ngưỡng mộ nữ thần, mà ta thì có thể sóng vai đi bên cạnh nàng, cũng chỉ có ta mới xứng với nàng.’
Chỉ là, lời này có thể nghĩ trong lòng, tuyệt đối không thể nói ra. Đối với nhóm nam tử tràn đầy địch ý, hắn khẽ ‘hừ lạnh’ một tiếng, không phản ứng nữa.
Những công tử kia nghe vậy, tức giận lắm. Một cái Nhị phẩm bốn tầng cỏn con lại dám miệt thị, không cho bọn hắn mặt mũi. Nếu như không có Xảo Vân che chở, bọn hắn thật nghĩ dạy tiểu tử này làm người ngay tại chỗ. Vừa định phát tác thì một thanh âm miệt thị khác vang lên:
“Ai dô, tưởng ai đây, hóa ra là Dịch Phong Dịch đại phế thiếu của Dịch gia. Ngươi vậy mà cũng có mặt mũi xuất hiện tại nơi này? Thế nào? là ngươi lẻn được vào bằng đường nào? Hay là bấu víu lấy quan hệ của ai nên trốn được vào đây? Thế nhưng cũng đừng có vui mừng quá sớm, đây là thiên kiêu luận đạo hội, ngươi đi vào cũng chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi.”
Người đến là một tên nam tử trẻ tuổi, mặc áo bào màu xanh, tay cầm quạt xếp, gương mặt có chút âm nhu, nhìn qua tạo cho người ta ấn tượng không phải chính nhân quân tử gì. Khí tức của hắn thình lình đã đạt đến Nhị phẩm tầng năm, nhưng phù phiếm,hư nhược, vừa nhìn qua là biết hắn dùng dược vật tăng tiến, căn cơ không vững chắc.
Xảo Vân liếc nhìn người này một mắt, ánh mắt lóe lên quang mang nguy hiểm. Bất quá, nàng chưa từng động. Ngược lại, Dịch Phong bị người trần trụi nhục mã giữa bao nhiêu người, tức giận đến gương mặt đỏ bừng, ngực phập phồng thở dốc. Hắn và đối phương ân oán đã kết từ lâu, đối đầu không chỉ lần một lần hai, tự nhiên đối đãi không kiêng nể gì cả.
“Bại tướng dưới tay mà thôi, cũng dám tại đây kêu gào.” Dịch Phong mở miệng, cố làm cho giọng điệu cao lên: “La Minh a, xem ra, v·ết t·hương cũ đã lành khiến cho ngươi quên đi sợ hãi, quên đi ngươi đã từng khóc lóc cầu xin ta thảm thiết như thế nào.”
La Minh nghe vậy thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Bại trong tay Dịch Phong là nỗi sỉ nhục cả đời hắn, đã từng b·ị b·ắt quỳ gối, cầu xin tha thứ là điều hắn không thể chấp nhận nổi, ngày hôm nay lại bị Dịch Phong nói ra, lại còn cố tình lớn tiếng cho nhiều người biết, hắn không hận sao được.
“Bất quá một tên phế vật mà thôi. Tự cho rằng có chút cơ duyên liền có thể coi trời bằng vung? Ngày hôm nay, ta sẽ để cho ngươi biết, phế vật vĩnh viễn là phế vật.”
Trong giọng nói của hắn tràn ngập tự tin. Trước đó không lâu, hắn điên cuồng dùng dược vật, gia tăng tu vi lên hai tầng liền, cũng là muốn ngày hôm nay đòi lại mặt mũi.
Kể từ đó, sáo lộ mở ra, đánh dấu cho sự kiện quen thuộc tại thiên kiêu luận đạo hội.
…
Trần Nguyên không nhìn được nữa, hắn quay mặt đi. Cái này còn gì đáng để nhìn?
Tần Xuyên cũng đã trở về bên cạnh ba người họ, sắc mặt không tốt lắm. Rõ ràng, sự xuất hiện của Dịch Phong làm cho hắn không thể cao hứng nổi.
Tuy nhiên, hắn vẫn là người có phong độ.
Hắn ưa thích Xảo Vân tiên tử là sự thật, không ngừng nỗ lực theo đuổi nàng ba năm nay đều là sự thực. Điều này hai vị sự muội của hắn đều rõ như lòng bàn tay. Cho nên, hắn không làm sao có ấn tượng tốt với Dịch Phong.
Chỉ là, hắn sẽ không dùng tiểu thủ đoạn, cũng không thích dùng cách bỉ ổi, hạ lưu đối phó với tình địch. Quang minh chính trực, thẳng thắn công bằng, đây là cách sống của hắn. Nếu như cần thiết, hắn sẽ chứng minh cho Xảo Vân tiên tử, không ai mến mộ nàng nhiều như hắn, cũng sẽ đường đường chính chính đánh bại kẻ gọi Dịch Phong kia.
Lúc này, Hạ Tiểu Thu cười hì hì đến bên cạnh hắn:
“Đại sư huynh, ngươi muốn biết tên nam tử gọi Dịch Phong kia sao? Ta nhưng là biết chút thông tin về hắn.”
Lữ Như Yên vốn là định ngăn lại sư muội của mình, nhưng nàng ấy đi quá nhanh, nàng cơ bản là không kịp.
Mà Tần Xuyên thì kinh ngạc nhìn về phía tiểu sư muội của mình một chút. Dựa theo quá khứ, hắn là sẽ trách móc sư muội một chút, cả ngày không lo tu luyện, chỉ lo những chuyện đâu đâu. Thế nhưng bây giờ, hắn trách không nổi.
Tần Xuyên giữ trầm mặc một lát. Hắn muốn nghe, đồng thời, hắn lại không biết mở miệng như thế nào. Chung quy, đại sư huynh vẫn là cần mặt mũi.
Trần Nguyên không nỡ nhìn, đành lên tiếng thay:
“Hà cô nương, ngươi thử giải một chút, tại hạ cũng là hiếu kỳ.”
Tần Xuyên thấy vậy, không khỏi nhìn hắn cảm kích.
‘Không hổ là huynh đệ tốt.’