Chương 13: Đại Khí Vận giả
Trần Nguyên chưa từng hỏi thăm qua về thiên kiêu luận đạo hội. Chẳng khó khăn gì để tìm ra nơi này. Hắn có thể một mạch thẳng đến địa điểm điểm diễn ra. Cả Viên Minh thành đang sôi trào vì sự kiện, tại nơi nào tụ tập đông đảo nhất tu sĩ trẻ tuổi thì đó là nơi cần tìm.
Hắn đến thì đã không sớm. Trước lối vào nơi luận đạo đã đứng đầy nhóc người. Cả con đường dài hàng dặm trở nên lộn xộn, huyên náo không ngừng.
Trần Nguyên vốn định trực tiếp tiến vào thì nghe được thanh âm quen thuộc:
“Trần công tử, thật là trùng hợp.” Lữ Như Yên tươi cười đi đến, bước đi duyên dáng, thướt tha hút hồn không biết bao nhiêu nam tính tu sĩ.
Hà Tiểu Thu tại phía sau trợn trắng mắt liếc nhìn sư tỷ một cái, thầm nghĩ: ‘Cái gì là trùng hợp, ngươi cũng đã đứng đợi trọn vẹn một nén nhang.’
Bất quá, nàng học được bình tĩnh rất nhanh, cùng với đại sư huynh chào hỏi.
“Ba vị, thật là có duyên.” Trần Nguyên đáp.
“Cái kia, nếu đã gặp mặt, chẳng bằng Trần huynh cùng chúng ta đi vào, huynh thấy thế nào?” Tần Xuyên đề nghị.
“Cầu còn không được, mong Tần huynh chiếu cố.” Trần Nguyên tự nhiên không từ chối, có người đồng hành, tự nhiên giúp hắn bớt đi nhiều phen công phu thăm hỏi tình báo.
Cửa vào lớn lắm, cao đến năm, sáu trượng có hơn, bên trên khắc họa đầy những đồ văn phức tạp, một loại cảm giác thần bí, huyền ảo đập vào mắt tất cả những người bước qua, tựa như bản thân được tắm mình trong đạo vận,hòa quyện cùng thiên địa pháp tắc.
Trần Nguyên nhìn thoáng qua những thứ này, tâm thần chuyển động, cảm nhận chúng. Một nháy mắt sáu, hắn khẽ cười, lắc đầu. Nguyên lai là ảo giác. Những đồ văn đó mang đến cho tu sĩ cảm giác ngộ đạo, không phải thực sự ngộ ra cái gì.
Tuy nhiên, có thể nói, bày ra thủ bút này, bức cách vẫn thật là cao. Nhị phẩm, Tam phẩm tu sĩ trẻ tuổi chưa chắc có thể nhận ra, còn cho là mình đạt được cơ duyên lớn lao nào đây. Đến khi phát hiện tu vi không có tăng trưởng, đoán chừng là âm thầm hối hận c·hết mất, không có tận dụng được cơ duyên.
Lối vào chia làm hai ngả, được canh giữ bởi mười mấy tên tu sĩ, khí thế mạnh mẽ, sắc mặt nghiêm túc, bộ dạng như sẵn sàng động thủ, chấn nh·iếp người ta bất cứ lúc nào. Đều là Tam phẩm.
Trần Nguyên để ý đến một phía, số người thưa thớt, qua một lúc lâu mới có người bước đến. Tại đó có một nam tử trung niên, mặc áo bào xám, khí tức hẳn là Tam phẩm trung giai, khách khách khí khí đón tiếp đệ tử trẻ tuổi. Từng người đi qua, hắn đều tươi cười chào hỏi, thuận tiện bắt lấy một chương thiệp mời.
Trái ngược, ở lối đi còn lại là hàng dài cả trăm trượng người chen lấn xếp hàng. Đón chào bọn họ là một tên nam tử hán cao to, dáng người thô kệch, vẻ mặt dữ dằn. Hắn mạnh mẽ kiểm tra từng người một, để từng tên bước qua đại môn, đồng thời khí thế không che dấu chút nào chấn nh·iếp đoàn người tiến đến, chẳng có chút nào phong thái của đón tiếp khách quý cả.
Trần Nguyên nghi hoặc thì được Tần Xuyên giải thích:
“Trần huynh có chỗ không hiểu, hai lối đi này vì dành cho hai nhóm người. Bên kia huynh thấy nam tử trung niên khách khí chào đón, là dành cho đệ tử thế hệ trẻ tuổi từ các thế lực có tiếng trong Thiên Nam quận, nhận được thiệp mời từ phủ thành chủ Viên Minh thành, cho nên có chút được ưu tiên.”
Nói rồi, hắn chỉ chỉ hàng người dài, tiếp tục:
“Bất quá, thiên kiêu luận đạo hội không chỉ giới hạn những đệ tử trẻ tuổi này mà mở rộng cho tất cả mọi người, chỉ cần có thành ý đều có thể đến. Mà nhóm người này mới là số động. Tất nhiên, để tránh cho những kẻ không biết đầu đuôi, có mắt không tròng tới phá rối, phủ thành chủ phái ra tu sĩ đến trấn tràng. Đồng dạng, cũng để loại bỏ bớt những kẻ không mời, tại trước lối đi đó, có một kiện pháp khí, phẩm cấp không thấp, đem loại bỏ những ai không đủ điều kiện.”
“Không đủ điều kiện?”
“Chính là tuổi tác đã ngoài ba mươi, hoạc là tu vi quá thấp, tham gia luận đạo không có ý nghĩa. Nghe nói, tu vi không đạt đến Nhị phẩm tầng ba là không có cách nào bước qua pháp khí ấy.”
Trong khi vừa nói, nhóm người Tần Xuyên đã bước tới lối đi dành cho khách có thiệp mời. Vị Tam phẩm tu sĩ đón tiếp, vừa nhận lấy thiệp mời liền nháy mắt nở ra nụ cười rạng rỡ nhất có thể. Hắn mở miệng, giọng nói không che giấu kính nể:
“Nguyên lai là các vị thiên kiêu từ Kinh Nguyệt hồ, xin mời, xin mời.”
Nói rồi, hắn lại cẩn thận phân phó hai tên thị nữ, dáng người thướt tha, dung mạo xinh đẹp nổi bật dẫn bốn người đi vào trong.
Trần Nguyên kiến thức quá ít, có thể không biết ba chữ Kính Nguyệt hồ đại biểu điều gì, thế như tu sĩ kia lại rõ như lòng bàn tay. Kính Nguyệt hồ, cho dù tại Tô châu cũng được coi như là thế lực đỉnh tiêm. Kính Nguyệt hồ thần bí vô cùng, môn nhân cũng ít ỏi, không có nhiều người gặp được, thế nhưng từng cái thực lực cường hãn, tu vi cao không hợp thói thường.
Viên Mình thành so với Kính Nguyệt hồ nhỏ bé đến đáng thương. Phủ thành chủ,vì giúp nhi tử tiếp xúc với thế hệ trẻ tuổi Kính Nguyệt hồ, cũng là bỏ ra cái giá không nhỏ mới mời đến được mấy người Tần Xuyên.
Tần Xuyên chỉ là khẽ gật đầu, không mặn không nhạt nói một tiến ‘Làm phiền’ rồi tiến vào trong.
Qua cửa ba bước, Hà Tiểu Thu mới có chút tiếc nuối nói:
“Viên Minh thành chủ vậy mà cũng bỏ được, tại cửa bày ra đồ án thần diệu như thế. Đáng tiếc, ta tu vi nông cạn, huyền diệu là vậy, lĩnh ngộ không ra đến bao nhiêu.”
Lữ Như Yên nghe vậy thì mỉm cười lắc đầu. Tần Xuyên cũng là nhăn lông mày, giải thích:
“Sư muội, ngươi chớ có để bị những trò lòe loẹt đó qua mắt. Những đồ văn đó chỉ để tu sĩ mang ảo giác mà thôi, không có giá trị thật sự.”
“A, là vậy chăng?” Hà Tiểu Thu mở to đôi mắt, ngạc nhiên hỏi.
“Nói ngươi thường ngày chăm chỉ đọc sách, đều không chịu. Ra ngoài lịch luyện dễ ăn thiệt thòi.”
Nói, Tần Xuyên cũng là rất bất đắc dĩ. Nhị sư muội ôn nhu, hiểu chuyện, lại hiểu biết rộng như thế, làm sao tam sư muội một bộ ham chơi dáng vẻ, tu luyện thiên phú mặc dù cao, nhưng không chút nào chuyên tâm, lại ưa thích chuyện bát quái, để hắn người làm sư huynh thật vất vả.
Không chỉ là Hà Tiểu Thu có loại tiếc nuối này, đa số tu sĩ trẻ tuổi bước qua cổng đều có chung loại cảm giác. Những người này, ngoại trừ tu vi không cao ra thì đều là tán tu. Ngược lại, một nhóm đệ tử trẻ tuổi, ăn mặc hoa quý, trên thân treo mấy kiện pháp khí, lộ ra mười phần khí phái thì biểu lộ trấn định tự nhiên. Những người này, nếu không phải là nhận ra hư thực, thì đoán chừng là không thèm để ý điểm cơ duyên ấy. Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng bọn hắn gắng gượng biểu hiện ra tới. Có câu nói, thua người thua trận nhưng không thể thua mặt mũi.
Nơi luận đạo, ngạc nhiên thay lại là một quảng trường lớn, dài rộng mỗi bế mấy trăm trượng, bề mặt lát ngọc thạch sáng loáng, không có lấy một vết bẩn, hoàn mỹ tự nhiên. Xung quanh quảng trường có tường lớn bao quanh, cao đến mười trượng, ngắn chặn hết thảy bên ngoài nhòm ngó. Tại bốn phía quảng trường đứng đấy bốn bức tượng cao lớn, uy nghi và hùng dũng: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ, phân biệt lần lượt tại bốn phương: Đông, Nam, Tây, Bắc. Bốn bức tượng điêu khắc từ đá hiếm nguyên khối, sinh động như thật, hai con mắt đặc biệt có hồn, như nhìn xuống chúng sinh, đáng sợ nhất là uy áp bàng bạc, như có như không tỏa ra, để cho Tam phẩm tu sĩ cũng phải cúi mình.
Ba phía xung quanh quảng trường, lui sát về phía vách tường là từng hàng, từng hàng khán đài cao nổi bật, bên trên có những hàng ghế, bàn trà bày biện sẵn linh tửu, linh quả, từng loại chân quý vô cùng, tản mát ra thanh hương khiến người ta thần thanh khí sảng, chỉ ngửi một hơi cũng lợi ích vô cùng. Bất quá, ghế ngồi là trống, khách mời hẳn là chưa tới, hơn nữa, có lẽ không dành cho đệ tử trẻ tuổi.
Nghĩ đến đây, Trần Nguyên không khỏi hỏi ‘bách khoa toàn thư’ Tần Xuyên:
“Tần huynh, lúc trước khi bước vào, ta nhận ra rất nhiều luồng khí tức cường đại như ẩn như hiện xung quanh, dường như là nhóm các tiền bối. Bất quá, vào đến đây lại không thấy một ai. Điều này là sao?”
“Đích thực là các tiền bối, Tam phẩm cũng có, mà Tứ phẩm lại càng nhiều. Họ cũng sẽ tham dự trận này thiên kiêu luận đạo.”
“Chẳng phải là nói, thiên kiêu luận đạo chỉ cho phép dưới ba mươi tuổi tham dự sao?”
“Thiên kiêu là trực tiếp tham dự luận đạo, còn các tiền bối là người chứng kiến, vừa quan sát, lại làm trọng tài phán quyết. Bất quá, đó cũng chỉ là một phần lý do mà thôi. Những tiền bối này chủ yếu đến từ các thế lực lớn. Họ có mặt ở đây càng nhiều hơn là vì bảo đảm an toàn cho đệ tử của mình.
Thần Hà sơn mở ra, mặc dù thành chủ đảm bảo an ninh, nhưng tại chỗ vẫn có nhiều kẻ lòng mang ý không thiện tiến vào. Ngư long hỗn tạp, không ai dám nói chắc an toàn. Cho nên phủ thành chủ ngầm cho phép nhiều tu sĩ thế hệ trước xuất hiện tại đây bảo hộ đệ tử nhà mình.”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ngày càng có nhiều người tiến vào. Quảng trường rộng lớn dần hiện ra có vẻ đông đúc. Mà theo số lượng lớn người có mặt, không ít trong số đó là những thiên kiêu nổi tiếng, danh khí chấn động Thiên Nam quận, thậm chí là Tô châu, thu hút sự chú ý của toàn bộ tu sĩ có mặt.
“Mau nhìn, đó có phải hay không là Lam Nguyệt tiên tử? Nghe nói, nàng tuổi chưa đến hai mươi đã đột phá đến Nhị phẩm tầng bảy, thiên phú vạn người hiếm gặp.”
“Còn kia chẳng phải là Lục Triển Nguyên Lục gia công tử. Lời đồn nói rằng hắn dáng dấp anh tuấn, khí chất ôn hòa lễ độ, ngày hôm nay nhìn thấy quả thực không sai.”
“Bên này chẳng phải là Phong Tuyền, Phong sư huynh của Thanh Vân tông. Hắn mười năm trước bái nhập Thanh Vân tông, bởi vì thiên tư hơn người mà được đặc cách trở thành đệ tử thân truyền của Tam trưởng lão, tiền đồ bất khả hạn lượng.”
…
Ở đâu cũng có người ưa thích bát quái. Bởi sự xuất hiện của nhóm lớn thiên kiêu mà gây nên huyên náo không ngừng. Thậm chí, Hà Tiểu Thu cũng luôn miệng không ngừng, để cho Lữ Như Yên vất vả lắm mới ngăn lại nàng.
Trần Nguyên đột nhiên cảm giác có chút may mắn, Kinh Nguyệt hồ dù nổi danh, nhưng thần bí, không có người nhận ra ba người Tần Xuyên, bớt đi cho bọn hắn một bó rắc rối.
Lúc này, lối vào xuất hiện thêm một nhóm người nữa. Dẫn đầu là một nữ tử trẻ tuổi, mặc váy hồng sắc, tóc cài trâm ngọc, dung nhan như vẽ, mũi cao môi son, cực kỳ đẹp đẽ. Vóc người nàng thanh thoát, bước đi uyển chuyển, lộ ra phong thái tựa như tiên nữ giáng trần, khí chất vô cùng bất phàm.
Ngạc nhiên là, đi bên cạnh nàng là một thiếu niên, nhìn qua vô cùng phổ thông. Gương mặt hắn non nớt, tuổi tác không lớn, tu vi không cao, ăn mặc trang phục hết sức bình dị, nhìn qua tựa như một tên không có gì lạ tán tu, quanh thân trang bị không có lấy một cái pháp khí ra hồn.
Hai người này sóng bước mà đi, tự nhiên như thể vốn nên là như vậy, mặc cho bao nhiêu ánh mắt soi mói xung quanh. Cái này đập vào mắt bao nhiêu tu sĩ tại đây, lại hiện ra mười phần không hài hòa.
Theo phía sau hai người còn có sáu người khác, đều là tu sĩ trẻ tuổi, hai nam bốn nữ, nam anh tuấn tiêu sái, nữ hoa nhường nguyệt thẹn, mặc dù khí tức không phải là đỉnh tiêm, nhưng xem xét trong thế hệ cùng trang lứa cũng là người nổi bật. Từ trên áo bào của của họ liền nhận ra, sáu người này là đến từ cùng một thế lực với vị nữ tử dẫn đầu. Còn về phần nam tử bên cạnh, không nhiều người biết.
Lữ Như Yên thấy Trần Nguyên chăm chú quan sát nhóm người mới đến, nghĩ rằng quan tâm nữ tử mới đến, có chút không thoải mái, nhưng vẫn nhẹ nhàng giải thích:
“Vị tiên tử kia là Xảo Vân tiên tử, nghe nói là đệ tử đắc ý của Thanh Ly chân nhân, tuổi còn trẻ, hai mươi tuổi nhưng đã là Nhị phẩm tầng tám tu vi, có hy vọng tại trước hai mươi lăm tuổi đột phá Tam phẩm. Theo phía sau nàng là đồng môn sư huynh đệ. Công tử có thể thấy biểu tượng đóa sen trên áo bào họ, đó là biểu tượng của Thanh Liên kiếm phái. Bất quá, nam nhân đi bên cạnh nàng, Như Yên không nhận ra, nhìn bộ dáng cũng không giống người của Thanh Liên kiếm phái.”
“Đa tạ Lữ cô nương giải hoặc.”
Trần Nguyên khẽ đáp lễ. Thực tế, người mà hắn để ý không phải là Xảo Vân tiên tử mà chính là nam thanh niên đi bên cạnh nàng. Khởi Nguyên nhãn lúc dò xét qua tới, ngoại trừ các thông tin cơ bản thông thường, còn nhiều ra một hàng chữ.
Đại Khí Vận giả.