Ngân Hà cảm thấy rất lo lắng, cô cũng cảm thấy thật có lỗi với Bình An, cô thật không dám gặp cậu ấy, hoặc nếu có gặp cô không biết phải nói với cậu ấy thế nào. Người Việt vẫn hay có câu tục ngữ “tình ngay lý gian”, không phải rất đúng với trường hợp của cô sao? Giờ cô không chỉ không dám đối mặt đối mặt với cậu ấy mà còn không dám đối mặt với bất cứ nhân viên nào của Jezz. Nhưng hình như chuyện cô đi ăn với đối thủ của Jezz không ai biết, ngoại trừ Như Ý và Bình An thì tất cả những người còn lại đều không có cư xử khác thường nào.
Sáng hôm sau ban giám đốc có một cuộc họp đột xuất, sau khi chuẩn bị phòng họp thì Ngân Hà quay trở lại phòng làm việc. Khoảng 9 giờ sáng, khi đang cắm cúi sắp xếp dữ liệu trên máy tính thì Như Ý xuất hiện. Ngân Hà thấy bóng người bước vào liền nhìn lên, thấy Như Ý cô cũng rất ngạc nhiên, cô nghĩ tình cảnh cô bây giờ không phải đúng ý chị ta quá, có phải chị ta quay lại kiểm tra thành quả của mình ra sao? Nhưng nhìn kỹ lại, gương mặt của Như Ý không phải là gương mặt thỏa mãn mà là gương mặt đang chứa chất bao nhiêu sự phẫn nộ. Ngân Hà không mở lời, cứ ngồi đó nhìn Như Ý trân trân, cô đang là kẻ tội đồ nên không dám mở miệng lớn tiếng với một ai.
“Đi theo tôi!”. Chị ta lạnh lùng ra lệnh.
Nếu như bình thường Ngân Hà sẽ phản kháng nhưng hôm nay cô cảm thấy mình không có quyền phản kháng lại Như Ý. Ngân Hà liền tắt máy tính, gấp tài liệu lại đứng dậy ngoan ngoãn đi theo Như Ý. Cô cũng đang nghĩ có thể ban giám đốc cho gọi cô.
Trong đầu hàng trăm ngàn loại suy nghĩ, không biết lát nữa nên đối mặt thế nào, không biết ban giám đốc đưa ra kết luận ra sao, không biết nên im lặng hay nên nói sự thật về mối quan hệ giữa cô và Minh Hải, không biết họ có tin cô?, Ngân Hà như kẻ tội đồ cắm mặt xuống đất lầm lũi đi theo Như Ý vào thang máy, không biết thang máy đã dừng đến bao lượt người ra người vào cô vẫn ở đó không dám nhìn lên. Có thể đâu đó là những con mắt đang nhìn cô chằm chằm. Như Ý bước ra Ngân Hà cũng theo gót chân chị ta. Một hồi sau khi chị ta dừng lại cô mới ngẩng đầu lên và mới ý thức được rằng có thể sắp có chuyện chẳng lành. Đây không phải là phòng họp và đứng trước mặt cô không phải là ban giám đốc. Đây là một căn phòng ẩm thấp tối tăm giống như một nhà kho lâu ngày không đùng đến. Như Ý sau khi chốt cửa, quay lại lôi Ngân Hà đẩy rất mạnh vào góc phòng. Hình như chị ta có học võ, trông cơ thể mảnh mai của chị ta thế kia mà đến khi dùng đến tay chân thì mạnh mẽ như võ sỹ. Ngân Hà vì không đề phòng nên bị lực của chị ta ném thẳng vào góc tối, toàn thân va chạm vào bức tường đá, một cảm giác đau nhức truyền khắp cơ thể. Trong không gian nửa sáng nửa tối không rõ ràng, đôi mắt Như Ý đang vằn lên như hai quả cầu nhen nhóm cháy rồi bỗng bùng lên rực rỡ, chị ta như con mãnh thú lượn lờ vờn quanh con mồi để chuẩn bị tấn công những nhát cuối cùng.
“Như Ý, chị làm gì vậy?”. Ngân Hà nhìn Như Ý thảng thốt. Không phải chị ta chuẩn bị giết cô đó chứ?
“Tao làm gì à? Có muốn biết tao định làm gì không?”
Như Ý cười rít lên qua kẽ răng, khuôn mặt xinh đẹp ngày thường trong không gian này bỗng biến thành khuôn mặt của mụ phù thủy khi phát hiện hoàng tử sẽ mãi yêu Bạch Tuyết và không bao giờ thuộc về mình. Ngân Hà thực sự sợ hãi, cô vẫn biết những người phụ nữ điên vì tình có thể sẽ trở thành những kẻ bất chấp làm ra đủ loại chuyện, bao gồm cả chuyện giết người.
“Đừng làm vậy! Có gì hãy bình tĩnh nói. Không phải giờ mọi việc đã đúng ý chị rồi sao? Giờ tôi đã là kẻ tội đồ mang tội danh bán đứng công ty, tôi chắc gì còn có thể làm ở Jezz thêm mấy ngày nữa”
Ngân Hà nghĩ những lời đó có thể làm cho Như Ý bình tâm lại, nhưng không, chị ta lại càng trở nên điên loạn, ngẩng đầu lên nhìn trần cười ha hả, sau khi cười chán thì im bặt, đôi mắt lại như mãnh thú nhìn Ngân Hà, một tay túm chặt cổ áo cô. Bàn tay chị ta túm chặt đến nỗi lớp vải áo thít chặt lấy cổ cô, cô thấy bản thân dường như sắp không thở nổi rồi. Hình như có cái gì đấy vừa nhọn vừa sắc cào lấy lớp da thịt trên cổ.
“Thế đấy, mày nói cho tao biết, tại sao đến mức này rồi mà cậu ta vẫn bênh vực mày, vẫn cho rằng mày không biết kế hoạch đầu tư đó, vẫn nói rằng tất cả là một sự trùng hợp. Mày nói cho tao biết mày là cái thá gì, hay mày cho cậu ta ăn bùa mê thuốc lú gì?”
“Như Ý… tôi không …làm gì cả”. Ngân Hà khó khăn thốt ra từng lời, phần vì sợ hãi phần vì tay Như Ý đang siết cổ áo cô càng ngày càng chặt.
“Như Ý… chị bình tĩnh lại đi. Bình An.. cậu ấy có người yêu rồi… không phải là tôi”.
Như Ý phút chốc dừng lại, khẽ nới tay trên cổ áo Ngân Hà.
“Mày nói cái gì?”
Biết bản thân đã phân tán được sự chú ý của Như Ý, Ngân Hà khẽ vỗ về.
“Chị … chị cứ bỏ tay ra để tôi nói…chị làm thế này tôi không không bình tĩnh nói được”
“Mày định lừa tao hả”. Như Ý vẫn đưa đôi mắt ngờ vực nhìn Ngân Hà.
“Không, tôi không lừa chị… Là một cô gái nào đó tên là Kiều Phương, hôm nọ chính tôi nhìn thấy cô ta về nhà tổng giám đốc và qua đêm ở đó”. Ngân Hà vội vã nói.
Lời nói của Ngân Hà có tác dụng rồi, Như Ý buông cô ra. Ngân Hà thoát khỏi vòng kìm kẹp của chị ta thì vội vã thở cứ như là chưa từng được thở. Trong căn phòng ẩm thấp tối tăm dường như không khí chỉ đủ cho một người, là chị ta. Ngân Hà quan sát thấy sự thất vọng đột ngột trên khuôn mặt Như Ý, qua đôi mắt của chị ta cô có thể thấy sự chú ý giờ không nằm nơi cô mà là ở câu chuyện mà cô vừa nói. Khi bộ não của Như Ý còn đang bận bịu xử lý thông tin không để ý đến Ngân Hà liền vùng ra chạy vội về phía cửa, mở vội cánh cửa lao ra ngoài. Phía ngoài là tầng trệt âm u tối tăm, nhìn lên là muôn vàn bậc cầu thang chồng chất lên nhau. Cô nhắm mắt chạy, cô chạy như không bao giờ được chạy, không dám mảy may nhìn về phía sau, còn phía trước mặc kệ là có thể dẫn đến đâu miễn là thoát khỏi nơi này càng xa càng tốt, phía trên đó chắc chắn có lối thoát, phía trên đó chắc chắn là ánh sáng. Ngân Hà còn không biết mình đã chạy đến lượt cầu thang thứ bao nhiêu rồi, chỉ biết đến một lúc cơ thể dường như đâm sầm vào một thứ gì rắn chắc.
Ngân Hà hoảng sợ ngước mắt nhìn lên. Phía trước là một gương mặt quen thuộc, phía trước là một ánh mắt dịu dàng pha lẫn lo lắng. Mọi thứ như vỡ òa, cô ôm chầm lấy người đó bật khóc. Ánh mắt người đó trong một thời gian ngắn trải qua bao nhiêu loại biểu cảm. Đầu tiên là lo lắng, sau đó khi cô ôm lấy thì ánh mắt đó trở nên sửng sốt, trong phút chốc rồi lại trở nên dịu dàng khôn xiết, như là gió mùa thu, như là mây mùa hạ. Chỉ có điều Ngân Hà đang ở phía dưới ngực anh, cô sẽ không bao giờ trông thấy. Anh vòng hai tay ôm lấy cơ thể đang run lên của cô. Những giọt nước mắt cô đang thấm dần qua lớp áo sơ mi mỏng làm ướt nơi ngực anh bỏng rẫy. Bao nhiêu giọt nước mắt như đã xóa tan đi nỗi ấm ức, nỗi sợ hãi. Khi bình tĩnh trở lại thì Ngân Hà mới ý thức được mình đang ở trong vòng tay cậu ấy. Thật diệu kỳ, chỉ cần như vậy cô đã cảm thấy bình yên. Cô bỗng chốc cảm thấy tiếng ngực cậu ấy đập liên hồi, rất mạnh, rất rõ. Cô bỗng cảm nhận được một mùi hương lạ kỳ, một mùi hương không phải chỉ cảm nhận được bằng khứu giác mà còn cảm nhận được bằng tất cả mọi giác quan. Đó là mùi cỏ dại sau cơn mưa, hơi nồng nồng, hơi hăng hắc nhưng thật dễ chịu, đó là mùi của đêm mùa thu khi hoa sữa lẫn dạ hương thoang thoảng vấn vương khắp con phố. Thật khó diễn tả, nhưng Ngân Hà biết đó là mùi khiến cô cảm thấy thật dễ chịu. Cô nằm yên trong ngực cậu ấy một lúc lâu, không phải vẫn còn sợ hãi và xúc động như ban nãy, thực ra cô đã lấy lại bình tĩnh rồi, nhưng không biết giờ nếu thoát ra cô phải đối mặt cậu ấy ra sao, nên nói những điều gì để chữa lại những giây phút xấu hổ ban nãy.
“Tôi xin lỗi”.
Cuối cùng cô vẫn thoát ra khỏi cái ôm của cậu ấy. Bình An không nói gì, nhìn cô một hồi. Đoạn cậu ấy đưa mấy ngón tay gạt những giọt nước mắt vẫn còn vương trên mặt cô.
“Sao cậu lại ở đây?”. Ngân Hà cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhìn quanh. Cô đang rất thắc mắc tại sao cậu ấy lại ở chỗ cầu thang bộ này, không phải bây giờ cậu ấy nên ở trong phòng làm việc của mình sao?
Bình An dường như không để ý đến những lời cô nói, cậu ấy lấy những ngón tay vuốt mấy sợi tóc còn đang rối bù vì sợ hãi của Ngân Hà, trong đôi mắt ẩn chứa bao sự xót xa. Mắt cậu ấy thật đẹp. Đôi mắt ấy ngày thường bình thản lạnh lùng nhưng giờ lại dịu dàng thăm thẳm như đại dương. Đại dương ấy bao sâu làm sao có thể thấy đáy, chỉ biết nếu rơi vào thì mãi mãi chìm xuống không thể tìm lối lên. Ngân Hà bỗng chốc thấy mình như chú cá nhỏ bị thôi miên, bản thân bị lạc lối đắm mình trong đại dương mênh mông ấy.
“Còn sợ nữa không?”.
Giọng nói dịu dàng khiến Ngân Hà choàng tỉnh. Cô hoảng hốt, lúng túng lắc đầu.
“Tôi đi làm việc”.
Ngân Hà nói rồi bỏ chạy khỏi chỗ Bình An đứng. Kia rồi! Là lối ra sảnh chính của tầng điều hành, cô vội vã lao về phía đó như con thiêu thân lao về phía ánh sáng. Ngân Hà ơi! Loại cảm giác vừa rồi là cảm giác gì đây, sao cũng đáng sợ không kém lúc Như Ý giam cô trong căn phòng tối tăm chật hẹp đó? Cậu ấy vẫn phải là cậu ấy, vẫn là con người bá đạo lạnh lùng mà cô biết. Những gì cô vừa thấy và vừa cảm nhận được dứt khoát không phải là cậu ấy. Người đứng trong cầu thang bộ vừa rồi cũng dứt khoát không phải là cô. Mọi thứ lúc nãy giống như một giây phút xuất thần trong một ngày dài đơn điệu khiến cho người ta cứ ngỡ là thật, nhưng dứt khoát... dứt khoát không phải là sự thật!