Cậu Có Nhận Ra Tôi?

Chương 25: OAN ỨC




Trưởng phòng Phan Liêm vội vã từ ngoài đi vào, Ngân Hà đứng dậy chào anh ta nhưng anh ta không để ý đã đi thẳng vào phòng Bình An rồi đóng cửa lại, có vẻ có chuyện gì rất quan trọng và cấp thiết. Một lúc sau rất lâu Phan Liêm mới đi ra, khuôn mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu, đầu óc anh ta chắc đang rất bận rộn suy nghĩ nên một lần nữa không nhìn thấy Ngân Hà khi cô lại đứng dậy chào anh ta.

Cả buổi sáng Bình An cũng không ra khỏi phòng, còn thông báo với Ngân Hà không tiếp khách, cậu ấy còn nhắn tin cho cô không phải mang cơm lên phòng làm việc cho cậu ấy. Đây là lần đầu từ khi làm thư ký cho Bình An cô không ngồi ăn cơm cùng cậu ấy, trong lòng hơi có chút lo lắng và hụt hẫng. Cô không biết đã có chuyện gì cho đến buổi trưa khi đang ngồi dưới can tin thì Linh Đan thì thầm vào tai cô.

“Ngân Hà, tôi hóng được một tin mật, có muốn nghe không?”.

“Chuyện gì vậy?”. Ngân Hà cũng tò mò, có thể là chuyện gì đó liên quan đến việc sáng nay Phan Liêm vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Công ty đang nghi ngờ có người tiết lộ kế hoạch kinh doanh với bên ngoài, nghe nói bên đối thủ có ý tưởng kinh doanh giống hệt bên ta, phen này ban giám đốc và phòng kinh doanh phải đau đầu lắm đấy”

“Không phải trong kinh doanh việc trùng ý tưởng cũng là chuyện bình thường sao?”. Ngân Hà mặc dù chỉ là thư ký, nhưng cô cũng có kiến thức đôi chút về lĩnh vực này vì dù sao cô cũng đã 6 năm làm cho một tạp chí chuyên về kinh tế.

“Cũng có thể. Nhưng không thể loại trừ khả năng có người tiết lộ ra bên ngoài, bên kia còn nhanh chân xúc tiến trước. Tổng giám đốc cũng ngạc nhiên vì sao bên đó lại có những suy nghĩ giống anh ấy đến vậy. Cô là thư ký của tổng giám đốc, cô không biết gì ư?”

“Không, tôi không biết”. Ngân Hà vừa ngồi ăn vừa ngẫm nghĩ. Thảo nào từ sáng đến giờ Bình An không bước ra khỏi phòng, cậu ấy còn quên cả bữa trưa. Không ăn trưa như vậy liệu cậu ấy có đủ sức làm việc, cô có cần mang chút gì về cho cậu ấy? Nhưng cả sáng nay cậu ấy không tiếp khách, kể cả cô có mang đồ ăn về thì chưa chắc cậu ấy đã cho cô vào. Việc công việc khó khăn là việc muôn thuở của người làm kinh doanh, chăm sóc bản thân khỏe mạnh để có thể chống đỡ những khó khăn đó mới là việc đúng đắn nên làm.

Không phải chờ lâu đầu giờ chiều khi trở về phòng làm việc Bình An đã gọi cho cô bằng số điện thoại nội bộ. “Cô Ngân Hà, cô vào gặp tôi chút”. Giọng điệu lạnh lùng của Bình An qua điện thoại làm Ngân Hà thót tim. Từ khi cô làm thư ký cho cậu ấy cậu ấy chưa bao giờ gọi cô như vậy. Cô thì có lúc gọi cậu ấy là cậu xưng tôi, có lúc thì dùng kính ngữ, nhưng Bình An những lúc riêng hai người luôn coi cô là bạn. Hôm nay cậu ấy có chuyện gì? Hay là cô đã gây ra một loại chuyện gì ghê gớm lắm?

Bước vào phòng đã nhìn thấy Bình An đang ngồi trên sofa, khuôn mặt cậu ấy lạnh lùng nghiêm nghị. Ngân Hà hồi hộp bước lại, rón rén ngồi đối diện cậu ấy.

“Có điều gì cần nói cho tôi biết không?”. Một lúc khá lâu sau cậu ấy mới cất tiếng, mắt cậu ấy nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt vằn đỏ ấy có sự tức giận, có sự ngờ vực, hình như gân xanh hai bên thái dương đang nổi lên hết rồi. Có vẻ cậu ấy còn đang kìm nén chưa cho cơn địa chấn bộc phát ra. Ngân Hà đột nhiên hoảng sợ, người đang ở trước mắt cô là ai vậy? Sao đột nhiên cô cảm thấy xa lạ vô cùng.

“Tôi… tôi không hiểu ý cậu”. Ngân Hà tim đập thình thịch, không thể giấu sự hoang mang lộ rõ trên khuôn mặt. Cậu ấy muốn hỏi chuyện gì đây? Cô có chuyện gì giấu cậu ấy mà đến cô cũng không biết? Ngân Hà lục tung trí não, xới xáo khắp mọi hang cùng ngõ hẻm mà vẫn không thể tìm ra. Chuyện cô giấu cậu ấy, chẳng lẽ… chẳng lẽ là chuyện cô thích Giang Nam?



“Người đàn ông này có quan hệ gì với cô?”. Giọng cậu ấy khàn đục khi đặt một tấm ảnh ra trước mặt cô, âm thanh tiếng ngón tay chạm vào mặt bàn kính cộc lên một tiếng nghe rất rõ. Là ảnh cô đang ngồi ăn tối với Minh Hải. Bức ảnh được chụp từ trên cao xuống, ở góc độ có thể thấy rõ khuôn mặt của Minh Hải, còn người con gái bị chụp từ đằng sau, nhìn thế nào cũng không thể chối cãi đó chính là cô.

“Là có ý gì, chẳng lẽ tôi không có quyền ăn cơm cùng người quen sao?”

“Cô biết anh ta là ai không? Anh ta là con người thế nào không?”. Giọng cậu ấy như cơn gió mùa đông lạnh lẽo gầm rít qua kẽ răng.

Cô không thể hiểu chuyện cô ăn cơm cùng Minh Hải sao lại là chuyện đáng để cậu ấy đem ra chất vấn. Anh ta là ai cô có cần biết không? Anh ta là con người thế nào cô có cần biết không? Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, không thể vì một bữa cơm mà có thể kết luận cô và anh ta có quan hệ gì đó được. Mà dù sao đó cũng là chuyện riêng của cô!

“Tôi biết anh ta, còn anh ta là con người thế nào tôi không quan tâm, là bạn bè đơn thuần đâu cần để tâm nhiều đến thế”

“Bạn bè ư? Tôi không nghĩ cô lại quảng giao đến vậy? Có phải tôi vẫn giao cho cô ít việc để cô có thời gian ra ngoài giao du với những người khác, bất kể người đó là kẻ khốn nạn đến thế nào”

“Tổng giám đốc, xin anh ăn nói có chừng mực. Tôi cũng chỉ là quen biết đôi chút với anh ta thôi, hơn nữa tôi thấy việc này đâu có liên quan đến công việc, chẳng lẽ anh định quản cả cuộc sống và các mối quan hệ của tôi?”

Bình An chụp lấy bức ảnh trên bàn, đưa tay vò nát. Ánh mắt cậu ấy vằn lên vô vàn tia máu, Ngân Hà có thể thấy một ngọn lửa dữ dội đang bùng cháy, đốt nóng cả căn phòng khiến cô vô cùng sợ hãi. Ngân Hà không thể hiểu tình hình lúc này. Vì sao việc cô ăn cơm với Minh Hải lại khiến cậu ấy tức giận đến thế? Có liên quan đến việc trưa nay Linh Đan nói với cô không? Nhưng Minh Hải là chủ resort, lĩnh vực anh ta kinh doanh không trùng với Jezz, hơn nữa cô nào có biết bí mật gì của Jezz mà nói với anh ta? Hay là chuyện tình cảm, hay là Bình An biết Minh Hải là người thế nào đấy và việc cô có quan hệ qua lại với anh ta khiến cậu ấy lo lắng mà tức giận?

“Có phải cô nói rằng tôi không cần quan tâm ngay cả khi cô đang qua lại với một tên quỷ dữ đúng không?”. Bình An gầm gừ trong cổ họng, cả ngữ điệu và ngôn từ dường như đã mất kiểm soát rồi.

Ngân Hà bị đóng băng, toàn thân cô bỗng nhiên lạnh toát. Có phải cô càng nói càng làm cho cậu ấy mất kiểm soát? Cậu ấy như ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào, mà khi núi lửa phun trào sẽ gây tổn thương cho tất cả.

“Tổng giám đốc, tôi xin phép ra ngoài. Đợi anh bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện tiếp”.



Chưa kịp được sự dồng ý của Bình An Ngân Hà đã đứng dậy. Những lúc như thế này cô cần phải tránh đi để dành cho cậu ấy không gian để bình tâm. Cô nhanh chân ra phía cửa bỏ mặc Bình An khuôn mặt vẫn đang đỏ bừng bừng.

Ngân Hà lao vào nhà vệ sinh, táp nước liên tục vào mặt. Thực ra vừa rồi cô rất sợ. Cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy như thế, lúc cuối cùng cô còn tưởng cậu ấy sắp phát điên đến bịt hết đường sống của cô. Vừa ngẩng lên thở vội vàng thì lại suýt bị dọa sợ khi đã thấy Như Ý đứng ngay ở đó.

“Cô thật là bản lĩnh đấy! Nhưng tôi xem cô có thể trụ vững bao lâu”. Chị ta khoanh tay nhìn cô, nét mặt cười cợt.

Ngân Hà quả tình không muốn giao tiếp với chị ta, lần nào chị ta cũng toàn nói những lời khó nghe, việc của Bình An đã làm cô đủ mệt lắm rồi!

“Hóa ra cô đến đây là để làm gián điệp thương mại, cô đúng không phải kẻ đơn thuần. Ai cũng có thể bị lừa bằng vẻ bề ngoài hiền lành vô hại của cô, nhưng cũng may tôi đã phát hiện đúng lúc”

Ngân Hà định rời đi bỗng vì những lời đó liền sững lại. Như Ý nói vậy là sao? Vậy là việc hôm nay Bình An nổi nóng với cô đúng là liên quan đến việc làm lộ bí mật gì đó như Linh Đan đã nói.

“Chị…chị nói vậy là sao?”

“Cô đừng vờ ngây thơ, sẽ không có tác dụng với tôi đâu. Nếu lần này Nano Pharmacy quyết định nhận đầu tư độc quyền từ Đông Dương Capital thì cô đúng là tội đồ lớn của Jezz đấy”

Là vụ Nano Pharmacy ư? Ngoài hôm đó Bình An yêu cầu cô tìm tài liệu ra thì cô đâu có biết gì. Vì sao cậu ấy yêu cầu cô làm việc đó cô cũng không biết nốt. Kể cả những lần Phan Liêm lên gặp Bình An cô đều không được tham gia, làm sao cô biết kế hoạch kinh doanh của Jezz? Hơn nữa, Đông Dương Capital thì có liên quan gì đến cô?

“Tôi… tôi đâu có quan hệ gì với Đông Dương Capital”

“Cô đừng vờ vịt không biết Minh Hải chính là một cổ đông quan trọng của Đông Dương Capital. Tôi đã thấy rồi, cô đã dùng cơm với anh ta rất thân mật. Có cần tôi nói ra không? Là cửa hàng Phong Vị Huế trên đường Thống Nhất, cô có cần đưa ra lời ngụy biện nào nữa không?”

Ngân Hà đứng như trời trồng. Giờ cô đã hiểu mọi chuyện rồi. Thảo nào Bình An lại tức giận đến vậy, cô có trăm ngàn cái miệng cũng không thể bao biện cho bản thân trong tình huống này. Cô là thư ký riêng cho cậu ấy, việc đi ăn riêng cùng đối thủ công ty đúng là không thể không nghi ngờ. Nếu sự thật là như vậy thì thái độ chiều nay của cậu ấy với cô vẫn còn là nhẹ nhàng, đúng ra phải điều tra, phải kiểm điểm hay cho nghỉ việc ngay tức khắc. Giờ cô biết xử trí sao đây? Giờ nói cô tuyệt đối không phải là người bán đứng công ty liệu có ai tin? Biết đâu hai ba hôm nữa họ sẽ họp lại rồi sẽ có thông báo xa thải cô, việc rời Jezz lúc này với cái tiếng oan ức đó làm sao cô có thể trở về tòa soạn? Còn một điều cô băn khoăn nữa, không biết Minh Hải có biết hiện tại cô đang là thư ký cho tổng giám đốc của Jezz hay không và việc anh ta tiếp cận cô có nằm trong kế hoạch?